Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 402: Anh phải bảo vệ sự an toàn của em



Cố Sơ cảm thấy trong những năm tháng sau này, đêm nay sẽ là đêm cô khó quên nhất. Khi cô gần như khô héo, khi cô sắp thỏa hiệp với hiện thực từng chút một thì Lục Bắc Thần của cô lại quay về, cứ tự nhiên xuất hiện trước mặt cô như thế, tiếp tục hoàn thành buổi hẹn hò còn dang dở nửa năm về trước. Khoảnh khắc này, nửa năm xa cách đã lặng lẽ biến mất không dấu vết, tựa như anh chưa từng rời xa vậy.

Đêm nay, Cố Sơ đã nói rất nhiều, dốc cạn những nhớ mong suốt hơn nửa năm trời. Quan trọng hơn là cô cũng kể lại cho anh nghe những thành tích và bằng khen cô nhận được ở bệnh viện. Lục Bắc Thần nói rất ít, từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười lắng nghe. Khi cô đã nói tới khô cả miệng, luôn có một cốc nước hoa quả đưa đến bên. Rồi anh lại dặn cô: “Ăn thêm chút gì đi, em ăn ít quá”.

Sao cô nỡ lãng phí thời gian vào việc ăn uống? Cô bám lấy anh như một động vật ký sinh, nói: “Em sợ em vừa cúi đầu là anh lại biến mất”.

Lục Bắc Thần không biết nói sao, giơ tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ nói: “Ngốc ạ”.



Tối nay, Lăng Song không ra ngoài tiếp khách, tan làm là về nhà ngay. Tạp chí tuần trước bán chạy, mức độ hot không hề kém hai kỳ có Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu, giám đốc phấn khích tới mức hai mắt như phát sáng, nhìn từ xa trông giống như hai viên trứng bồ câu lấp lánh khảm trên gò má như hạch đào của ông ta. Ông ta bắt chặt lấy tay Lăng Song, nói: Đúng là gừng càng già càng cay, tạp chí của chúng ta không thể thiếu những “phúc tướng”* như cô được.

*Phúc tướng: Chỉ những viên tướng may mắn, lần nào ra quân cũng giành thắng lợi.

Lăng Song đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, nghĩ tới tay giám đốc mang kiểu đầu Địa Trung Hải, ưỡn cái bụng bia to phệ mà cười khẩy. Nhớ lại lúc trước khi cô rơi vào tình cảnh khó khăn vì chuyện của Bàng Thành, cũng chẳng thấy ông ta ra mặt bảo vệ một câu: Cô đây là “phúc tướng” của tòa soạn chúng tôi.

Xã hội này, ai ai cũng hiện thực, tình người dường như càng ngày càng không đáng giá rồi. Đây vốn là suy nghĩ nhất quán của cô. Cái gì mà nhân tình đạo nghĩa, cái gì mà đến chết không rời. Những kẻ có thể giữ trọn lời hứa chỉ vì chưa đủ điều kiện để phản bội và bán đứng mà thôi.

Nhưng không hiểu vì sao, suy nghĩ này của cô bỗng bắt đầu bị hóa giải, thậm chí dấy lên trong cô một sự khó chịu. Có lẽ cô cũng giống Tiếu Tiếu, sau khi bước qua một đoạn đường khó tin, tâm tư bắt đầu có sự thay đổi?

Cô không biết vì sao bản thân đã nhạt nhòa với những chuyện từng nhiệt tình như thế.

Giống như khi trước, cô chưa bao giờ về nhà sớm vậy. Nhưng hôm nay cô vô cùng muốn về nhà, trốn tránh ánh đèn đường nóng bỏng, trốn tránh những danh lợi của bản thân, nấu cho mình một bữa ăn ngon, uống thêm chút rượu vang, cứu vãn một tâm hồn đã đi càng ngày càng xa.

Mặc dù cô thừa nhận tay nghề nấu nướng của mình không bằng được Cố Sơ.

Chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, sau khi màn đêm ập xuống, qua ô cửa sổ sát sàn là những tòa nhà đẹp nhất và ngàn vạn gia đình đã lên đèn.

Lăng Song là một người rất sợ cô đơn, thế nên sau khi học y cô đã chọn ngành thời trang, từ một bác sỹ chuyển qua một người xuất bản ấn phẩm thời trang, đây là một bước ngoặt cực lớn, là hai ngành có tính chất hoàn toàn khác biệt. Ngành phía trước cần phải bật ra được sự bình tĩnh và chín chắn trong cái cô đơn, ngành phía sau lại phải dành được danh tiếng và danh lợi giữa những mối quan hệ. Cô đã chọn phía sau. Có lẽ chỉ có mình cô mới hiểu rõ đằng sau sự lựa chọn này chất chứa tâm sự gì, cô cần phải tìm được giá trị tồn tại của bản thân trong sự náo nhiệt.

Ngay cả chỗ ở của cô cũng nằm giữa nơi phồn hoa đô hội. Như vậy dù có cô độc một mình, nhìn ra ngoài cũng là hình ảnh nhộn nhịp, có thể xua tan mọi quạnh quẽ.

Nếu không phải vì anh, có thể cô sẽ cam tâm khuất phục sự bình lặng. Nhưng chính vì anh từng xuất hiện mới đốt cháy lại quyết tâm muốn làm một ngọn lửa khác biệt của cô. Cô muốn trở nên xuất sắc, muốn giỏi giang thế nào có thế ấy. Cô luôn hy vọng có một đôi mắt đang chứng kiến sự thành công của cô.

Ở phía đối diện trên bàn ăn, Lăng Song cũng bày một bộ bát đũa, ngăn nắp tề chỉnh song song với của mình. Sau đó, cô không dùng bữa ngay mà châm một điếu thuốc lên. Ánh đèn hơi tối, thân điếu thuốc mảnh khảnh giữa ngón tay cô bị ánh sáng màu cam nuốt dần từng chút một.

Khói thuốc màu trắng xám, còn ký ức lại rất rực rỡ.

Đêm đó, cảnh đó hệt như một giấc mơ, một giấc mơ cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng.

Có lẽ chỉ có lúc đã uống say, cô mới nhìn rõ được gương mặt anh. Cô ngắm anh như ngắm nhìn một vị thần vừa hạ phàm, sửng sốt, quên hết mọi nghĩ suy.

Cô không dám tin vào đôi mắt của mình, vô thức giơ tay lên chạm vào. Anh thực sự tồn tại, khuôn mặt đó đã thật sự được ngón tay cô phác họa. Khuôn mặt anh phản chiếu vẻ thảng thốt của cô. Anh nói: Là anh, anh quay về rồi.

Ngón tay cô khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống một nửa.

Lăng Song bước ra khỏi ký ức, cúi đầu nhìn tàn thuốc trên mặt bàn, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gạt đi. Mùi thuốc lá đã nhạt, một bộ đồ ăn khác trên bàn vẫn trống rỗng. Cô hít sâu một hơi, ném nửa điếu thuốc còn lại vào trong ly rượu, phát ra một tiếng “xèo”, ánh sáng màu cam lập tức tắt lịm.



Lúc Cố Tư trở về nhà Tây, Cố Sơ không có nhà. Nó bật đèn, thay giày, lên gác tìm một vòng, rồi quay đầu nói với La Trì: “Chắc là có ca phẫu thuật gì đó làm lỡ thời gian”.

La Trì “ồ” lên một tiếng rồi tự động ngồi xuống sofa.

Cố Tư nhìn thấy thế, trong lòng buồn bực, đi tới trước đẩy anh, “Này, không phải anh nhìn thấy rồi sao? Chị em không có nhà”.

“Anh biết.” La Trì trả lời rất tự nhiên.

“Sao anh còn không đi?”

