Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 334: PN 10 • Cậu Ta Thế Mà Không Nghe Điện Thoại



Edit + beta : Bella

............................................................................

Dư Giản hôm nay cũng không đến tìm Hàn Kham, liền một cái tin nhắn cũng không có.

Hàn Kham sắc mặt âm trầm, màn hình di động không biết từ lúc nào đã dừng lại trước số điện thoại của Dư Giản, dãy số này Hàn Kham chưa từng lưu tên, nhưng lại sớm nhìn đến quen thuộc.

Hàn Kham cảm thấy không cần thiết phải chủ động liên hệ đối phương, Dư Giản không tới quấy rầy hắn, hắn hẳn là nên cảm thấy cao hứng.

Nghĩ như vậy, Hàn Kham liền vứt điện thoại qua một bên, quay lại ngồi xuống sofa tiếp tục lật tạp chí.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hàn Kham kỳ thật rất có quy luật, buổi tối 10 giờ liền đi tẩy sạch cơ thể, còn theo bản năng sẽ nhìn qua điện thoại một lần. Tại 11 giờ liền đi vào giấc ngủ.

Điện thoại vang lên tiếng chuông, Hàn Kham sắc mặt lúc này mới hòa nhã đi vài phần, không do dự liền đưa điện thoại lên nhìn.

Là tin nhắn từ trợ lý, nói cuối tuần sau hắn có một chuyến công tác.

Hàn Kham trở lại giao diện cũ, thấy tin nhắn mới nhất mà Dư Giản gửi hắn vẫn dừng lại ở trước thứ sáu.

Chân mày Hàn Kham nhíu chặt lại, nghĩ đến Dư Giản luôn là đi theo sau hắn như một cái đuôi nhỏ. Hiện tại đã lâu không có tin tức gì, sắc mặt càng thêm khó coi.

Dư Giản rốt cuộc là có thủ đoạn gì? Lạt mềm buộc lạt chặt?!

Hàn Kham khó chịu vứt điện thoại đi. Thậm chí đã nghĩ tới muốn hung hăng dạy dỗ Dư Giản một trận. Vì cái gì biến mất lâu như vậy!?

Chỉ là đợi hồi lâu, điện thoại đều không vang lên bất cứ âm thanh nào. Dư Giản không phải vẫn luôn đem điện thoại bên người sao? Trước kia hắn ngẫu nhiên trả lời một cái tin nhắn, cậu sẽ ngay lập tức nhắn lại ngay.

Ngoài ý muốn, đã ấn nút gọi. Nhưng điện thoại lại vang lên âm thanh máy móc. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!

Đây là lần đầu, hắn chủ động tìm Dư Giản. Thế nhưng đối phương lại không nghe điện thoại của hắn.

Sắc mặt Hàn Kham âm trầm đến doạ người, đem điện thoại nắm chặt lấy, phẳng phất như muốn đem điện thoại bóp nát luôn.

Hàn Kham lại gọi hai lần, điện thoại như cũ vẫn là không có ai tiếp.

Dư Giản về sau tốt nhất là đừng tới tìm hắn, tránh cho mỗi lần nhìn thấy cậu liền cảm thấy phiền.

Cũng không có gì đáng phải để ý đến.!

Dù sao thì hắn chính là luôn luôn rất ghét cậu. Là tự mình cậu luôn muốn tới gần hắn, hắn cũng đã đuổi cậu đi rất nhiều lần. Có cái gì đáng phải để ý.

Lại nói, Dư Giản não ngắn. Thường xuyên khiến người ta thấy phiền, cũng khiến người ta chờ thật lâu, một chút chuyện nhỏ cũng làm không tốt. Lần trước ở nhà hắn nấu cơm, còn làm cho rau dưa rơi đầy đất, toàn bộ phòng bếp đều lộn xộn. Càng miễn bàn tới trước kia đi học, một cái bài tập đơn giản cậu cũng khó mà hoàn thành.

Hàn Kham xác thật là rất khinh thường Dư Giản.

Nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa. Hàn Kham liền đi vào phòng tắm, qua hơn nửa giờ mới khoác áo đi ra. Dáng người Hàn Kham vô cùng tốt, gương mặt thâm thuý, nhìn như là từ trong tranh đi ra. Làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cũng khó trách lúc trước ở L đại lại được nhiều nữ sinh yêu thích như vậy!

Điện thoại ở trong phòng khách vang lên, trên màn hình là dãy số quen thuộc.

Hàn Kham hơi cười. Dư Giản quả nhiên vẫn là không thể bỏ qua hắn.

Hàn Kham tiếp điện thoại, ngoài ý muốn nghe thấy trong điện thoại giọng nói truyền đến không phải Dư Giản. Lục Việt nói. " Dư Giản về sau sẽ không lại đi tìm anh nữa! Anh cũng đừng có gọi đến làm phiền! "

Hàn Kham cũng không có ý định muốn nói chuyện với Lục Việt, trầm giọng hỏi. " Dư Giản đâu? "

Lục Việt càng cười cười. " Cái này anh không cần biết! Bên cạnh anh cũng đâu phải là chỉ có một mình Dư Giản. Hơn nữa là Dư Giản đã đi theo anh nhiều năm như vậy rồi! Anh nếu như là thật lòng có ý với Dư Giản thì cũng không phải là loại thái độ này! ..."

