Bất Diệt Long Đế

Chương 91: Thiên Đảo Hồ



Sau khi Lục Ly sinh ra, phụ thân liền mất tích, từ nhỏ hắn và Lục Linh đã sống dựa vào nhau. Lục Linh vừa là tỷ tỷ hắn, vừa là mẫu thân hắn, tình cảm hắn dành cho Lục Linh lớn hơn hết thảy, Lục Linh chính là tất cả đối với hắn.

Bốn tuổi Lục Linh đã mất đi cha mẹ, lại phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Lục Ly, còn cần đề phòng minh thương ám tiễn trong bộ lạc, chịu đủ khi nhục từ người bộ lạc.

Những năm qua Lục Linh chịu đựng quá nhiều gian khổ, thay Lục Ly làm rất rất nhiều chuyện, có dành cả đời Lục Ly đều không trả hết được.

Trừ lúc năm mười tuổi Lục Linh từng mất tích mấy ngày ra, Lục Ly gần như chưa từng chia tách quá lâu với Lục Linh. Nghĩ đến lần này không biết phải cách xa bao lâu, thậm chí có thể cả đời đều không gặp mặt lại được, lòng Lục Ly lại quặn thắt.

Khắc đó hắn âm thầm phát thề, nhất định phải tìm tới Lục Linh, nhất định phải trở thành cường giả, phải thủ hộ Lục Linh cả đời, không để nàng chịu thêm chút khổ, chịu thêm chút tổn thương nào.

….

Nhìn nét mặt cương nghị của Lục Ly, Liễu Di khe khẽ thở dài, vốn định nói mấy câu lại không đành lòng đả kích hắn.

Bất Diệt cảnh há là dễ đột phá vậy ư? Gia gia nàng cố gắng cả đời đều không thể rèn đúc Mệnh Luân, đột phá Mệnh Luân cảnh, càng đừng nói tới Bất Diệt cảnh xa xôi.

Hơn nữa, dù Lục Ly có thể đột phá Bất Diệt cảnh, chẳng lẽ như thế liền có thể tìm về Lục Linh?

Thần Nữ cung Liễu Di từng nghe nói qua, đó là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất Thanh Châu, cường giả như mây, Bất Diệt cảnh đối với Thần Nữ cung mà nói thì cũng chỉ là kiến hôi.

Liễu Di trầm mặc, Lục Ly cũng trầm mặc. Tiểu Bạch nhìn Lục Ly vài lần, thấy hắn không mở lời, liền lần nữa cuộn mình thành một đoàn thiếp đi bên người Lục Ly.

Qua gần nửa canh giờ, Lục Ly mới mở mắt, nhìn sang Liễu Di nói:

- Có nước không? Đúng rồi, giờ chúng ta đi đâu?

Bánh xe một mực lăn động, chiến xa xóc nảy, Lục Ly không cần nhìn cũng biết mình đang đi trên đường. Liễu Di rót một chén nước, đỡ Lục Ly ngồi dậy cho hắn uống, sau đó mới giải thích nói:

- Chúng ta đang tiến về hướng nam, tới Thiên Đảo Hồ.

Lục Ly uống một ngụm, miệng lưỡi không còn cảm giác phát khô như trước, hắn nhíu mày hỏi:

- Thiên Đảo Hồ ở đâu? Sao phải đi Thiên Đảo Hồ?

Ánh mắt Liễu Di thoáng ảm đạm, đắng chát nói:

- Không đi Thiên Đảo Hồ chúng ta đều phải chết, đi Thiên Đảo Hồ chúng ta mới có thể giữ được mạng nhỏ.



Liễu Di kể lại một lượt tình hình đêm đó cho Lục Ly nghe, Lục Ly đại khái đã hiểu, chẳng qua vẫn không biết vì sao phải đi Thiên Đảo Hồ, hắn hỏi:

- Thiên Đảo Hồ không phải ở Bắc Mạc ư? Nếu là ở Bắc Mạc, như vậy Vũ gia phái chút ít cường giả tới, chẳng phải cũng xong đời?

- Ở Bắc Mạc!

Liễu Di rất khẳng định nói:

- Chẳng qua ở Thiên Đảo Hồ, đừng nói Vũ gia, dù có là ba đại Vương tộc cũng không dám phái người tiến vào. Thiên Đảo Hồ có quy củ, bất kỳ người gia tộc siêu cấp nào dám tiến vào, giết không cần luận!

Lục Ly nhướng mày kinh ngạc, hỏi:

- Quy củ này ai định?

- Vương giả Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân!

Liễu Di rất là sùng bái nói:

- Hai ngàn năm trước Thiên Ngục lão nhân xuất hiện ở Thiên Đảo Hồ, định ra quy củ này, hơn hai nghìn năm qua quy củ đó chưa từng bị đánh phá.

Nghe Liễu Di giải thích cặn kẽ, Lục Ly mới hiểu ra, vì sao Liễu gia phải trốn đến Thiên Đảo Hồ.

Thiên Đảo Hồ nằm trong Bắc Mạc, trên giao giới giữa ba nước Thiên Vũ quốc Thiên Lương quốc Thiên Hàn quốc. Hồ này rộng lớn phi thường, diện tích phải gấp mười Vũ Lăng quận, bên trong có hơn ngàn đảo lớn, đảo nhỏ càng là đếm không hết, bởi thế mới được mệnh danh là Thiên Đảo Hồ.

Nằm ở giao giới ba nước, nơi này tự nhiên thành là khu vực không ai quản lí, trước giờ luôn là nhạc viên của võ giả lưu lãng. Hai ngàn năm trước, sau khi Thiên Ngục lão nhân tới Thiên Đảo Hồ, nơi này càng trở thành nhạc thổ độc lập với ba đại vương quốc bên ngoài.

