Bất Công

Chương 97: Cố Quỳnh mất tích



Xung quanh Tây Sơn đa số là khách sạn du lịch nghỉ dưỡng, còn lại là dân bản địa, cửa hàng bánh kem chất lượng cao không nhiều, nổi tiếng nhất là cửa hàng bánh ngọt ở giữa sườn núi, 8 giờ sáng mỗi ngày đều mở bán mẻ bánh mới, hương bơ thuần tuý lan toả, phàm là đi ngang qua, không ai không dừng chân hít sâu một hồi, sau đó đi vào quán mua một ít điểm tâm nhỏ, chỉ cần ăn một lần thì sẽ nhớ mãi không quên.

Bánh sinh nhật của Trần Kiết Nhiên sớm được đặt làm ở cửa hàng này, Cố Quỳnh tự mình chọn kiểu dáng và màu sắc, không yên lòng để trợ lý làm việc, muốn đích thân tới lấy bánh, chờ đợi khoảnh khắc bánh ga tô được mở ra, Trần Kiết Nhiên vui vẻ hớn hở, điểm sâu nhất nơi con ngươi đều hưng phấn đến sáng sủa.

Tín hiệu trong núi không tốt lắm, trên đỉnh tín hiệu có phần tốt hơn, càng đi tới giữa sườn núi, cây cối um tùm, tín hiệu nhiều lần đứt đoạn. Cố Quỳnh hiếm khi mới có dịp ra ngoài cùng Trần Kiết Nhiên, cô không muốn mang theo nhiều người, liền đuổi trợ lý đi, chỉ để hai vệ sĩ ở lại, một người phụ trách bảo vệ an toàn cho Trần Kiết Nhiên, một người khác lặng lẽ bảo vệ Cố Quỳnh, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đi đến cửa hàng bánh kem, bánh ga tô Cố Quỳnh chọn đã được chuẩn bị xong, đặt trong tủ ướp lạnh, hai nhân viên cẩn thận bưng ra cho Cố Quỳnh kiểm tra, nhận được cái gật đầu mới cho vào hộp đóng gói hoàn hảo.

Tay nghề của nhân viên cửa hàng tương đối cao, làm ra sản phẩm vô cùng xinh đẹp, Cố Quỳnh hài lòng cười cười, không nhịn được lấy di động ra chụp một tấm hình, dự định gửi cho Trần Kiết Nhiên xem trước, nàng là người không có sức đề kháng với đồ ngọt, nhìn thấy chiếc bánh xinh đẹp như thế, thèm đến nuốt nước miếng là chuyện có thể.

Đáng tiếc muốn gửi hình đi thì điện thoại không có tín hiệu, tin nhắn xoay xoay mấy chục vòng, cuối cùng trở thành dấu chấm than màu đỏ, biểu thị gửi thất bại.

Quên đi, để nàng xem tận mắt cũng tốt.

Không thể trêu chọc Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh có mấy phần tiếc nuối, ra hiệu nhân viên cửa hàng xếp bánh cho cô mang đi.

Cửa hàng bánh ngọt này nằm ở vị thế không mấy đáng chú ý, vốn dĩ đã nằm ở giữa sườn núi, lại đi vào một con hẻm nhỏ, càng sâu về sau thì chính là một cái ngõ cụt.

"Chị đã nói chị không có tiền! Tiền trong nhà đều tiêu cho em, em còn muốn thế nào!?" Đột nhiên trong con hẻm cụt truyền đến giọng nữ la hét, âm thanh rất quen thuộc, Cố Quỳnh không khỏi dừng bước.

"Không phải chị còn đi làm sao? Làm sao có thể không có tiền? Theo tôi thấy là chị có lòng giấu của riêng, không muốn cho người em trai này chứ gì?" Tiếp theo là một giọng nam, hắn xì một tiếng, sau đó là một cái tát vang dội: "Tiểu biểu tử đừng đấu trí với tôi! Nhanh đưa tiền đây! Nếu không chủ nợ tìm ông bà già đòi tiền, không phải chị không biết bọn họ độc ác thế nào, chuyện gì cũng làm được!"

"Em có còn là con người không? Bọn họ là cha mẹ ruột của em!"

"Cha mẹ ruột cái gì? Tôi muốn tiền họ cũng không cho? Ai mới không phải là người?" Nam nhân bỗng nhiên cười tà ác: "Chị không muốn đưa tiền cũng được, tôi trực tiếp gán nợ lên người chị là được rồi, ngược lại bọn họ cũng nhận đàn bà, hơn nữa còn nói sau mấy tháng huấn luyện, đảm bảo tiền lương vượt qua hàng vạn là không thành vấn đề, bây giờ chị học đại học, tương lai chỉ là làm lão sư, e là có cày cả đời cũng không dám mơ đến chuyện một tháng một vạn, không bằng bỏ bây giờ còn kịp lúc."



"Thả chị ra! Chị không đi! Thả ra --"

Nghe âm thanh chắc hẳn nữ nhân kia đang giãy dụa.