Ăn cơm xong, La Trì bèn đưa cô về nhà, vào nhà cùng cô, lấy cái cớ đẹp đẽ là muốn nói với Cố Sơ chuyện muốn Phan An cùng tham gia phá án. Bây giờ Cố Sơ không có nhà mà người này vẫn không hề có ý định ra về.

La Trì nghe xong, cười: “Tối nay kiểu gì cô ấy cũng về phải không? Anh đợi cô ấy”.

“Hả?” Cố Tư không ngờ anh lại cố chấp như vậy, ngước mắt lên nhìn giờ rồi nhắc nhở anh, “Sắp mười giờ rồi đấy, mai anh lại đến đi”.

“Gấp gì chứ?”

Cố Tư làm mặt bối rối: “Cảnh sát La à, em còn phải nghỉ ngơi”.

La Trì giơ tay lên làm động tác, “Em mệt thì cứ đi nghỉ đi”.

Câu nói này khiến Cố Tư gần như phát điên. Cô ngồi phịch xuống bên cạnh La Trì, đánh giá anh từ trên xuống dưới. La Trì đường hoàng tiếp nhận sự “kiểm duyệt” của cô, nói với vẻ hứng khởi: “Quan sát ở khoảng cách gần như vậy, có phải em cảm thấy anh cũng rất đẹp trai không?”.

“Thì cũng cao ráo, thế mà sao không tâm lý chút nào vậy?” Cố Tư đánh giá không chút khách sáo.

La Trì nhướng mày, “Anh không tâm lý? Đùa sao?”.

“Nửa đêm nửa hôm anh ở lại nhà một cô gái có ổn không?” Cố Tư trừng mắt với anh, “Hơn nữa sau khi bị người ta đuổi về rồi, vẫn chẳng hiểu gì”.

La Trì cười, đột ngột sát lại gần cô, “Anh đang vì nhân dân phục vụ. Cô bé à, đừng nghĩ oan cho lòng tốt của chú cảnh sát”.

“Cái gì mà vì nhân dân phục vụ?” Cố Tư ngửa ra sau, né tránh hơi thở nóng rực của anh.

Trên người đàn ông này luôn toát ra một khí khái đàn ông, mỗi lần sát gần luôn khiến cho con tim bỏng rát.

Ai dè, cô ngửa ra sau anh càng áp sát, giọng điệu nửa đùa nửa thật, “Chị em bây giờ vẫn còn chưa về, em ở nhà một mình thiếu an toàn đến mức nào? Anh là cảnh sát, bảo vệ sự an toàn của người dân là nghĩa vụ của anh”.

Cố Tư cảm thấy có một ngọn lửa nhỏ trong lòng đang bốc cháy. Hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh trở thành chất dẫn cháy khiến nó cháy mãi cháy mãi, thiêu đốt cổ họng rồi tứ chi của cô.

“Anh… Anh đừng có xán lại gần em như thế.” Cô lắp bắp, có chút thiếu tự nhiên.

La Trì lại quyết chọc ghẹo cô, quyết không nghe, ngược lại một tay chống lên sofa, đè người xuống, cười: “Anh lại gần em thì sao?”.

Trái tim Cố Tư suýt nữa thì vọt ra khỏi cổ họng. Cô giơ tay chặn ngực anh lại, hơi thở không ổn định: “Làm cảnh sát là được ức hiếp người phải không?”.

“Anh muốn bảo vệ em, sao lại trở thành ức hiếp em rồi?” La Trì cười khẽ.

“Thế này còn không gọi là ức hiếp à?” Mặt anh rất gần cô, gần tới mức hơi thở đan cài, gần tới mức cô có thể nhìn rõ những sợi râu mới mọc của anh, nhìn rõ nụ cười mỉm nơi đáy mắt, thậm chí dự cảm được chuyện sắp xảy ra.

La Trì chăm chú nhìn cô, ánh sáng màu vàng nhạt khiến đôi mắt cô càng thêm rực rỡ, có một chút bướng bỉnh, mùi hương của người con gái len lỏi vào hơi thở của anh, khuấy đảo trái tim anh khiến nó nóng bừng. Anh bất chợt nói khẽ: “Thế này đã gọi là ức hiếp em? Nếu vậy… thế này thì sao?”.

