Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 143: Ma sát



"Chuyện gì thế này! ? Người kia lại dám lao thẳng vào Hoàng thành! ?"

"Uy áp thật mạnh! Là tiên đạo đại năng!"

"Nhìn dáng vẻ có vẻ là người của Thánh Địa!"

Đột nhiên phát sinh biến hóa, làm cho tu sĩ chung quanh không biết phải làm sao.

Mọi người còn không kịp nghĩ nhiều, từng tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên!

"Oanh!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— "

Khí lãng sôi trào, khói mù cuồn cuộn, phong vân biến sắc!

Chỉ thấy Vân Phàm bị lực lượng cường đại đánh văng ra ngoài, làm hắn ngã lăn ra đất.

Ngay lập tức, một màu huyết sắc tràn ngập bao phủ quanh vị trí của Vân Phàm.

Ngoài quảng trường tu sĩ thì khá hơn một chút, chỉ bị khí lãng đánh dạt ra ngoài, mà tu sĩ trên quảng trường đều choáng váng, bên tai ù ù, không ít tiên sĩ cùng võ giả tu vi một chút còn bị chấn cho huyết khí sôi trào, miệng phun ra máu tươi.

"Đây. . . Đây là cái gì! ?"

"Ma sát! ? Đó là ma sát khí! ?"

"Cái gì! ? Ma sát khí! ? Tránh ra ! Mọi người nhanh nhanh chánh né đi !"

Một tiếng rống sợ hãi vang lên, mọi người bối rối chạy ra.

Chỉ thấy giữa quảng trường huyết sắc đặc quánh như mực, sát khí ngất trời, giống như yêu ma ra khỏi thâm uyên, dữ tợn và kinh khủng!

Trên quảng trường, tu sĩ vội vã chạy ra khỏi phạm vi ma sát khí bao phủ, sợ mình dính đến chút ít khí tức ma sát. Nếu không phải rời khỏi quảng trường coi như bị đào thải, sợ rằng bọn họ đã rời khỏi nơi này.

Cửu u chi uyên, dựng dưỡng yêu ma, yêu ma chi độc, vị chi ma sát.

【 Diệt Hồn Châu 】 chính là dùng độc của yêu ma luyện hóa mà thành, phạm vi ma sát bao phủ sẽ cắn nuốt toàn bộ sinh linh.

Đối mặt với ma sát hủ thực, một người còn có thể sống được sao?

Người trong võ đạo không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, không khí trở nên trầm lặng.

. . .

Trong ngoài quảng trường hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có bụi mù cuồng loạn, huyết sắc dữ tợn.

Tâm Vô Lệ đứng giữa không trung, thần tình lạnh lùng liếc nhìn bên dưới, trong cảnh tuyết bay đầy trời, nàng tựa như nữ thần cai quản băng tuyết, cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, không ai có thể sánh bằng.

" Vô Lệ bái kiến Đại Trưởng lão."

Tâm Vô Lệ khẽ thu liễm, hướng lão giả trên đỉnh đại điện thi lễ.

Tu sĩ chung quanh xôn xao bàn tán, không nhịn được mà âm thầm phỏng đoán, Thánh Địa cuối cùng là muốn làm gì, chẳng những phái Thánh tử Thánh nữ như Tâm Vô Lệ tới đây, ngay cả Đại Trưởng lão vốn ít khi quan tâm thế sự lần này cũng tới.

"Vô. . . Vô liêm sỉ! Các ngươi toàn bộ đều vô liêm sỉ!"

Một thanh âm hổn hển đột nhiên vang dội cả thiên địa!

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, lại thấy một thân ảnh từ phía tây Hoàng thành đang đến, khẽ nhún người liền bay lên đỉnh một tòa tháp, đứng đối diện với người trên đỉnh Tranh Hoàng điện.

"Lãnh Vô Tình, tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi có biết mình đang làm gì không! ?"

Lão nhân áo vải lão tức giận tóc tai dựng ngược, hướng về phía người đối diện điên cuồng hét lên, sau đó phóng tới giữa quảng trường.

Không ngờ hư ảnh của một cự chưởng quét ngang, đem lão nhân áo vải đánh trở về.

"Đậu Xuất, lão phu cũng không phải hài đồng ba tuổi, lão tửu quỷ nhà ngươi không cần đem bộ dạng hung ác ra dọa người khác."

Lãnh Vô Tình mặt mũi già nua, thanh âm lại thanh thúy lanh lảnh giống như nữ tử, làm cho người ta không tin nổi vào tai mình.

Đậu Xuất trong mắt hiện lên lo lắng, làm gì có thời gian cùng đối phương nói chuyện tào lao, ý chí ngưng tụ, giống như trước một cự chưởng hiện ra.

"Thình thịch!"

"Rầm rầm rầm —— "

Hai cái cự chưởng ở giữa không trung đối kháng, người trước là tiên đạo thần thông, là thần hồn lực thuần túy ngưng tụ mà thành, mặt ngoài có kèm theo tiên linh khí. Mà người sau là võ đạo ý chí ngưng tụ, trong lòng bàn tay mang theo một tia đỏ ngầu, phảng phất như đem huyết khí diễn hóa tạo thành.

"Đậu Xuất, tên đã nghe về tên tiểu tử này, hắn giết người như ngóe, tuyệt đối là tặc tử loạn nghịch, diệt cũng đã diệt rồi, cần gì tức giận gây chiến như vậy."