Nữ nhân không tốt nghiệp đại học lại kiếm được một vạn tệ một tháng, dùng đầu ngón chân nghĩ cùng biết không phải công việc đàng hoàng, Cố Quỳnh cau mày, do dự có nên quản hay không, lúc này một nữ nhân đầu tóc rối bù chạy qua, theo sau là nam nhân hung hăng, hắn muốn bắt lấy nữa nhân kia, Cố Quỳnh thấy rõ nữ nhân kia là ai.

Chu Tiểu Vũ.

Chẳng trách giọng nói quen tai như thế.

Cố Quỳnh đã có sự đề phòng với nữ nhân này, thiết nghĩ chuyện này khả năng cao cũng là âm mưu, không ra tay cứu giúp, thậm chí còn lùi về sau một bước, dành không gian trong con ngõ cho hai người chơi trò đuổi bắt.

Nhưng trong quá trình trốn chạy Chu Tiểu Vũ đã nhìn thấy Cố Quỳnh, nàng thắng gấp dừng trước mặt Cố Quỳnh cầu viện, nhưng tốc độ của vệ sĩ càng nhanh hơn, hắn kịp thời ngăn lại, sét đánh không kịp bưng tai, sự xuất hiện của vệ sĩ khiến nàng giật mình.

Vệ sĩ ra mặt, nam nhân 1m80 cường tráng đứng cạnh Cố Quỳnh, hình thành một loại uy hiếp hiệu quả, bắp thịt cứng rắn lộ rõ sau lớp quần áo, trực tiếp đẩy Chu Tiểu Vũ ngã xuống đất, nam nhân đuổi theo vui mừng khôn xiết, nghiến răng nói: "Lần này xem chị chạy đi đâu." Hắn cúi người xuống muốn kéo Chu Tiểu Vũ đứng lên, lại bị vệ sĩ giữ chặt cổ tay, ép hắn quỳ trên đất không thể động đậy.

"Kẻ nào dám ngang ngược trên đầu lão tử? Con mẹ nó nhanh thả lão tử ra, bằng không đừng có trách!" Nam nhân nói khoác không biết ngượng.

Vệ sĩ không hề bị lay động.

Nửa bên má Chu Tiểu Vũ sưng phồng, nhìn Cố Quỳnh đứng sau lưng vệ sĩ như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, muốn tới gần Cố Quỳnh tìm người che chở, không ngờ bị vệ sĩ đưa chân ngáng đường: "Vị tiểu thư này, có gì cứ nói, đừng đến quá gần."

Chu Tiểu Vũ e sợ nam nhân khổng lồ này, không dám thở mạnh, run lên hai lần mới nói: "Cố tổng, cứu mạng, cứu em với, em trai em muốn bán em gán nợ."

Cố Quỳnh đọc tư liệu về Chu Tiểu Vũ, vào lúc này mới để ý nam nhân đuổi theo nàng quen mặt, hoá ra là em trai nàng.

Bởi vì tạm thời chưa điều tra được điểm khả nghi ở Chu Tiểu Vũ, cho nên Cố Quỳnh nửa tin nửa ngờ, xem nàng như một người tốt, thái độ lạnh nhạt mà ôn hoà, hỏi rõ nguyên nhân.

Em trai Chu Tiểu Vũ là Chu Tiểu Lạc, hắn gây sự ở bên ngoài, đánh người khác bị chấn thương sọ não, ba mẹ dùng tiền tích góp một năm trời để bồi thường, vốn tưởng hắn sẽ an phận, ai biết hắn an phận không quá hai ngày, vì coi trọng một nữ nhân làm ở tiệm uốn tóc, hắn muốn hống nữ nhân cao hứng, muốn mua dây chuyền vàng cho nàng. Chu Tiểu Lạc không một xu dính túi, lỡ hứa với nàng đêm nay sẽ đem dây chuyền đến, không có tiền có thể tìm ai? Ba mẹ hắn đã hút cạn đương nhiên chỉ còn trông chờ vào người chị gái cuối cùng.

Cố Quỳnh khinh thường hạng người này, cười đểu chẳng buồn nói một câu, trực tiếp để vệ sĩ giáo huấn hắn một trận, Chu Tiểu Lạc ôm đầu gào gào thét thét, tìm cơ hội đào tẩu.

Lúc này Chu Tiểu Vũ mới hoà hoãn tâm tình, nắm cổ áo, ngửa đầu tựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.

Cố Quỳnh nhìn dáng vẻ nàng lúc này cảm thấy đáng thương.

Nhưng Trần Kiết Nhiên vì Chu Tiểu Vũ này mà tổn thương ba lần, cùng một người, cùng một chuyện mà lại vấp ngã ba lần, ngay cả kẻ ngu xuẩn nhất cũng nên thức tỉnh. Hơn nữa Chu Tiểu Lạc cũng chạy rồi, sắc trời còn sớm, Chu Tiểu Vũ hoàn toàn có khả năng tự mình đi về, Cố Quỳnh không có ý định tốn thêm thời gian với nàng.



