Bé Chanh Siêu Chua

Chương 34: Ánh Mắt



Một giây ngón tay chạm vào Cố Ninh đó, Trần Tùng xuất ra rồi, làm bẩn ga giường sạch sẽ, còn bắn vài giọt lên màn hình điện thoại.

Anh rút khăn giấy ra, lau màn hình điện thoại, mặt cô lại hiện ra.

Mà Cố Ninh ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên nghe thấy tiếng thở gấp gáp và nặng nề hơn của Trần Tùng. Thì cô đã biết anh muốn xuất rồi, cho dù không ai nhìn thấy, nhưng mặt cô vẫn đỏ như quả táo.

Trần Tùng vừa lau tinh dịch mình xuất ra, vừa có thể bình tĩnh tự nhiên tiếp tục nói chuyện với cô, hỏi chiều hôm nay Cố Ninh ở trường cảm thấy như thế nào.

Cố Ninh nói vẫn ổn.

Bọn họ lại nói chuyện thêm nửa tiếng nữa mới cúp điện, mà sắc mặt của cô dần dần trở lại bình thường, quay lại phòng ký túc cũng không thu hút sự nghi ngờ của những người khác.

Vừa quay lại trên giường không lâu, Cố Ninh lại nhận được điện thoại của Nhậm Linh.

Cô ấy đang ở một trường đại học trong thành phố: “Tiểu Ninh, ở trường học thế nào?”

Câu hỏi không khác mấy so với Trần Tùng, nhưng cũng bình thường, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Cố Ninh khai giảng, chỉ những người quen của cô mới biết, nên mới gọi điện thoại hỏi thăm.

Cố Ninh cười nói: “Vẫn ổn, giống như những gì tớ nghĩ về trường đại học, còn cậu thì sao.”

Những người có năng lực giao tiếp mạnh mẽ như Nhậm Linh, đến chỗ nào cũng đều được yêu mến. Cô ấy hihihaha cười mấy tiếng: “Cũng được, tớ khai giảng sớm hơn so với cậu, quen biết một bạn nam, còn rất được.”

Cố Ninh hiểu tính cách của Nhậm Linh, thật lòng mừng thay cô ấy: “Một bạn học cùng trường?”

“Không phải, là trường thể thao bên cạnh.” Nhậm Linh cười mờ ám: “Nghe nói nam sinh trường thể thao thể lực vô cùng tốt, một đêm có thể làm mấy lần.”

Cố Ninh đã quen với việc thỉnh thoảng Nhậm Linh bật thốt ra câu mang ám chỉ về tình dục, nhưng cũng rất kinh ngạc: “Cậu mới khai giảng được mấy ngày, thế mà đã quen được nam sinh trường bên cạnh rồi sao?”

Nhậm Linh nói là tối hôm trước ra ngoài ăn cơm thì quen.

Hai trường cách nhau không xa, thỉnh thoảng đụng mặt nhau ở quán cơm hoặc là tiệm trà sữa cũng không có gì lạ.

Cố Ninh nghe Nhậm Linh kể mấy chuyện thú vị xảy ra mấy ngày nay, nghĩ một lát, vẫn quyết định nói cho cô ấy biết sự thật về mối quan hệ giữa cô và Trần Tùng.



Sau khi nói xong, Nhậm Linh im lặng một phút.

Sau đó, Cố Ninh nghe thấy âm thanh kêu gào và đập bàn từ trong điện thoại phát ra.

Nhậm Linh kích động và kinh ngạc đến không khép được miệng lại; “Mẹ ơi, anh ấy không phải anh trai cậu, mà là người chồng đã mở tiệc cưới với cậu!”

Cố Ninh bổ sung một câu: “Còn chưa đăng ký kết hôn nữa.”

“Ở nhà cậu bên đó mở tiệc cưới chính là đại biểu cho kết hôn rồi, trong mắt bọn họ, anh ấy chính là chồng của cậu… chẳng trách, tớ cứ cảm thấy anh trai cậu… không, là chồng của cậu, ánh mắt nhìn cậu cứ là lạ.”

Cố Ninh nghe không hiểu: “Sao lại nói ánh mắt nhìn tớ là lạ?”