Ngay sau đó, anh không kiểm soát được bản thân, cúi đầu hôn lên bờ môi gần ngay trước mắt.

Cố Tư chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu, trước mắt lập tức trắng xóa, cô ngẩn ngơ như mất đi ý thức. Bờ môi người đàn ông ấm nóng, lại có mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây, cuốn theo nét nam tính mạnh mẽ trong con người anh, cùng xâm chiếm môi cô. Cô run lên, định mở miệng nói “không” thì đã bị anh thừa cơ lấn tới.

Nụ hôn từ sự dịu dàng ban đầu chuyển sang thế chủ động, khi ý thức của cô dần dần trở lại, đã cảm thấy nhịp thở của anh mỗi lúc một dồn dập, nửa người trên đã gần như đè lên người cô, làm đau các khớp xương của cô.

Hành động của anh tiết lộ một tín hiệu nguy hiểm, Cố Tư cảm giác được, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, nhìn anh phẫn nộ. La Trì đờ đẫn ở bên, nhìn cô cười, cảm xúc còn chưa tan hết, “Ngượng gì chứ? Em là bạn gái của anh, hôn em thì làm sao?”.

“Ai là bạn gái của anh? Không biết xấu hổ!” Cố Tư tìm lại khả năng phản kháng.

La Trì tỏ vẻ bị tổn thương, “Lẽ nào vừa nãy anh thể hiện chưa được tốt? Không sao, anh thử lại…” Nói rồi, anh giơ tay định bắt cô.

Làm Cố Tư hết hồn nhảy dựng lên, sự xấu hổ hóa thành cơn giận dữ. “Anh thích đợi thì cứ đợi đi, em đi ngủ đây”.

“Tư Tư…”

“Em cảnh cáo anh, anh mà dám xông vào phòng em thì em sẽ tố cáo anh!” Cố Tư để lại một lời uy hiếp.

La Trì cười khổ.



Cố Sơ không trở về phòng Tây, sau khi ra khỏi nhà hàng, cô và Lục Bắc Thần trở lại căn nhà bên bến Thượng Hải. Một bữa cơm ăn rất lâu, nên nói là tâm sự rất lâu. Cố Sơ nói, đa phần Lục Bắc Thần ngồi nghe, hỏi vì sao anh quay về còn cố tình ra vẻ bí ẩn thì anh cười: “Muốn cho em một bất ngờ”.

Nghe xong, cô rất cảm động. Trước nay anh không phải là một người đàn ông biết tạo bất ngờ cho phụ nữ. Một người theo chủ nghĩa đàn ông như anh ngày trước cảm thấy mấy chuyện lãng mạn rất kỳ cục.

Khi trở về bến Thượng Hải đã qua mười giờ, dọc đường, Cố Sơ nắm chặt lấy tay phải anh, như sợ đánh mất, khiến anh dở khóc dở cười.

Căn nhà ở bến Thượng Hải vẫn vậy, giữ nguyên như trước khi anh đi. Vừa mở cửa, trong phòng đã thoảng một mùi hương nhàn nhạt, Cố Sơ nói: “Em mới mua tinh dầu hương hoa, cảm thấy mùi hương không tệ nên đã để ở đây hai lọ”. Cô ôm lấy hông anh, cúi đầu nũng nịu hỏi: “Mùi hương này khiến người ta cảm thấy ấm áp, anh có thích không?”.

Trong phòng khách không bật đèn, ánh đèn đường hắt vào nhà, tạo ra những bóng sáng loang lổ, căn phòng trở nên tĩnh mịch, nửa sáng nửa tối. Lúc Cố Sơ ngẩng mặt lên, bóng sáng đó rơi xuống mắt cô, như cất giấu trong đó những vì sao. Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô chăm chú, không lên tiếng nói là thích hay không, ánh mắt ngập tràn tình cảm, ngón tay cái vuốt khẽ qua đôi mày của cô, đầy dịu dàng.