Bắc Mạc có vô số quận thành, cũng có vô số gia tộc, mỗi ngày đều diễn ra chiến đấu tranh quyền đoạt lợi như ở Vũ Lăng thành. Mỗi ngày đều có vô số gia tộc bị tiêu diệt, bị đuổi giết. Võ giả những gia tộc bị diệt kia không nơi dung thân, sau cùng đều đi đến Thiên Đảo Hồ.

Bởi vì!

Thiên Đảo Hồ là nơi tuyệt đối an toàn, ở đó có quy củ riêng, dù cho bên trong khắp nơi đều có giết chóc, nhưng ít ra gia tộc ở ba đại vương quốc không dám tiến vào truy sát.

Còn có vô số võ giả giết người cướp của, hoặc là kích sát đệ tử đại gia tộc, sau đó bị người đuổi giết, cuối cùng đều trốn vào Thiên Đảo Hồ.

Thiên Đảo Hồ càng lúc càng cường đại, mấy năm gần đây nghiễm nhiên có xu thế trở thành thế lực lớn thứ tư Bắc Mạc.

Ba đại Vương tộc cũng đã từng điều binh, thậm chí liên thủ xâm nhập Thiên Đảo Hồ, song rốt cuộc đều sắp thành lại bại, hao binh tổn tướng lui ra.

Bởi vì bên trong có Thiên Ngục lão nhân, một lão bất tử sống hơn hai nghìn năm, chiến lực kinh thiên.



Không ai biết chiến lực chân thực của Thiên Ngục lão nhân, chẳng qua rất nhiều người đều biết trên Chiến Thần bảng Bắc Mạc, Thiên Ngục lão nhân xếp hàng thứ ba, trên cả tộc trưởng ba đại Vương tộc.

Thiên Đảo Hồ là thiên đường của tội phạm, là nhạc viên của người mạo hiểm, là nhà của võ giả lưu lãng, cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất Bắc Mạc.

Vũ đại nhân sớm muộn sẽ tìm tới tiêu diệt Liễu gia, dù Liễu gia có chạy tới Thiên Hàn quốc Thiên Lương quốc cũng không an toàn, Vũ đại nhân tuỳ ý phái một tên cường giả đi qua đều có thể diệt đi Liễu gia, bởi thế chỉ còn cách trốn đến Thiên Đảo Hồ.

- Trước đây Thất gia gia từng quen biết một đảo chủ trong Thiên Đảo Hồ, lần này chúng ta qua đó chí ít sẽ có chỗ an thân, trước ẩn náu một thời gian rồi tính tiếp.

Sau cùng Liễu Di nói một câu, trong mắt lại mất đi thần thái, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia, giờ đây lại chạy trốn như chó nhà có tang, tiền đồ mờ mịt.

Lúc mạnh nhất Liễu gia có được ba tên Hồn Đàm cảnh, thậm chí Liễu Như Phong còn có hi vọng rất lớn xung kích Mệnh Luân cảnh. Hiện tại gia tộc lại chẳng có nổi một tên Hồn Đàm cảnh nào, võ giả Thần Hải Cảnh cũng chỉ sót lại hơn hai mươi người, sa sút thành gia tộc nhị phẩm, còn là gia tộc nhị phẩm vô cùng nhỏ yếu.

Liễu Di không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy tiền đồ dành cho Liễu gia. Nói không chừng chuyến này đi Thiên Đảo Hồ, kết cục sau cùng vẫn là bị gia tộc hay thế lực nào đó thôn tính, triệt để trầm luân …

Liễu Di buồn bã ngồi trong chiến xa, Lục Ly cũng trầm mặc, hắn đang nghĩ tới đường đi cho mình.

Lúc trước hắn và Lục Linh vốn định trốn khỏi Thiên Vũ thành, sau đó nghĩ cách gia nhập Vương tộc ngũ phẩm, truyền tống đi Trung Châu, trở lại Lục gia.

Giờ xem ra con đường này đi không thông, Lục Linh khó tránh khỏi liên quan đến cái chết của Vũ Hận và Triệu Hi. Lấy năng lực Vũ đại nhân, nhất định có thể điều tra rõ ràng tình huống của hắn và Lục Linh, nếu Vũ đại nhân đuổi không kịp Minh Xà bà bà, y tất sẽ nghĩ hết mọi cách chém giết mình và Liễu gia để tiết hận.

Càng nghĩ …

Lục Ly phát hiện mình chỉ còn nước đi theo Liễu gia tới Thiên Đảo Hồ, chỉ có thể vào trong Thiên Đảo Hồ tiềm ẩn một đoạn thời gian. Chờ Vũ đại nhân quên đi chuyện Liễu gia và mình, sau đó mới có thể lại nghĩ cách đi gia nhập ba đại Vương tộc, tìm kiếm tỷ tỷ.

- Ai …

Phụ mẫu còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh lại bị mang đi Thanh Châu xa xôi, Lục Ly phát hiện đường trước mắt mình càng lúc càng khó đi.

- Khó đến mấy cũng phải đi!

Lát sau, ánh mắt Lục Ly khôi phục vẻ kiên định, hắn có huyết mạch Ngân Long, hắn có Tiểu Bạch, hắn là con cháu Lục gia, hắn có thiên phú không sai.

Chỉ cần có thể tìm lại Lục Linh, cứu ra phụ mẫu, chịu khổ chịu tội đến mấy hắn đều cam tâm tình nguyện.

Hắn phải cường đại, càng cường đại hơn nữa, hắn không muốn tiếp tục phải trơ mắt nhìn Lục Linh bị người mang đi!

Khắc này, cường giả chi tâm trong lòng Lục Ly càng thêm phần mãnh liệt, tâm thái cũng trở nên trầm ổn dị thường.