Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 48: Phương Pháp Phá Trận



Lâm Dịch đã từng nghe sư phụ nói qua, Dịch Kiếm tổ sư ngàn năm trước đã thất tung, chẳng biết đi đâu, hóa ra là tọa hóa ở dưới băng sơn của Nghiễm Hàn Cung.

Một đời thiên kiêu, thiên phú dị bẩm. Hơn trăm tuổi đã tu thành Nguyên Anh đại tu sĩ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thế nhưng không đánh lại tông môn và thế gia truyền thừa xa xưa, bị nó hạn chế. Hôm nay mỗi một tông môn hoặc là thế gia, đều có đại năng Hợp Thể đang tiềm tu, sau Nguyên Anh là Hợp Thể, thọ nguyên ít nhất cũng có thể đạt tới năm nghìn năm.

Lâm Dịch trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

- Với thiên tư của tổ sư, chưa hẳn không thể trong lúc sinh thời trùng kích Hợp Thể, vì sao không bước vào Hợp Thể cảnh mà lại đi leo lên băng sơn cơ chứ?

Vũ Tình lắc đầu, thở dài nói:

- Dịch Kiếm tổ sư tuổi già bị tình vây khốn. Nào có thể có tâm tư khác cơ chứ? Chỉ muốn lặng lẽ bầu bạn ở bên cạnh cung chủ mà thôi.

Lâm Dịch cau mày một cái, trong lòng hắn biết. Sợ rằng việc này sẽ không đơn giản như vậy, nhất định trong chuyện này sẽ có ẩn tình khác. Cho nên cuối cùng mới dẫn đến cả đời hai người không gặp mặt được nhau.

Nhìn vẻ mặt của Vũ Tình, nguyên do trong đó, sợ rằng ngay cả nàng cũng không rõ ràng cho lắm, Lâm Dịch cũng chặt đứt tâm tư hỏi tiếp.

Lâm Dịch cười cười, nói:

- Nói như vậy, giữa chúng ta có lẽ là luân hồi do số mệnh sắp đặt, ta là truyền nhân của Dịch Kiếm Tông, mà nàng là Nghiễm Hàn thánh nữ. Vốn giữa chúng ta là tuyệt không có cơ hội quen biết. Nhưng không ngờ, trời xui đất khiến thế nào lại đồng thời rơi vào trong đại trận này. Lại nói, trước kia nàng còn hung tợn đuổi giết ta, lúc đó đã làm ta sợ hãi, ha ha.

Vũ Tình biết Lâm Dịch là truyền nhân của Dịch Kiếm Tông, trong lòng đã tăng thêm một phần hảo cảm về hắn. Nàng liếc hắn một cái, gắt giọng:

- Sớm biết có ngày hôm nay, chi bằng trước đây dùng một kiếm giết tiểu tặc ngươi, như vậy sẽ xong hết mọi chuyện.

Sao Lâm Dịch lại nghe không hiểu sự thân thiết trong lời nói của Vũ Tình cơ chứ? Lúc này hắn nhếch miệng, cười khúc khích.

Thỉnh thoảng Lâm Dịch nhìn về phía Vũ Tình, Vũ Tình cũng mỉm cười, khi thì liếc mắt nhìn Lâm Dịch.

Khi ánh mắt hai người chạm mặt, Lâm Dịch có thể cảm nhận được tim nhanh hơn một cách rất rõ ràng.

Trên mặt Vũ Tình đột nhiên có một tia e thẹn, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:

- Nơi này kỳ thực cũng không tệ, rời xa tranh đấu ồn ào. Chỉ có hai người chúng ta, không có gì phải chú ý...

Với tâm tính của nàng, hiếm khi có thể nói ra lời như vậy. Nhưng Lâm Dịch không yên lòng, cho nên cũng không nghe rõ.

Lâm Dịch móc ra một khối Linh thạch ở trong lòng, cố khắc lên.

Vũ Tình hiếu kỳ, lên tiếng hỏi:

- Tiểu tặc, ngươi đang làm gì vậy?

Lâm Dịch không ngẩng đầu, nói:

- Nhớ thời gian a.

Vũ Tình biến sắc, trong mắt lóe lên một tia bi thương, cắn môi anh đào, im lặng không lên tiếng. Trong mắt đã chậm rãi có nước mắt trào ra.

- Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ sinh hoạt cùng ta ở chỗ này, hắn chỉ muốn đi ra ngoài...

Trong đầu Vũ Tình hiện ra suy nghĩ này. Nhưng với tính cách của nàng, lời như vậy tuyệt đối sẽ không nói ra, nàng sẽ không chất vấn Lâm Dịch.

Lâm Dịch vừa mới khắc Linh thạch xong thì đã cảm giác bầu không khí có chút không đúng. Lúc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Tình đang si ngốc nhìn hắn, trong mắt có nhu tình không nói hết được.

Trong lòng Lâm Dịch căng thẳng, vội vã tiến tới, dùng hai tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, làm thế nào cũng không lau hết được.

