Bệnh Hoang Tưởng Của Otaku

Chương 1: MỘT CHƯƠNG DUY NHẤT



1.

Cách đây rất lâu, có một cậu A Trạch.

A Trạch thích đọc tiểu thuyết trên Internet, đặc biệt si mê truyện tu tiên.

Thường ảo tưởng một buổi sáng nọ mới mở mắt dậy sẽ thấy một cao nhân tiên khí lượn lờ đứng bên giường mình, mang mình đi tu tiên chứng đạo, độ kiếp hóa thần.

Vì thế hôm nay A Trạch vừa mở mắt liền thấy một cao nhân tiên khí lượn lờ đứng bên giường mình.

A Trạch kinh ngạc hoang mang, sém chút giữ không được nước tiểu trong bàng quang!

Cao nhân mở miệng: "Bần đạo..."

A Trạch xua tay, che lại phía dưới lao ra khỏi phòng ngủ: "Tui đi WC cái đã!"

2.

Tóc cao nhân đen dài như thác nước, tay áo rộng thêu hoa văn mây, lưng đeo ba thước thanh phong (một cây kiếm dài), thân khoác một bộ quần áo trắng như tuyết, càng hiện ra nét phong thần tuấn lãng, phiêu nhiên như tiên.

A Trạch đi WC xong quay về, lấy lại bình tĩnh: "Anh là thần tiên?"

Cao nhân xua tay: "Bần đạo chỉ là tu sĩ quy nguyên kì."

Tình tiết trong tiểu thuyết cuối cùng cũng phát sinh trên người mình, đột nhiên A Trạch cảm thấy nhiều năm xem tiểu thuyết như vậy thật không lãng phí, cả người mừng rỡ như điên: "Anh tới đây dạy tui tu tiên sao?"

Cao nhân trợn trắng mắt: "Ai gảnk, bần đạo đâu có quen biết cậu."

A Trạch: "..."

Đúng quá không cãi được.

3.

A Trạch: "Vậy anh đến nhà tui làm gì?"

Cao nhân: "Bần đạo ở Tu chân giới chán quá, muốn đến hạ giới vân du một phen, nhưng mà Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn mang bần đạo tới lui muôn vàn thế giới lại rớt một con ốc vít, nên bần đạo bị kẹt ở thế giới này."

A Trạch: "... Cái thứ Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn nghe có vẻ như không phải là thứ sẽ có đinh ốc."

Cao nhân cười nhạo: "Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn cũng chính là người hạ giới phàm tục các người gọi là máy xuyên không gian và thời gian, thông qua phương pháp tạo ra lỗ sâu để du hành qua các không gian thời gian khác nhau."

(Lỗ sâu (trùng động): Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.)

A Trạch: "Nhưng người tu tiên các người, sao còn dùng đến lỗ sâu, chẳng lẽ không phải nên dùng pháp lực đả thông hai giới sao?"

Cao nhân trợn trắng mắt: "Khoa học kỹ thuật mới là sức sản xuất đệ nhất, cậu thì biết cái gì."

A Trạch: "..."

Cao nhân nói lời thấm thía: "Bớt đọc mấy truyện giải trí lại, suy nghĩ nhiều hơn đi."

A Trạch bị dạy dỗ đến không vui!

4.

Cao nhân vươn vai một cái: "Đi lấy chút đồ ăn cho bần đạo, rồi chuẩn bị một cái giường đi."

A Trạch bị dạy dỗ đến không vui: "Khoan đã, anh còn muốn ở lại nhà tui? Cái Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn của anh không phải rớt một con ốc vít sao, tôi tìm con ốc khác cho anh gắn vô rồi đi đi."

Cao nhân cười lạnh: "Nguyên liệu chế tạo đinh ốc Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn là một loại thiên thạch cùng hợp kim Cacbon hỗn hợp nóng chảy hình thành hợp kim Edelman, khả năng chịu nhiệt trong quá trình du hành thời không lên tới 500000°C, loại hợp kim hi hữu này ở hạ giới không có, cho nên bần đạo đã không trở về được nữa."

A Trạch: "U là chời, linh kiện quan trọng như vậy anh cũng không mang theo mấy cái dự phòng sao?"