Cái bánh ga tô nặng trịch trên tay phải nhắc Cố Quỳnh nhớ hôm nay là ngày gì.

Trần Kiết Nhiên còn đang chờ cô mang bánh ga tô về đây, lại là sinh nhật kỷ niệm mười năm quen biết, dù thế nào đi nữa cũng không thể làm lỡ chuyện quan trọng.

Cố Quỳnh không nói thêm lời nào, một đường đi ra, lúc đi ngang qua Chu Tiểu Vũ thì, không ngờ nàng đứng lên nhào tới, chỉ là thêm một lần bị vệ sĩ ngăn trở.

"Cố tổng, em trai em nhất định sẽ đến bắt em! Chị đừng để em đi về một mình, van cầu chị! Nếu như em bị hắn bắt được, đời này của em coi như xong!"

Nàng đột nhiên quỳ gối trước mặt Cố Quỳnh, khóc thành lệ người, cổ họng cũng ách: "Cố tổng, em biết chị là người tốt! Van cầu chị! Em không thể bị hắn bắt đi! Hắn...Hắn muốn em làm J nữ! Em không muốn...Em không muốn --"

Chu Tiểu Vũ quỳ trên mặt đất gào thét.

Tuyệt vọng trên mặt vô cùng chân thực, phàm là một người tâm lý bình thường nghe vào đều sẽ động lòng trắc ẩn.

Cố Quỳnh chần chừ một chút, nói với vệ sĩ: "Đưa em ấy về."

"Nhưng Cố tổng..."

"Kể cả tên côn đồ nửa mùa kia đến tìm tôi, tôi cũng có thể tự mình ứng phó." Cố Quỳnh xì một tiếng khinh thường, không nhịn được xua tay: "Quyết định vậy đi, anh đưa em ấy về nhà nhanh nhất có thể, sau đó mau mau đuổi theo tôi là được."

"Cảm ơn Cố tổng! Cảm ơn Cố tổng!" Chu Tiểu Vũ chớp chớp hàng mi còn đọng nước mắt, chân thành nói: "Chị yên tâm, sẽ không lỡ bao nhiêu thời gian, nhà em cách nơi này không tới 500 mét, chỉ cần về đến nhà, có ba mẹ em, hắn sẽ không dám làm gì."

Đây là mệnh lệnh của Cố Quỳnh, vệ sĩ không thể làm gì khác, nâng Chu Tiểu Vũ đứng dậy, đưa nàng về nhà thật nhanh.

Ba người chia làm hai đường, vệ sĩ đưa Chu Tiểu vũ xuống núi, Cố Quỳnh mang theo bánh ga tô lên núi.

Mấy quán trà sữa dần khuất xa, Cố Quỳnh đi trên đường cái, đột ngột từ trong núi nhảy ra một đám người phục kích đã lâu.

Tên cầm đầu nhuộm tóc mào gà, hắn cầm trên tay một cái ống tuýp, theo sau có khoảng hai mươi người, nếu không nắm dao phay thì cũng cầm thiết côn, nói chung không một ai tay không mà đến.

Lai giả bất thiện.

Cố Quỳnh có thể đối phó với hai, ba tên, nhưng hơn hai mươi người, cô không thể manh động.

"Các người muốn tiền?"



Tên cầm đầu tóc mào gà nhe hàm rằng vàng khè cười nham nhở, xuỳ xuỳ nói: "Ông đây muốn mạng của mày!"

Dứt lời chưa cho Cố Quỳnh có cơ hội phản ứng, mười mấy người cùng nhau tiến lên giữ tay chân cô, gã lưu manh cầm gậy bóng chày đi tới trực tiếp bổ một cái vào đầu Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh rên lên một tiếng, thân thể mềm nhũn, không còn tri giác.

Đám người cấp tốc nâng Cố Quỳnh lên, bắt đi. Hã𝘺 𝒕ìm đọc 𝒕ra𝑛g chí𝑛h ở ~ 𝘛𝐑𝘂M𝘛𝐑𝗨𝒀𝙀𝙽﹒V𝙽 ~

Núi rừng hẻo lánh, chỉ sót lại hộp bánh ga tô, lại bị những tên đi sau không ngần ngại đạp lên, không còn nhận rõ hình dạng.

Bùn đen lẫn vào phôi bánh, cuối cùng bị mấy con mèo hoang chia nhau ăn.

Mà chủ nhân của cái bánh không hề hay biết, cõi lòng vui sướng ngóng trông Cố Quỳnh quay về.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ tại 2020-10-15 23:40:24~2020-10-16 23:16:48 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Thất Đoạn Cận, chuyên nghiệp đi ngang qua, lấy cái tra tên, louise chuông, DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Dao Dao 10 bình; zvgxdgv 7 bình; có lúc 5 bình; mặc nhuộm Ly Thương 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!