Vũ Tình ngồi bất động, tùy ý để Lâm Dịch lau nước mắt, thấy hắn luống cuống tay chân, trong lòng nàng lại càng đau khổ, lệ rơi như mưa.

Lâm Dịch đau lòng, nắm ống tay áo của nàng, thấp giọng nói:

- Vũ Tình tỷ, nàng làm sao vậy? Ta có chỗ nào không tốt? Nàng nói cho ta biết, đừng khóc.

Lâm Dịch chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi, đâu có hiểu được lòng dạ của nữ nhân. Trong lúc nhất thời đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết mình đã đắc tội với Vũ Tình ở chỗ nào.

Vũ Tình cười một chút, trong lòng vẫn có một phần mơ mộng, nàng hỏi:

- Ngươi nhớ thời gian, không phải là muốn đi ra ngoài, muốn đi ra Hồng hoang đó chứ?

- Đúng vậy, ta muốn đi tìm thần dược Thái cổ, trở về Dịch Kiếm Tông cứu sư phụ, người chỉ còn thời gian một năm mà thôi.

Lâm Dịch gật đầu, không có nói dối.

Vốn Vũ Tình không muốn chất vấn, nhưng kỳ thực ở trong lòng lại rất ủy khuất, thê lương nói:

- Tiểu tặc nhà ngươi, hủy sự thanh bạch của ta mà đã muốn buông tay rời đi, ngươi...

Nghe được câu này, trong lòng Lâm Dịch bình tĩnh lại, hắn ôn nhu nói:

- Vũ Tình tỷ, nàng đã oan uổng ta rồi. Nếu như ta đi ra ngoài, nhất định sẽ mang theo nàng cùng đi, sao lại có thể bỏ lại nàng cơ chứ.

Tuy rằng Lâm Dịch không có cảm tình đối với Vũ Tình, nhưng hắn hiểu một nam nhân phải có trách nhiệm của mình.

Ánh mắt Vũ Tình ảm đạm, nghĩ ngợi rồi mới nói:

- Nếu như thực sự có thể còn sống ra ngoài, chỉ sợ cũng là lúc ta và ngươi tách ra.

Nàng cười cười tự giễu:

- Ở trong lòng hắn, ta không phải là người quan trọng. Hắn đối xử với ta như vậy chỉ là hổ thẹn và tình tỷ đệ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Vũ Tình lau khô nước mắt, khẽ cười một tiếng nói:

- Hù dọa ngươi thôi. Ai muốn đi theo ngươi, ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ Ngưng Khí, ta chính là Thánh Nữ, ngươi không xứng với ta.

Mặc dù lời này như là vui đùa, nhưng bây giờ đã đả thương người, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy đau xót khó hiểu. Tâm tình cũng trở nên trầm thấp.

Việc này vừa qua, giữa hai người dường như có một tầng ngăn cách, cũng không nói được quá nhiều. Dường như Vũ Tình đã khôi phục lại dáng vẻ Thánh Nữ cao cao tại thượng kia.

Lâm Dịch tĩnh tâm lại, cắm đầu nghiên cứu trận văn, cũng không lâu sau thì hắn đã phát hiện sơ hở của trận pháp này.

Chỉ cần da thịt của hai người chạm nhau thì sương mù màu hồng này sẽ không xuất hiện, nếu như thời gian tách ra hơi lâu, như vậy sương mù sẽ sinh ra.

Cứ như vậy hai người tay nắm, thời gian vượt qua lục dục đại trận còn lại vài ngày, cũng sống yên ổn vô sự được một chút.

Cũng không lâu sau, không ngoài dự liệu, hai người lần nữa đổi một hoàn cảnh khác. Bốn phía là một rừng cây, xanh um tươi tốt, rất là đẹp.

Vũ Tình khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Dịch trầm giọng ở bên cạnh, nói:

- Ngươi không nghiên cứu một chút xem đây là trận pháp gì sao?

Lâm Dịch cười cười, nói:

- Không cần nghiên cứu, trận pháp này ta đã dùng qua, Cấm Linh trận. Chỉ là trận này thoạt nhìn đã hoàn thiện rất nhiều, có lẽ có thể giam cầm linh khí của tu sĩ Kim Đan.

Vũ Tình cảm nhận kỹ càng một phen, gật đầu nói:

- Quả nhiên.

Lâm Dịch lập tức ngồi chồm hổm ở dưới đất nghiên cứu trận văn, Cấm Linh trận là một trong những đòn sát thủ của hắn. Thế nhưng là bản không hoàn chỉnh. Hôm nay có cơ hội bực này, hắn muốn thận trọng thăm dò một phen, sau này sẽ lại có thêm một thủ đọa giữ mạng.

Trong chớp mắt, đã qua ba ngày.

Nghiên cứu của Lâm Dịch đối với Cấm Linh trận này đã rơi vào bình cảnh. Rất nhiều chỗ có trận văn rườm rà ảo diệu, không giống như thủ đoạn của tu sĩ có khả năng khắc ra được.