Cao nhân chấn động, trầm mặc một lát sau, hai tròng mắt phiếm ra sát khí khiến người ta sợ hãi, chậm rãi gằn từ chữ: "Bần, đạo, quên, mang, đó, rồi, sao?"

A Trạch cuống quýt xua tay: "Không không không, không sao hết, tôi đi nấu chén mì cho anh."

5.

Cao nhân ăn uống no say, rất là vừa lòng, xoa xoa bụng, nói: "Tay nghề không tệ, ăn ngon hơn nhiều thứ tiên đan bỏ đi kia."

A Trạch nghe thấy tiên đan, hai mắt tỏa sáng.

Cao nhân: "Cậu muốn nếm thử tiên đan?"

A Trạch điên cuồng gật đầu.

Cao nhân móc từ trong áo ra một bình ngọc nạm vàng nhỏ, từ trong bình đổ ra một viên tròn nhỏ như cái móng tay, đặt trong tay A Trạch.

A Trạch không nói hai lời liền nuốt vào.

Nhưng mà một lát sau, vẫn không có gì xảy ra hết.

A Trạch khó hiểu: "Sao ngoại trừ bụng có hơi căng ra thì chả có cảm giác gì khác hết vậy?"

Cao nhân kỳ quái: "Ngươi muốn có cảm giác gì?"

A Trạch: "Nuốt xong tiên đan chẳng phải sẽ có cảm giác thoát thai hoán cốt, thân nhẹ như yến sao?"

Cao nhân cười như điên suốt một phút: "Ha ha ha ha ha...!"

A Trạch: "..."

Cao nhân lau lau nước mắt cười ra, dùng ngữ khí như nhân viên tiếp thị sản phẩm dinh dưỡng nói: "Một viên tiên đan nho nhỏ này bao gồm các loại vitamin, carotene, vitamin PP, axit folic, axit ascorbic, canxi, magie, sắt, đồng và phốt pho. Tổng cộng có hơn 50 chất dinh dưỡng, còn có chất xơ nén, protein nén và năng lượng lên tới một triệu kcal, chỉ cần nuốt một viên đã có thể đáp ứng đầy đủ lượng dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể trong một năm, cái này còn chưa tính là tiên đan sao?"

A Trạch: "Chỉ vậy thôi?"

Cao nhân: "Bằng không còn muốn loại nào nữa? Người trẻ tuổi, tu tiên phải bước từng bước một, đừng có đòi đớp một phát là thành người mập mạp."

A Trạch: "Bà mẹ nó tui vừa ăn một triệu kcal! Đã ăn thành người mập rồi!"

Cao nhân vỗ tay cười to: "Nói như vậy thật ra cũng đúng, ha ha ha ha ha!"

A Trạch chạy nhanh đến WC thúc nôn.

6.

Cao nhân: "Nếu như không có việc gì, bần đạo muốn thường trú ở đây, cậu muốn bần đạo dùng cái gì để trao đổi?"

A Trạch hưng phấn xoa tay: "Anh dạy tui tu luyện đi."

Cao nhân nhìn A Trạch ốm yếu từ đầu đến chân: "... Phụt."

A Trạch: "..."

Cao nhân: "Chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của cậu, còn muốn tu luyện?"

A Trạch: "..."

Cao nhân: "Trước tiên cậu xuống lầu chạy mười vòng đi."

A Trạch thấy được một đường hi vọng: "Nếu có thể chạy xong mười vòng, thì có thể tu luyện?"

Cao nhân lắc đầu: "Còn sớm lắm, ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn mười hạng toàn năng người sắt mới có tư cách luyện, bằng không bộ pháp tu tiên cường độ cao tổ truyền nhà tôi cậu tập theo nhảy mười phút đã đột tử."

A Trạch: "..."

Tu tiên mà còn phải tập nhảy thể dục, phương thức tu tiên này cũng làm đến nơi đến chốn thật đó!

7.

A Trạch: "Làm sao tui xác nhận được anh thật sự là người tu tiên?"

Từ khi bắt đầu, cao nhân chỉ nói miệng mà thôi, cũng không hiển lộ bản lĩnh thật sự gì.