Hơi thở của Cố Sơ dần trở nên dồn dập, đầu ngón tay anh ấm áp, không nhợt nhạt như gương mặt anh. Cô quyến luyến quấn lấy đôi mắt anh. Rất nhanh, anh cúi đầu cướp lấy đôi môi cô, khi hơi thở của người đàn ông ập tới, đã khiến cô choáng váng.

“Bắc…”

Anh nhân cơ hội ấy tăng thêm độ sâu, cánh tay ôm cô càng thêm chặt chẽ. Cô bị anh giữ tới sắp không thở nổi, ngẩng đầu đón nhận, anh gần như cắn đau đôi môi cô.

Như có một thú trốn bên trong, qua nhịp tim anh, Cố Sơ có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của con thú ấy. Cô hiểu anh, bao nhiêu lần ở bên ngoài trông anh có vẻ bình thản, mỗi lần trở về nhà đều xé đi lớp ngoài nho nhã, bộc lộ trọn vẹn bản tính dã thú.

Nhưng tối nay anh làm cô rất đau, như đang trút giận vậy. Nhân lúc nụ hôn của anh di chuyển xuống cổ, cô khẽ đẩy anh ra, ngước mắt lên nhìn anh. Con ngươi của anh rất tối như chất chứa dục vọng.

“Em muốn đi tắm.” Đêm hạ vẫn còn nóng nực, ban nãy sau khi quấn quýt, cô đã đổ mồ hôi, ướt át khó chịu, cũng nhân tiện làm nguội cảm xúc của anh.

Lục Bắc Thần giữ lấy mặt cô, hôn khẽ, lần này không còn ngang ngược. Anh cười khẽ, “Được”.



Vào trong phòng tắm, lúc đợi điều chế tinh dầu, Cố Sơ gọi điện cho Cố Tư.

Sau khi nhận máy, đầu kia ai oán: “Chị à, chị vẫn chưa về sao?”.

“Tối nay chị không về đâu, em ngủ trước đi, đừng đợi chị.” Cố Sơ đứng trước gương, cài tóc mai vào trong mũ chụp đầu rồi khẽ nói vọng vào điện thoại.

“Chị không về á? Không phải chứ?” Giọng Tư Tư nghe có vẻ rất hụt hẫng, “Vẫn ở bệnh viện ạ?”.

“Không, ở bến Thượng Hải”.

“Chị à, đang yên đang lành chị suốt ngày chạy qua đó làm gì vậy? Cái nhà to đùng đó trống trải lắm, buổi tối ở một mình sợ chết khiếp.” Cố Tư không vui vẻ gì.

Trước đây Cố Tư nói vậy, cô không thể phản bác, hôm nay thì đã có một lý do hoàn hảo. Cố Sơ ở trong gương nụ cười thấm đẫm từng khóe mắt chân mày, cô hạnh phúc nói: “Anh ấy quay về rồi”.

Đầu kia rõ ràng ngẩn ra giây lát, lúc sau mới “Á” lên tiếng.

Nụ cười của Cố Sơ càng thêm rực rỡ, “Là Bắc Thần, là anh ấy quay về rồi”.

“Hả?!” Lần này thì tiếng hét của Tư Tư gần như khiến nóc nhà lật tung.

“Tình hình cụ thể, ngày mai chị kể cho em, em nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Sơ không muốn nó hỏi này hỏi nọ, quan trọng hơn là cùng với sự trở lại của Bắc Thần, cô lại nhớ về những lời nghe được trước phòng sách ngày trước, bèn vội vàng cúp máy.

Đối mặt với tình yêu, thật ra cô cũng ích kỷ.



Tiếng hét của Cố Tư làm La Trì hết hồn.

Sau khi đầu kia cúp máy, cô vẫn còn nắm chặt di động không buông. Một giây sau, có người đập cửa rầm rầm, làm cô giật mình. Đúng lúc cô đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì La Trì đẩy cửa xông vào.