Vũ Tình vốn đang ngồi ngộ đạo, lại đột nhiên nói:

- Nếu như trận pháp này bảy ngày luân hồi, có lẽ sẽ có bảy loại trận pháp thay phiên thay thế nhau.

- Sao?

Lâm Dịch cau mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

- Nếu ta đoán không sai, trận pháp này ta đã từng nghe sư phụ đề cập nói. Nó là Diễn Thiên đại trận từ thời đại Thái cổ có tiếng ở trong Hồng hoang.

Vũ Tình chậm rãi nói.

- Diễn Thiên, Diễn Thiên... Bảy loại trận pháp, bảy ngày luân hồi...

Lâm Dịch lẩm bẩm, rơi vào trong trầm tư.

Không biết qua bao lâu, Lâm Dịch nhảy lên một cái, trong mắt lóe ra tinh mang, lớn tiếng nói:

- Ta đã biết rồi!

- Ta đã từng nghe thần côn ở dưới chân núi nói một câu. Đại diễn số năm mươi, hắn dùng bốn mươi có chín. Phương pháp hắn xem bói chính là dùng quẻ, lấy năm mươi quẻ, lại để lại  một cây không dùng, chỉ dùng bốn mươi chín cái quẻ. Nếu như dùng năm mươi thì sẽ đại biểu cho thiên địa vạn vật, không cần một... như vậy... Biểu thị cho thiên địa chưa hoàn chỉnh, cũng chính là con số một bỏ chạy.

Vũ Tình cau mày, lạnh lùng nói:

- Nói thế là có ý gì, chuyện này có quan hệ gì tới Diễn Thiên đại trận cơ chứ?

Trong mắt của Lâm Dịch hiện lên vẻ vui mừng càng đậm, hắn trầm ngâm nói:

- Sẽ không sai, chính là như vậy!

Nghe thấy vấn đề của Vũ Tình, hắn giải thích:

- Tức là Diễn Thiên đại trận, chúng ta tạm thời trước dùng con số chừng năm mươi để biểu thị. Nhưng hiện tại lại có bảy loại trận pháp, bảy ngày luân hồi. Bảy bảy bốn mươi chín, lại thiếu một cỗ lực lượng, một cỗ biến mất lực lượng chính là một bỏ chạy. Cũng chính bởi vì một bỏ chạy này mà bốn mươi chín cỗ lực lượng còn lại có thể dung hợp với nhau. Triệt tiêu, sản sinh ra biến hóa vô hạn và lực lượng vô hạn. Cái này, chính là quy tắc của Diễn Thiên đại trận!

Vũ Tình dốt đặc cán mai về trận pháp, lúc này nghe thấy hắn nói vậy cái hiểu cái không, nàng lại hỏi:

- Ngươi đã biết quy tắc, như vậy nên phá trận thế nào đây?

Trong mắt Lâm Dịch chớp động tia sáng không rõ, trong suốt mà có thần, hắn cười nói:

- Thiên địa vốn không hoàn hảo, tất cả mọi vật đều không thể viên mãn. Tất cả vật viên mãn đều không thể hiện ra. Giống như đạo chúng ta tu vậy, bởi vì nó viên mãn cho nên không hiện ra. Nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có thể ngộ đạo. Mà Diễn Thiên đại trận bởi vì hợp con số năm mươi, vốn không ứng với hiện. Thế nhưng ít hơn một cỗ lực lượng, cũng chính là một bỏ chạy kia thì đại trận mới không ngừng sinh sôi, vĩnh viễn không ngừng.

Lần này Vũ Tình đã nghe ra rõ ràng, nàng lạnh nhạt nói:

- Ý của ngươi là tìm được một bỏ chạy kia trận này sẽ quy về năm mươi mà không hiển hiện, từ đó phá trận ở đây đúng không? Nhưng mà, một bỏ chạy là cái gì, chúng ta nên tìm kiếm thế nào đây?

Lâm Dịch cười nói:

- Vũ Tình tỷ thông minh, chính là đạo lý như vậy a.

Vũ Tình đỏ mặt lên, vẫn chưa nói tiếp.

Lâm Dịch không để ý tới nàng mà tiếp tục nói:

- Một bỏ chạy có thể là thiên địa vạn vật, có thể là bất kỳ một loại đồ đạc nào đó trong Diễn thiên đại trận này. Nhưng nó là thứ duy nhất không biến đổi trong bảy loại trận pháp, bảy ngày luân hồi, đó chính là một bỏ chạy mà chúng ta phải tìm.

- Vật trong trận pháp này phong phú như thế, sao có thể nhớ tới được chứ? Chẳng lẽ còn phải chờ thêm mấy lần luân hồi sao?

Lâm Dịch cười cười, mấy lần vào trận này, dù chưa phá giải được trận văn, nhưng đối với mỗi một vật trong trận pháp hắn đều nhớ rõ ràng.

Lúc này, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía một cái góc không tầm thường một chút nào.