Cao nhân hơi hơi mỉm cười, tùy tay cầm thấy một cái thìa kim loại trên bàn, vò như vò một tờ giấy thành một cục.

A Trạch: "Woa! Lợi hại!"

Cao nhân: "Còn có thứ lợi hại hơn."

Nói xong, cao nhân móc ra một kiện pháp bảo từ bên trong cái túi nhỏ bên hông.

A Trạch chỉ vào cái túi nhỏ, cao hứng phấn khích: "Tui biết cái này! Đây là túi Càn Khôn! Bên trong có thể đựng rất nhiều đồ vật!"

Cao nhân mỉm cười cao thâm khó đoán: "Đúng rồi."

A Trạch: "Túi Càn Khôn này là anh dùng pháp lực duy trì sao?"

Cao nhân: "Không, túi Càn Khôn này ứng dụng kỹ thuật không gian đa chiều."

A Trạch: "..."

Này con mẹ nó cũng không có tí gì là huyền huyễn!

Cao nhân quơ quơ pháp bảo thoạt nhìn giống cái XX kia, nói: "Để cậu mở rộng tầm mắt, pháp bảo có tên là Súng Phong Thần Thiên Ma Tuyệt Mệnh!"

A Trạch vô cùng chờ mong mà nhìn.

Cao nhân chĩa súng vào cái chén trên bàn mà bóp cò, chén nháy mắt hóa thành tro tàn, theo gió tan đi.

A Trạch vỗ tay: "Thật không thể tin được!"

Cao nhân cười đạm nhiên, thu hồi pháp bảo, nói: "Tất nhiên là không thể tin được, Súng Phong Thần Thiên Ma Tuyệt Mệnh là vũ khí hạt năng lượng tiên tiến nhất."

A Trạch: "..."

Mấy người một hai cứ phải đặt cho các vũ khí công nghệ cao mấy cái tên chẻ chow thế sao?

(phuongtanblog.wordpress.com)

8.

A Trạch: "Thứ cho tui nói thẳng, tui cảm thấy mấy người thật không phải tu tiên."

Cao nhân: "Hửm? Xin chỉ giáo?"

A Trạch: "Các người rõ ràng dựa vào công nghệ cao, chả có một đồng quan hệ với tu tiên, anh không có công nghệ cao mà nói cũng chỉ có thể bẻ cong cái thìa mà thôi."

Cao nhân lắc đầu: "Tất nhiên là có quan hệ, chúng tôi thông qua tu tiên để thân thể càng trường thọ, càng cường tráng, sau đó mới có thể càng tốt, càng dài lâu hưởng thụ những thứ tốt mà công nghệ cao mang lại."

A Trạch: "..."

Cảm giác có chỗ nào đó sai sai mà lại không phản bác được!

A Trạch quay đầu, xuống lầu chạy vòng.

9.

Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa!

Đảo mắt từ mùa đông sang đến mùa hè.

Nửa năm này qua đi, A Trạch đã quen rèn luyện thân thể, trạng thái khỏe mạnh cải thiện rất rõ, không chỉ có không cần phải lo lắng bị đột tử, dáng người còn đẹp hơn, mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra lại có thịt.

Trong khoảng thời gian này là tam phục, trời vô cùng nóng.

(Tam phục: Là thời gian nóng nhất trong năm, dương lịch thì tầm giữa tháng 7 cho đến giữa tháng 8)

Cao nhân quan tâm nhìn A Trạch đang rèn luyện mồ hôi ướt đẫm, hỏi: "Trời nóng lắm đúng không?"

A Trạch: "Tất nhiên là nóng."

Cao nhân moi từ túi Càn Khôn ra một cái pháp bảo, rằng: "Để bần đạo lấy Trượng Như Ý Huyền Băng Quảng Li trợ giúp cậu một tay."

A Trạch: "..."

Cao nhân dùng Trượng Như Ý Huyền Băng Quảng Li chỉ lên trời, trời tháng 6 bắt đầu rơi tuyết, nhiệt độ không khí lập tức hạ xuống.