Kỳ thật Lục Việt đã không nói hết toàn bộ chuyện.

Mấy ngày hôm trước mẫu thân Dư Giản bệnh tình đột nhiên tái phát, lại lần nữa đi phòng cấp cứu cứu, lần này vận khí không được tốt, từ phòng cấp cứu đi ra. Toàn thân đã lạnh như băng.

Cố gắng chống đỡ lâu như vậy rốt cuộc hao hết sức lực.

Dư Giản dựa vào tường, ngực như bị bóp nghẹn, hơi thở đều trở nên khó khăn.

Hậu sự của mẫu thân Dư Giản là Lục Việt giúp Dư Giản xử lý.

Buổi sáng hôm nay, mẫu thân Dư Giản qua đời.

Cơ thể Dư Giản vốn không tốt, nào có thể thừa nhận đả kích lớn như vậy.

Lục Việt khuyên Dư Giản nên nhanh đi kiểm tra sức khỏe, nhưng Dư Giản lại như không nghe thấy.

Sau đó liền bị Lục Việt cưỡng chế ép đi, rồi từ chỗ bác sĩ. Nghe được thông tin ngoài ý muốn.

Dư Giản mang thai.

Bác sĩ trầm mặt, nhìn Lục Việt nói " Cậu không biết tình huống cơ thể của cậu ấy sao? "

Lục Việt càng sửng sốt.

" Cậu là muốn hại chết cậu ấy? "

... Lục Việt càng không biết nên như thế nào đáp lời.

Hắn biết Dư Giản có chứng máu khó đông, vì mấy tháng trước còn bởi vì Hàn Kham mà phải nằm một lần viện. Người kia đều là không chú ý đến, miệng vết thương đều có thể làm Dư Giản đau hơn nửa ngày, càng miễn bàn lần này đã mang thai.

Bác sĩ suy tư hồi lâu, mở miệng nói. " Chuyện này chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hai người bàn bạc chút đi! Xem có muốn giữ đứa bé lại hay không? ...Cư nhiên đã lâu như vậy mới đưa người tới

kiểm tra, cậu làm bạn trai kiểu gì vậy?

Mang thai giai đoạn đầu đều sẽ biểu lộ ra một ít hành động bất thường so với ngày thường, nếu là thật sự để ý, nên sớm đưa người tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân. Hơn nữa người bệnh thân thể quá mức suy yếu, hiển nhiên là dinh dưỡng cơ thể không đầy đủ, cũng không biết có phải là bị ngược đãi không!? "

Biết Dư Giản mang thai, Lục Việt sắc mặt liền lạnh xuống.

Ngoài Hàn Kham ra, còn ai có thể khiến

cho tên ngốc này một lòng một dạ. Tùy ý đối phương hành động, liền một chút phản kháng cũng không biết.

Hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Kham cư nhiên còn có mặt mũi gọi điện cho Dư Giản. Nếu hắn chịu để ý đến Dư Giản một chút, hẳn là nên biết gần đây nhất Dư Giản đã trải qua chuyện gì. Đã tới nước này rồi, cư nhiên còn muốn đem người trở thành công cụ phát tiết.

Hàn Kham loại người này, rốt cuộc có chỗ nào tốt?

Lục Việt càng lúc càng không rõ, có rất nhiều lần hắn đều nhịn không được, phí hết nước miếng khuyên nhủ Dư Giản. Cư nhiên còn bị cậu nói ngược lại.

Còn không đợi Hàn Kham đáp lời, Lục Việt càng thêm nói. " Nếu Hàn tổng bận như vậy, tôi cũng không làm phiền nữa! "

" Dư Giản hiện tại ở chỗ nào? " Hàn Kham tiếp tục hỏi.

Nhưng không....

Lục Việt trực tiếp cúp điện thoại.

Lại gần nữa gọi qua, nhưng điện thoại lại báo thuê bao. Lục Việt cư nhiên đem số của hắn kéo vào danh sách đen.

Trước đây Dư Giản sẽ luôn gọi điện cho hắn, nhiều đến phiền, liền trực tiếp kéo số của cậu vào danh sách đen. Loại tình huống này còn chưa bao giờ xảy ra với hắn.

Huống chi hiện giờ đã rất muộn, Dư Giản cư nhiên còn cùng Lục Việt ở cạnh nhau.

Cho nên, là tìm được kim chủ mới, liền cảm thấy không cần thiết phải ở lại chỗ hắn lãng phí thời gian?

Thật là buồn cười.

Hàn Kham đối với mẫu thân của Dư Giản không có mấy phần thiện cảm, liền đem cả hai đuổi ra khỏi Hàn gia. Phân rõ giới hạn. Dư Giản lại như không biết. Luôn là một bộ đáng thương lại đây tìm hắn.

