Bé Chanh Siêu Chua

Chương 33: Ngoài Ban Công



Cố Ninh vừa nghe thấy câu này, vội vàng quay đầu nhìn xem có bạn cùng phòng nào đi ra hay không. May mà các cô ấy không phải ngồi trên giường xem điện thoại, thì chính là ngồi ở trước bàn học vui vẻ gọi điện thoại cho người nhà.

Nhưng chắc phản ứng của cô quá lớn, suy cho cùng nếu không mở loa ngoài, thường sẽ không bị người khác nghe thấy.

Trong một lúc không biết nên trả lời Trần Tùng ra sao, Cố Ninh im lặng mấy giây.

Đối phương không nghe thấy tiếng của cô, cho rằng cô im lặng tắt điện thoại. Trần Tùng mở điện thoại lên, ấn sáng màn hình, nhìn xem xem điện thoại còn đang nối máy không: “Sao em không nói chuyện?”

Cố Ninh lẩm bẩm: “Nói cái gì? Anh chỉ biết trêu chọc em thôi.”

Trần Tùng nghẹn họng.

“Ông đây không đùa, tính toán ngày, trước sau bận rộn một đoạn thời gian, đã nửa tháng rồi chưa làm, huyệt nhỏ của em chắc chắn sẽ rất chặt, lần tới làm khẳng định lại kêu đau.”

Cách điện thoại nghe mấy lời này, mặt của Cố Ninh đỏ ửng: “Anh nói vớ vẩn gì đó?”

“Nếu anh cứ nói chuyện như vậy, em sẽ cúp máy đó.” Cô nói.

Trần Tùng kéo rèm cửa trong phòng ra, nhìn đường phố Bắc Kinh bên dưới phồn hoa náo nhiệt, lại kéo rèm lại.

“Vợ à, anh không nói vớ vẩn, thật sự cứng rồi, cần có em mới có thể khiến anh xuất ra được.”

Sao Cố Ninh có thể làm chuyện này được, ánh mắt cô đảo loạn, vô thức cắn đầu ngón tay, mặt đỏ ửng giống như mông khỉ: “Em ở trong ký túc xá mà.”

Trần Tùng quay lại nằm lên giường, con lừa thô to bên dưới đang ngẩng cao chống quần lên, anh hít một hơi, hỏi: “Ở chỗ nào của ký túc, trên giường?”

Cô có gì đáp lấy: “Ở ngoài ban công.”

Anh lại hỏi: “Có ai ở bên cạnh em không?”

Cố Ninh lắc đầu, lại ý thức được người đàn ông ở đầu kia điện thoại không nhìn thấy, thay thành nói: “Không có, ban công bây giờ chỉ có một mình em thôi.”



Trần Tùng cười xấu xa thành tiếng: “Thế vợ thỏa mãn anh đi, nếu không cứ cứng mãi cũng không ổn. Hơn nữa nín nhịn đối với cơ thể không tốt.”

Cô cắn môi: “Lúc trước anh… lúc trước anh có thể dùng tay… làm xuất ra mà.”

Anh giống như thái độ bất cần: “Em đã nói là lúc trước, có ai ăn thịt rồi, còn có thể quen ăn bánh bao khô sao? Tự ông đây làm không xuất ra được, bây giờ ông đây rất đau.”

Cố Ninh im lặng một lúc: “Thế em phải làm sao? Em sẽ không nói… mấy lời đó đâu.”

Để cô nói ra là chuyện vô cùng khó, Trần Tùng hiểu rõ hơn ai hết, nếu như muốn Cố Ninh nói mấy lời thô tục trên giường đó, cô nhất định sẽ trực tiếp cúp điện thoại, không thèm để ý đến anh nữa.

“Em đi lấy tai nghe đeo lên trước đi đã.”

Trần Tùng dạy cô.

Cố Ninh do dự mấy giây, vẫn làm theo lời anh, bạn cùng phòng không để ý đến cô đi từ ban công vào rồi lại đi ra.