Cao nhân đắc ý dào dạt: "Cái Trượng Như Ý Huyền Băng Quảng Li chính là..."

A Trạch cướp lời: "Máy phun tuyết nhân tạo."

Cao nhân: "Không tồi."

10.

Lại một năm qua đi, A Trạch mười hạng toàn năng người sắt đạt tiêu chuẩn toàn bộ, dáng người tốt vô cùng, khí chất như mặt trời ban trưa, mặt cũng trở nên đẹp một chút.

A Trạch soi soi gương, cảm thấy rất hài lòng.

Cao nhân đứng bên cạnh A Trạch, cũng soi gương theo.

Lần này A Trạch so không bằng, bởi vì A Trạch chỉ mang nét đẹp của người phàm, cao nhân lại đẹp trai đến không có tì vết, tuấn mỹ đến sáng chói.

A Trạch rất hâm mộ: "Anh nói xem sao anh lại đẹp như vậy?"

Cao nhân sờ sờ mặt mình: "Thật ra bần đạo vốn rất xấu xí."

A Trạch: "..."

Cao nhân: "Nhờ có Bách Hoa Hoàn Tiên Nhụy Nguyệt Thường, chỉ cần uống vào một viên, dung nhan biến thần tiên."

A Trạch: "A đù, lợi hại như vậy luôn?"

Cao nhân: "Tất nhiên rồi, viên Bách Hoa Hoàn Tiên Nhụy Nguyệt Thường sau khi tiến vào cơ thể có thể thay đổi trình tự DNA trong tế bào, thay đổi diện mạo người uống trở nên hoàn mỹ."

A Trạch nghe rất động tâm: "Vậy anh còn không?"

Cao nhân lộ ra một nụ cười thâm hiểm: "Tất nhiên là có, nhưng chỉ còn một viên, ở nơi thâm sơn cùng cốc này của các người dĩ nhiên không thể mua được, cho nên bần đạo muốn để lại cho đạo lữ tương lai của mình."

A Trạch nguýt một tiếng.

11.

Cao nhân: "Hiện tại tố chất thân thể của cậu đã không tồi, hôm nay tôi sẽ dạy cậu ngự kiếm trước."

Vừa nghe có thể ngự kiếm, A Trạch hưng phấn đến không kìm chế được.

Cao nhân rút ra từ túi Càn Khôn một thanh kiếm, nói: "Đây là kiếm Phi Thiên Rồng Ngâm Rẽ Sóng."

A Trạch: "Tui đạp lên là có thể bay sao?"

Cao nhân: "Kiếm Phi Thiên Rồng Ngâm Rẽ Sóng này dùng kỹ thuật phản trọng lực, sau khi đạp lên chỉ cần hét lớn một tiếng "nhân kiếm hợp nhất, cấp tốc nghe lệnh, động", kiếm sẽ bay lên."

A Trạch: "A đù, cảm thấy xấu hổ vê lù, tại sao cần phải hét câu này lên?"

Cao nhân: "Bởi vì kiếm Phi Thiên Rồng Ngâm Rẽ Sóng này khởi động bằng kỹ thuật phân biệt giọng nói."

A Trạch gấp không chờ được mà đạp lên, đè cảm giác xấu hổ xuống, hô khẩu quyết, kiếm Phi Thiên Rồng Ngâm Rẽ Sóng như chó điên mà phi ra ngoài, A Trạch vừa bay ra một mét đã ngã chổng vó.

A Trạch bò dậy: "Tình huống gì đây?"

Cao nhân: "Cảm giác thăng bằng còn chưa đủ tốt, cậu học chạy xe đạp không phải cũng phải tập luyện rất lâu mới cân bằng được sao? Ngự kiếm và chạy xe đạp là một chuyện có nguyên lí giống nhau."

A Trạch: "..."

Giống nhau cái quần què chứ giống!

12.

Sau khi trải qua luyện tập gian khổ, cuối cùng thì A Trạch cũng học được ngự kiếm.

Rốt cuộc sau hai năm mỗi ngày luyện tập với cường độ cao, tốc độ thần kinh phản xạ, đều cao hơn người thường, đây cũng là điều kiện cần thiết để học ngự kiếm.