Không biết vì sao, Dư Giản luôn mang đến cho hắn một loại cảm giác thật thân thuộc, nhưng hắn cho rằng đó là Dư Giản cố tình giả vờ, chỉ vì muốn lấy lòng thương cảm từ đối phương.

Mỗi lần kết thúc giao dịch, hắn đều sẽ đưa cho Dư Giản một vạn tiền mặt. Nghĩ cậu sẽ cao hứng mà đem một vạn này làm của riêng, lại không ngờ tới Dư Giản cư nhiên đem tiền để lại trong ngăn kéo cạnh giường.

Chờ Hàn Kham phát hiện, trong ngăn kéo đã tích bốn năm vạn.

Ở trước mặt hắn không phải là biểu hiện rất thiếu tiền sao? Còn cố ý tìm hắn mượn tiền?

Không hiểu được Dư Giản có ý gì, sau đó liền trực tiếp gửi đến thẻ atm của mẹ Dư Giản. Buổi tối ngày đó, hắn không đưa cho Dư Giản một vạn kia, ngược lại Dư Giản còn tỏ ra rất vui. Vì vừa mới trải qua một trận rung lắc dữ dội, thanh âm Dư Giản đều mang theo chút hư nhuyễn,..... " Chúng ta hiện tại xem như là ..."

"Không tính." Không chờ Dư Giản nói hết, hắn liền trực tiếp trả lời. Bạn giường cũng mãi chỉ là bạn giường. Không thể trộn lẫn với cảm giác khác.

Nghe thấy Hàn Kham nói, Dư Giản trầm mặc trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ kia luôn là rất khó để đem cảm xúc của mình che giấu, rõ ràng biết đối phương sẽ cảm thấy mất mát, nhưng vẫn là mở miệng nhắc nhở. " Tôi và cậu chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi! Cậu cho rằng là cái gì? "

Dư giản nắm chặt lấy chăn, nâng lên con ngươi thật cẩn thận nhìn Hàn Kham, cánh môi hơi đóng mở vài cái, lại không có phát ra âm thanh, đầu liền rũ xuống.

Ngày hôm sau. Dư Giản như là không hề nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm liền rời giường làm bữa sáng.

Hôm qua Dư Giản mang sủi cảo đến, như là nhìn ra Hàn Kham thích ăn, lần này liền đem nhiều một chút, một nửa đặt ở trong tủ lạnh, còn nói với hắn. Nếu như muốn ăn thì lấy ra rồi nấu lên là được.

Về sau hắn liền đã quên.

Hàn Kham lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới trong tủ lạnh còn có sủi cảo mà lần trước Dư Giản mang đến. Kỳ thật cũng không phải là rất đói bụng. Hàn Kham mở tủ lạnh ra, tại ngăn thứ hai tìm thấy sủi cảo. Mỗi một cái đều là được Dư Giản cẩn thận tách ra rồi cho vào túi nilông, để tránh sủi cảo bị dính vào nhau, điểm này Dư Giản thật ra rất cẩn thận.

Rõ ràng hiện tại đã là 10 giờ rưỡi đêm, nhưng Hàn Kham lại ở trong nhà bếp đem sủi cảo nấu lên, sau đó đứng một chỗ nhìn mười mấy cái sủi cảo.

Sủi cảo được bao đến rất tinh xảo, cũng không biết đã thất bại bao nhiêu lần mới có thể bao đến tốt như vậy.

Trên thực tế, sủi cảo mà Dư Giản đem đến toàn bộ đều là tấm lòng của cậu. Những cái không quá đẹp cậu sẽ để lại còn những cái tốt đều toàn bộ đưa cho Hàn Kham.

Dư Giản mỗi tuần đều sẽ ở lại nhà của Hàn Kham, nhưng đồ trong nhà có liên quan đến cậu lại ít đến đáng thương. Thời tiết dạo này không tính là lạnh, nhưng mỗi lần vào nhà Dư Giản đều là đi chân trần, Hàn Kham liền một đôi dép cũng đều lười muốn đưa cho cậu. Khăn mặt cùng bàn chảy đánh răng, này càng không cần phải nói. Dư Giản như là biết Hàn Kham thấy phiền, liền tự mình mang tới, dùng xong lại đem đi.

Về quần áo, Dư Giản khi đến là như nào thì lúc đi cũng là vậy. Bởi vì Hàn Kham muốn cậu đến sớm, rồi tắm rửa sạch sẽ.

Hàn Kham đem sủi cảo đang nấu trong nồi múc ra một chén, nếm một cái. Không tệ. Sủi cảo Dư Giản làm cùng với sủi cảo ngoài siêu thị hương vị không giống nhau, cùng trong tiệm ăn càng không giống nhau.

Hàn Kham động tác dừng một chút, không phải là hắn rất muốn cùng Dư Giản cắt đứt quan hệ sao? Hiện tại đã như ý muốn, nhưng lại như hoàn toàn không có tác dụng