Cho dù để ý, các cô ấy cũng không cảm thấy kỳ lạ, bên cạnh ban công chính là nhà vệ sinh, đi vào đi ra là chuyện bình thường, lý do của con gái như bà dì đến gì đó, quên cầm giấy vệ sinh…

Không đến hai phút, Cố Ninh đã quay lại ban công, đeo tai nghe lên: “Được rồi.”

Một giây sau, Trần Tùng cúp điện thoại, trực tiếp gọi video Wechat qua.

Cố Ninh vẫn chưa hiểu tiếp theo anh định làm cái gì, ngây ngô ấn nghe, màn hình điện thoại đen, giống bị hỏng vậy, nhưng trên góc của cô lại hiển thị rõ.

“Sao em không nhìn thấy anh?”

Đúng lúc này, Trần Tùng chuyển sang dùng camera sau của cuộc gọi video Wechat, dựng điện thoại lên đầu giường, móc côn th*t sưng đến đỏ tím từ trong quần ra.

Màn hình điện thoại của anh hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trên mặt còn mang vẻ hoài nghi, chính là Cố Ninh, cô vợ nhỏ của anh.

“Em không cần nhìn anh, nếu như nhìn thấy rồi, chắc chắn em sẽ cúp máy. Anh nhìn em là được, anh nhìn mặt em là có thể xuất ra.”

“Như vậy em sẽ không sợ bị người khác nghe thấy hoặc nhìn thấy.” Tiếng hít thở của Trần Tùng dần dần mang theo tiếng thở gấp nóng bỏng có thể cuốn người ta vào.



Trái tim của Cố Ninh đập loạn.

Cô lại chốt dạ liếc nhìn vào trong phòng ký túc: “Nhìn mặt em là được… vì sao không trực tiếp dùng ảnh của em là xong rồi, còn gì phải cần gọi video cho em?”

“Ảnh là chết, người là sống.”

Đầu ngón tay hơi thô ráp của Trần Tùng cọ xát quy đầu côn th*t của anh, sảng khoái đến eo cũng tê dại: “Gọi video, em còn có thể nói chuyện với anh, để anh cảm nhận được là đang thực sự làm em.”

Cố Ninh nghe thấy giọng Trần Tùng phát ra, ngón tay khẽ run rẩy, lời nói không mạch lạc: “Anh, bây giờ anh đang làm cái gì?”

Trần Tùng cười khúc khích: “Vợ không nghe ra à? Anh đang thủ dâm đó.”

Cô lại không lên tiếng.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng trên màn hình điện thoại đó, ngón tay quấn lấy quy đầu xoay tròn, tưởng tượng thành cô đang dùng ngón tay nắm chọn lấy côn th*t của mình, lại từng chút từng chút xoa nắn vuốt ve.

Trần Tùng thấy Cố Ninh không nói chuyện, ép cô phải mở miệng nói gì đó mới vui vẻ: “Gọi tên của anh một tiếng đi.”

Cô chỉ có thể gọi: “Trần Tùng.”

Cô sợ gọi quá to sẽ bị người khác nghe thấy, thế nên đè giọng, nhưng gọi như vậy, âm thanh càng mềm mại dịu dàng hơn, nghe giống như có lông vũ hoặc móng vuốt nhẹ gãi vào vậy.

Lại bởi vì đang nói chuyện, miệng Cố Ninh trên màn hình đóng mở, cẩn thận nhìn, còn có thể thấy đầu lưỡi phấn hồng bên trong miệng nhỏ.

Trần Tùng nặng nề thở gấp một tiếng, thứ dưới háng đó nhảy lên mấy cái hưng phấn lạ thường.

Cô không nhìn thấy anh.

Nhưng anh lại có thể nhìn thấy rõ cô.

Trần Tùng cảm thấy côn th*t càng cứng hơn, đặc biệt rảnh ra một tay chạm vào Cố Ninh trên màn hình.