“Sao vậy? Em có sao không?” Anh sốt sắng.

Cố Tư ngồi trên giường, mặc chiếc váy ngủ dây đai màu đen, mái tóc dài xõa ngang vai, sắc mặt rất nhợt nhạt. Có lẽ kinh hãi vì sự thô lỗ của La Trì, cô cứ nhìn anh mãi, không có phản ứng gì.

Giữa đêm hè, Cố Tư ăn vận như vậy đi ngủ hoàn toàn bình thường, không thể coi là hở hang. Nhưng dù sao cũng là phòng ngủ, thời gian này thường phát sinh mờ ám. La Trì ầm ĩ xong mới phát hiện mình đã đường đột, bèn ngượng ngập đứng đực ở cửa, rất lâu sau mới vò tóc, ấp úng: “Xin lỗi nhé, anh nghe thấy tiếng em kêu, còn tưởng xảy ra chuyện gì”.

Một lúc sau, Cố Tư mới hoàn hồn lại, nhìn La Trì trước cửa, nghiến răng nghiến lợi: “Sao anh còn chưa đi?”.

“Chị em vẫn chưa về.”

“Tối nay chị em không về, có phải anh định đợi cả đêm không?” Cố Tư chỉ muốn cào nát mặt anh ra, cứ nghĩ tới chuyện ban nãy anh làm với mình là cô lại bực bội, giận dữ.

La Trì nghe xong cảm thấy ngạc nhiên, đáp một câu rất tự nhiên, “Dĩ nhiên”.

“Cái gì?”

“Chị em không về anh càng không thể bỏ đi.”

“Anh…”

“Yên tâm, anh ra phòng khách, sẽ không quấy rầy em đâu.”

Cố Tư kiềm chế tâm trạng, “Bây giờ anh đã làm phiền em rồi đấy”.

La Trì vội vỗ về cô, “Được được được, giờ anh ra ngay, em đừng kích động”.

“Ra ngoài!” Cố Tư ném một chiếc gối qua.

La Trì giơ tay bắt lấy, cười trừ, ôm gối đi vào trong, làm Cố Tư giật mình kéo vội chăn lên, quát: “Anh định làm gì?”.

“Đừng căng thẳng, anh là loại người cơ hội sao?” La Trì nhìn cô buồn cười, đặt gối trở lại giường rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài canh chừng”.

Cố Tư cảm thấy anh đúng là bị trúng gió rồi.

Lúc anh sắp đi ra, cô lại bất thình lình gọi giật anh.

“Này, nghe chị em nói Lục Bắc Thần quay về rồi.”

La Trì ngạc nhiên “á” một tiếng, phản ứng y hệt như cô ban nãy.

“Thật sao?”

Cố Tư nói: “Ban nãy trong điện thoại, chị em nói thế, chị ấy không việc gì phải lừa em đâu”.

“Sao cái tay họ Lục này như ma vậy, đi im lìm, về cũng im lìm.”

Cố Tư thúc giục: “Ra ngoài phòng khách mà nghĩ đi”.

La Trì mỉm cười: “Ngủ ngon nhé”.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Cố Tư bỗng trằn trọc. Ngoài phòng khách bỗng dưng có thêm anh, lại biết anh sẽ ở đây cả đêm, trái tim cô bắt đầu hồi hộp, không thể yên lặng trở lại.

La Trì trở ra phòng khách, ngã người xuống sofa, lần sờ di động rồi gọi vào số của Lục Bắc Thần. Lát sau, đầu kia thông báo không thể liên lạc.

Anh nghi hoặc, chẳng phải đã quay về rồi sao?

Anh gọi lại lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.

La Trì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng ngước mắt lên nhìn giờ thì bỗng hiểu ra. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, hiểu, tớ hiểu mà.