Tự do tự tại bay lượn ở không trung, vô cùng sảng khoái.

Hôm nay A Trạch ngự kiếm về nhà.

Cao nhân nằm trên sô pha, nhìn A Trạch dáng người rất tốt không một chút trạch còn rất đẹp trai từ đầu đến chân, đánh giá một chút, hỏi: "Có muốn tu vi của cậu tiến thêm một bước không?"

(Trạch: Ở đây chỉ mấy người suốt ngày ru rú trong nhà, thân thể thường đầu bù tóc rối vì không chăm chút bản thân, mắt thâm quầng vì thức khuya, gầy gò ốm yếu hoặc béo phì vì dinh dưỡng không cân đối.)

A Trạch: "Muốn chứ."

Cao nhân xoa tay hầm hè: "Vậy tới song tu đi."

A Trạch tò mò: "Song tu thế nào?"

Cao nhân móc ra một cái bình sứ nhỏ đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng A Trạch, nói: "Nuốt cái này trước đi."

A Trạch rất nghe lời nuốt vào, hỏi: "Đây là thuốc gì?"

Cao nhân: "Tên thuốc tôi không tiện nói cho cậu, là một loại chế phẩm có thể kích thích phân bổ hormone."

A Trạch: "Cho nên? Thuốc này có tác dụng gì?"

Cao nhân cười bí hiểm nói: "Cậu đoán đi."

13.

Ba tiếng sau.

A Trạch giống như một con búp bê vải rách nát: "...Xong rồi?"

Cao nhân trìu mến nói: "Xong rồi."

Vẻ mặt A Trạch mê mang: "Cái này gọi là song tu?"

Cao nhân: "Đúng vậy?"

A Trạch kỳ quái: "Nhưng tui không có cảm thấy gì hết."

Cao nhân: "Cậu chắc chứ?"

A Trạch: "Không phải, ý tui là, song tu xong không phải sẽ cảm thấy nội lực trong cơ thể mãnh liệt đả thông mạch này mạch kia sao?"

Cao nhân: "Sao có thể, tu tiên là một chuyện cần tuần tự từng bước, sao lại có lối tắt này."

A Trạch nóng nảy: "Vậy song tu kia rốt cuộc có lợi ích gì?"

Cao nhân: "Tác dụng song tu là khiến cho thể xác và tinh thần tu sĩ sung sướng, càng có sức để tu luyện, vậy thôi."

A Trạch rất muốn đánh hắn: "... Càng có sức? Hiện tại tui còn không đứng lên nổi đây!"

14.

A Trạch không vui, A Trạch cảm thấy mình bị cao nhân giơ cờ hiệu song tu để trêu đùa.

Vì thế A Trạch đuổi theo cao nhân, đánh một đường từ phòng ngủ đến phòng tắm.

Cao nhân bị A Trạch đè lên bồn tắm.

A Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Tui muốn đánh anh!"

Cao nhân: "Tôi cho cậu ăn thứ tốt, thứ thật sự tốt."

Cao nhân nói, lần nữa moi từ trong lòng ra hai bình sứ nhỏ, lần lượt đổ ra hai viên tiên đan: "Nuốt đi."

A Trạch nghi ngờ: "Làm sao tui biết rốt cuộc đây là đồ tốt hay đồ tồi, anh đưa tui ăn là tui ăn liền à?"

Cao nhân tỏ vẻ đương nhiên: "Đúng vậy, bởi vì nếu không phải tôi nhường cậu thì cơ bản cậu đánh không lại tôi."

A Trạch: "..."

Cao nhân thân thiết hỏi thăm: "Muốn tôi cạy miệng cậu ra sao?"

A Trạch rưng rưng nuốt xong hai viên tiên đan không rõ công hiệu.

Một phút sau, A Trạch nguyên bản chỉ đẹp bình thường đột nhiên trở nên đẹp khiến người giận sôi!

A Trạch không dám tin tưởng: "Mặt của tui!

Anh đưa tui ăn không phải là..."

Cao nhân mỉm cười: "Hai viên thuốc này, một viên là Bách Hoa Hoàn Tiên Nhụy Nguyệt Thường."