Trên đỉnh đại điện, Lãnh Vô Tình cười lành lạnh, cười vô cùng lạnh lùng, trong mắt không có một chút tình cảm ba động, đúng như tên của nàng vậy, băng lãnh vô tình.

Đậu Xuất nghe thế thì càng thêm giận dữ, căm phẫn mà nói: "Ngươi đừng có đứng đó đánh rắm, lão đầu tử cũng không tin Thánh Địa các ngươi không biết, thiếu niên tên gọi Vân Phàm này tu luyện võ đạo Cấm Điển « Đại Diệt Thần Văn » , một võ giả tu luyện Đại Diệt Thần Văn, ngươi lại nói hắn là loạn nghịch, lời này nếu để Vũ Tôn lão nhân gia nghe thấy, chắc chắn sẽ tát chết ngươi!"

Lãnh Vô Tình sắc mặt khẽ biến, ngược lại ánh mắt càng thêm lạnh: "Đừng đem Vũ Tôn ra dọa ta, không nói đến việc lão nhân gia ở bên trong Cấm Đoạn sơn mạch trấn thủ phong ấn vực sâu, chỉ riêng sinh tử đại kiếp của bản thân hắn còn không thể vượt qua, ngươi còn trông cậy hắn làm gì khác! ?"

"Tức chết lão đầu tử ta rồi! Khương Công Vọng, lão bất tử nhà ngươi còn không ra hỗ trợ sao, chờ người ta tới phá hủy nhà của các ngươi mới xuất hiện à? !"

Đánh lâu không phân thắng bại, Đậu Xuất hét lên điên cuồng, lập tức có một vị lão nhân râu bạc quần áo mộc mạc, cử chỉ nho nhã đạp không mà đến.

"Lão sâu, ta còn tưởng rằng mình ngươi có thể xử lý được, không ngờ cũng có lúc ngươi phải nhờ vả người khác ư."

Khương Công Vọng dáng điệu từ tốn, làm cho Đậu Xuất gấp gáp đến phát điên, chỉ nghe hắn vô cùng lo lắng nói: "Nếu không vội cứu người, lão đầu tử nhất định phải cùng tên ẻo lả kia liều chết một phen, bây giờ ngươi mau giúp lão đầu tử cản hắn một chút, lão đầu tử đi xem tên tiểu tử kia. . . Coi như lão đầu tử thiếu nợ ngươi một lần!"

Đậu Xuất vừa nói xong, Lãnh Vô Tình thản nhiên nói: "Khương lão tiên sinh, nếu ngươi xuất thủ thì nên hiểu rõ ràng, hoàng tộc các ngươi vốn không nhúng tay vào tiên vũ chi tranh, chẳng lẽ ngươi muốn phá hư quy củ đã có trăm ngàn năm qua sao."

Khương Công Vọng cười nói: "Lãnh Đại Trưởng lão ngàn dặm xa xôi đường xa mà đến, lão phu sao có thể động thủ với ngươi? Nếu đã là khách nhân, ta nên nhiệt tình khoản đãi, lão phu nơi này có một hồ ngọc tuyền tửu, không bằng Lãnh Đại Trưởng lão uống mấy chén với ta cho vui?"

Vừa sải bước ra, Khương Công Vọng đi thẳng tới bên cạnh Lãnh Vô Tình, thân thủ muốn ra tay ngăn cản.

Đang lúc này, một đạo huyền quang bay tới, chém về phía cổ tay của Khương Công Vọng, làm cho hắn phải thối lui.

"Hoàng tộc thì sao? Nghĩ Thánh Địa chúng ta dễ bắt nạt ư?"

Thanh âm khàn khàn ở trên bầu trời vang vọng, ánh vào mắt mọi người là một phụ nhân tuyệt mỹ.

"Lãnh Vô Yên! ?"

Khương Công Vọng thấy phụ nhân xuất hiện, không khỏi khẽ ngây người, sau đó tiếc hận lắc đầu: "Một giai nhân tuyệt sắc, lại cùng luyện một cái tiên pháp linh tinh với huynh trưởng của mình, khiến cho chính mình người không ra người quỷ không ra quỷ, thật sự đáng tiếc!"

Lãnh Vô Yên khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị nói chút gì, bên kia Đậu Xuất đã sốt ruột quát: "Lão bất tử ngươi đừng ôn chuyện nữa, nhanh nhanh vận dụng long mạch đem bọn họ trấn áp, chậm chễ nữa thì không kịp rồi."

"Trấn áp?"

Khương Công Vọng cười khổ: "Lão sâu, không phải ngươi cũng không biết, long mạch đối với dị tộc mới có thể sinh ra uy áp cường đại, Đại Càn Thánh Địa cũng chất chứa số mệnh của Đại Càn cổ quốc, bọn họ lại không chủ động công kích Hoàng thành, cũng không phản bội Đại Càn, ngươi bảo lão phu làm sao trấn áp bọn họ? Hơn nữa, ngươi thật sự nghĩ hai huynh muội họ dễ trấn áp thế sao? Nếu như lão phu không nhìn lầm, hai người bọn họ hẳn là đã bước vào Thần Hải hậu kỳ rồi!"

Nghe Khương Công Vọng phân tích, Đậu Xuất cũng trầm mặc không nói.