Cố Sơ tắm rửa xong thì không nhìn thấy Lục Bắc Thần, trong phòng khách rất yên ắng. Nếu không phải vì quần áo của anh vẫn còn thì cô lại tưởng rằng anh biến mất. Tìm kiếm một vòng, cuối cùng cô tìm được anh trong căn phòng về sau cô đã sửa thành phòng vẽ.

Anh cũng đã tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên người là chiếc áo phông trắng, bên dưới là chiếc quần ngủ màu đay, đi chân trần, ngồi trước giá vẽ, lật xem từng bức tranh chân dung.

Ngọn đèn dưới đất bên cạnh sofa tỏa ánh sáng buồn buồn, kéo dài bóng anh, chiếc bóng vừa tùy ý vừa lười biếng. Cố Sơ đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, đáy lòng trào dâng hạnh phúc.

Có anh, căn nhà này cũng đã đủ đầy.

Nghe thấy tiếng động, Lục Bắc Thần quay đầu lại, nhìn thấy cô thì mỉm cười, giơ tay về phía cô. Cô bước tới, đan tay mình vào tay anh.

“Không ngờ em vẽ nhiều như vậy.” Giọng anh trầm trầm, rất dễ nghe trong một đêm như vậy.

Cố Sơ ôm lấy cổ anh từ phía sau, má áp má, “Mỗi lần nhớ anh em lại vẽ một bức, dần dà thành nhiều như vậy.” Dứt lời, cô làm nũng, “Tại anh cả đấy, đi lâu như vậy”.

Lục Bắc Thần quay đầu, hôn nhẹ lên ngón tay cô: “Anh xin lỗi”.

Cô ấm lòng, càng ôm anh chặt hơn, “Bắc Thần, là em có lỗi với anh mới phải. Nếu không phải vì em, anh sẽ không chịu nhiều đau khổ như thế”.

“Toàn những lời ngốc nghếch.” Lục Bắc Thần thở dài.

Cô lại nhớ về cảnh tượng nửa năm trước, hốc mắt nóng rực lên, cô nói khẽ: “Anh còn chưa nói với em tình trạng của anh hiện giờ sao rồi, về sau anh qua đó được trị liệu ra sao? Bây giờ trong não còn máu tụ không?”.

Thật ra đây vẫn luôn là điều cô lo lắng, Smith bảo mật tình hình của anh, sau này cô có quay về phòng cấp cứu ban đầu để hỏi thăm, khi ấy bác sỹ tham gia ca mổ chỉ nói một câu: Trong não bệnh nhân có không ít máu tụ. Vì hồ sơ bệnh án cụ thể đã bị mang đi nên không thể tìm hiểu tường tận. Cô hay hoang mang, bây giờ nhìn thấy anh, tự nhiên càng lo tới việc anh đã bình phục hay chưa.

Lục Bắc Thần xoay người lại, nhẹ nhàng kéo cô để cô ngồi ngang lên chân mình. Anh ôm lấy người cô, giọng điệu dịu dàng, “Bây giờ anh đã ở trước mặt em rồi, dĩ nhiên là không sao. Sơ Sơ, em thả lỏng một chút đi”.

“Nhưng lúc đó nghiêm trọng như vậy, anh…”

Một giây sau Lục Bắc Thần đã chặn môi cô lại, cắt đứt mọi âu lo.

Nỗi bất an của cô tan ra trong cái hôn nồng nhiệt. Dần dần môi anh cũng bỏng rát, hệt như ban nãy khi vừa vào cửa, càng thêm mạnh mẽ. Cô níu lấy cổ anh, cả người mềm oặt. Ngay sau đó, Lục Bắc Thần bế cô lên, hai người ôm nhau trên sofa, nụ hôn của anh trở nên cấp bách, bàn tay lớn dần dần trượt xuống.

Cố Sơ bỗng cảm thấy căng thẳng vu vơ, lập tức bắt lấy bàn tay không yên phận của anh, hỏi trong hơi thở gấp: “Bắc Thần, nhẫn của anh đâu?”.

~Hết~