A Trạch đỏ mặt: "Không phải anh để lại cho đạo lữ của anh sao?"

Cao nhân: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

A Trạch bị hạnh phúc thật lớn thổi quét qua, hỏi: "Vậy viên còn lại là gì?"

Cao nhân cười bí hiểm: "Viên còn lại, vẫn là loại thuốc lúc nãy đấy."

15.

Một tiếng sau, A Trạch từ phòng tắm đi ra.

Bác sĩ tâm lý cao lớn đẹp trai vẻ mặt đau trứng đi phía sau A Trạch.

Bác sĩ tâm lý: "Hôm nay đã diễn đủ chưa?"

A Trạch nắm tay lại, ánh mắt sáng ngời: "Đạo lữ, tui tựa hồ cảm thấy được một tia chân khí trong cơ thể va chạm nơi nơi, có phải anh truyền cho tui không?"

Bác sĩ tâm lý vẻ mặt lạnh lùng: "Không phải."

A Trạch: "Mạnh miệng."

Vẻ mặt bác sĩ tâm lý dịu đi một chút, phối hợp nói: "Vâng vâng vâng, là tôi vừa truyền chân khí cho cậu."

A Trạch cao hứng phấn chấn đạp lên ván trượt "ngự kiếm" đi.

Bác sĩ tâm lý đặt lại hai bình thuốc trong túi vào tủ, lẩm bẩm: "Thuốc hôm nay phải lừa mới uống, ngày mai còn chưa biết phải lừa thế nào đây."

A Trạch đứng trên ván trượt: "Nhân kiếm hợp nhất, cấp tốc nghe lệnh, động!"

"Haizz." Bác sĩ tâm lý thở dài, nhận mệnh mà đẩy A Trạch "bay" khắp phòng.

[Vở kịch nhỏ]

Bệnh hoang tưởng.

Cư dân mạng nhiệt tâm hỏi:

Xin chào bác sĩ, tui là một otaku thâm niên, mấy năm gần đây đọc số lượng lớn truyện tu tiên, kết quả có một ngày chuyện trong tiểu thuyết thật sự xảy ra với tui.

Có một cao nhân đắc đạo đột nhiên xuất hiện tới dạy tui tu tiên, cao nhân vô cùng đẹp trai, kỹ thuật lại tốt, ý tui là kỹ thuật tu tiên, dưới sự chỉ đạo của cao nhân, tui dùng tiên đan linh dược, mỗi ngày kiên trì rèn luyện thân thể, hiện tại đã nắm giữ mười hạng toàn năng người sắt và năng lực ngự kiếm, vốn dĩ tiền cảnh tu luyện rất tốt.

Nhưng mà người xung quanh đều nói tui có bệnh hoang tưởng, bọn họ nói cao nhân thật ra là bác sĩ tâm lý giả trang, vì để gạt tui uống thuốc và rèn luyện thân thể, làm sao có thể chứ, rõ ràng lúc tui ngự kiếm thì kiếm dưới chân tui thật sự động! Tui không tin bọn họ, cảm thấy bọn họ đang gạt tui. Cao nhân thật sự là cao nhân đắc đạo, bác sĩ tâm lý sẽ không đẹp trai như vậy, người đẹp như vậy chắc chắn đã sớm chạy đi làm diễn viên, cho nên tui quyết định đổi bác sĩ hỏi một chút.

Bác sĩ, ngài cảm thấy tui thật sự có bệnh hoang tưởng sao?

Bác sĩ trả lời:

Xin chào bệnh nhân, bạn đang mắc loại bệnh hoang tưởng vô cùng điển hình, theo lời bạn kể thì bác sĩ tâm lý kia thật ra là đồng nghiệp của tôi. Đồng nghiệp này của tôi vô cùng chuyên nghiệp, để dỗ bạn uống thuốc, chuyện gì anh ta cũng làm được. Anh ta xác thật rất tuấn tú, nhưng mà anh ta không thích đi đóng phim, anh ta chỉ thích diễn cao nhân đắc đạo trước mặt bạn, chúc vui.

_____________Hoàn_____________