Nhậm Linh cắn móng tay nói: “Chính là kiểu ánh mắt nhìn người mình yêu đó, lúc đó, tớ còn cho rằng hai người là anh em, thế nên cứ có kiểu cảm giác loạn luân, hahaha.”

Nghe thấy lời này của cô ấy, Cố Ninh hơi sững sờ: “Ánh mắt nhìn người mình yêu?”

“Đúng vậy, nghe giọng điệu của cậu sao lại có cảm giác rất kinh ngạc vậy?” Nhậm Linh nói: “Anh ấy cũng đã là chồng cậu rồi, dùng ánh mắt đó nhìn cậu là rất bình thường mà, nếu không thì phải dùng ánh mắt gì?”

Trần Tùng, thích cô?

Cố Ninh giống như chìm vào trong suy nghĩ, thật sao?

Từ trước đến giờ anh chưa từng nói với cô loại lời này, Cố Ninh vẫn luôn cho rằng, giữa hai người bọn họ chỉ có tình dục, không có tình yêu.

Nhưng nghe thấy Nhậm Linh nói, Trần Tùng dùng ánh mắt nhìn người mình yêu nhìn cô, trái tim Cố Ninh không hiểu sao chợt lóe lên một cảm giác khác thường, cảm giác giống như chua chua ngọt ngọt.

Đến mười một rưỡi tối, Cố Ninh cúp điện thoại của Nhậm Linh, ở trên giường ngẩn ra một lúc.

Học sinh trường đại học ai ai cũng là cao thủ thức khuya, chưa đến rạng sáng thì chưa ngủ.

Cố Ninh cũng chưa ngủ, đột nhiên mở giao diện Wechat lên, gửi một tin nhắn cho Trần Tùng.



Quả chanh nhỏ: Tối ngày mai, anh có muốn cùng em ra bên ngoài trường ăn không?

Nghĩ một lại, lại nhắn thêm một tin.

Quả chanh nhỏ: Anh có rảnh không? Nếu không rảnh cũng không sao, ngày khác cũng được.

Đối phương gần như đáp lại luôn: Vợ gọi, anh chắc chắn rảnh, đi gần trường em ăn ở đâu? Em tìm được chỗ nào chưa?

Quả chanh nhỏ: Lúc nào em tìm được sẽ nhắn tin cho anh.

Trần Tùng: Được.

Cố Ninh từ từ nằm xuống giường, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện lúc trước.

*

Trưa ngày hôm sau, Cố Ninh cùng với ba bạn cùng phòng khác ra bên ngoài trường học ăn, mọi người muốn giao lưu tình cảm một chút, suy cho cùng mọi người đều ở cùng nhau, ăn một bữa cơm có thể kéo gần mối quan hệ.

Cố Ninh được các cô ấy dẫn đi đến quán ăn.

Trên tường của quán ăn treo một cái tivi, bây giờ đang chiếu tin tức, là kênh về quốc tế, hình ảnh về chiến tranh bên nước ngoài, máy quay thỉnh lướt qua mấy bóng dáng mặc quân trang.

“Nghe nói nước mình phái lực lượng chiến sĩ giữ hòa bình đi.” Bạn cùng phòng Hiểu Lâm buôn chuyện.

Một bạn cùng phòng khác nói: “Nước này đã chiến tranh bao nhiêu năm rồi? Sao tớ nhớ là lúc tớ học cấp ba đã từng thấy tin tức nước này chiến tranh rồi, thế nào mà bây giờ vẫn còn chưa đánh xong?”

“Không liên quan nhưng mà… lực lượng chiến sĩ giữ hòa bình thật đẹp trai.”

“Các cậu có bạn đi làm bộ đội hoặc là học trường quân đội không? Sau này làm quân nhân thì giới thiệu cho tớ với, tớ muốn làm vợ quân nhân.”

Cố Ninh đột nhiên nhớ đến cậu học sinh ngoan dây dưa mập mờ với Hạ Lam đó. Nghe Nhậm Linh người biết nhiều tin tức nói, hình như cậu ta đăng ký trường quân đội, không biết về sau thì như thế nào.

Mà Hạ Lam thì ra nước ngoài học đại học.