Bất Công

Chương 98: Sinh nhật vui vẻ



Trần Kiết Nhiên thoải mái hưởng thụ.

Suối nước nóng thiên nhiên bốc nhiệt khí, Trần Kiết Nhiên dựa vào bên cạnh hồ đá buồn ngủ.

Đã lâu không thả lòng như thế.

Tâm tư phiêu xa, cái gì cũng không cần nghĩ, chờ đến khi mười đầu ngón tay nhăn lại vì nước, nàng mới lưu luyến rời khỏi.

Lúc này trời chiều đã ngả về tây, ánh chiều tà xuyên qua mặt kính trong suốt xuyên vào phòng khách, xa xa nắng chiếu một mảng sáng sủa, chân trời bốc lên một mảng đỏ hồng, Trần Kiết Nhiên đứng dưới ánh hoàng hôn hít sâu một hơi, chỉ chờ Cố Quỳnh trở về.

Trần Kiết Nhiên xem bản đồ, từ khách sạn đến tiệm bánh ngọt đi bộ mất khoảng hai giờ, cộng thêm thời gian chờ lấy bánh, lâu lắm cũng hai tiếng rưỡi, bây giờ đã hơn năm giờ, không bao lâu nữa Cố Quỳnh sẽ về.

Bánh ga tô là Cố Quỳnh và Trần An An cũng nhau chuẩn bị, Trần Kiết Nhiên không chút manh mối, giờ khắc này đã sớm mong chờ, trong đầu hình dung hình dạng của cái bánh trông sẽ thế nào?

Đầu tiên chắc chắn sẽ không có chocolate, Trần Kiết Nhiên thích ngọt, thuần ngọt, Chocolate tuy thơm, nhưng có vị đắng, Trần Kiết Nhiên có thể ăn, nhưng không thể yêu thích, Cố Quỳnh biết rõ điều này.

Vì lẽ đó đại khái sẽ là bánh ga tô bơ, phôi bánh mềm mại, chèn thêm từng tầng bơ dày đặc thơm ngọt, Trần Kiết Nhiên vừa nghĩ đã thèm.

"Mẹ." Trần An An đứng trên hành lang lầu hai lớn tiếng dò hỏi: "Dì Cố chưa về sao? Con đói rồi!"

"Dì Cố vừa đi, đâu có nhanh vậy được." Trần Kiết Nhiên cười nói: "Bằng không con ăn một chút đồ ăn vặt lót dạ trước đi, được không?"

"Thôi, con còn muốn giữ cái bụng đói để ăn bữa tiệc hoành tráng đây, con vẫn nên chờ thì hơn." Trần An An sờ sờ cái bụng, nàng nghe nói bữa tối hôm nay có thịt bò cao cấp nhập khẩu từ Nhật Bản, còn có rất nhiều món ngon khác, ngẫm lại liền nuốt nước miếng.

"Chờ một lát nữa, dì Cố cũng sắp về rồi."

Bây giờ là năm giờ một phút, tính toán thời gian, muộn nhất là năm giờ rưỡi Cố Quỳnh sẽ có mặt ở nhà.

Trần An An nói con biết rồi, trở về phòng của mình chơi máy tính, Trần Kiết Nhiên thưởng trà trong phòng khách chờ Cố Quỳnh, nàng bật TV, là phim truyền hình mà nàng đang xem đứt quãng, nhưng sự chú ý lúc này căn bản không đặt lên TV, ánh mắt một mực hướng về phía cửa lớn, chỉ lo bỏ lỡ thời điểm Cố Quỳnh bước vào.

Càng gần tới năm giờ rưỡi, tâm Trần Kiết Nhiên cũng càng lên cao.

Năm giờ hai mươi lăm, năm giờ hai mươi tám, năm giờ ba mươi...

Kim phút không nhanh không chậm xoẹt qua năm giờ rưỡi, vẫn tiếp tục hành trình của nó, năm giờ bốn mươi, năm giờ năm mươi...



Chén trà nóng trong tay từ rất nóng, trở thành ấm, cuối cùng triệt để lạnh thấu, vốn dĩ là nước trà làm ấm bàn tay, bây giờ trở thành bàn tay ủ ấm tách tà nguội lạnh.

Trần Kiết Nhiên bất an uống một ngụm, nước trà lạnh lẽo rót vào dạ dày, tựa như dao găm lướt ngang cổ họng.

Trần Kiết Nhiên không tiếp tục ngồi yên được nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Quỳnh.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Một hồi, hai hồi...Giọng nói của tổng đài liên tục nhắc nhở trong ống nghe, đột nhiên Trần Kiết Nhiên có dự cảm không tốt, Cố Quỳnh xảy ra chuyện.

Trong đầu hơi động về ý nghĩ này, Trần Kiết Nhiên lập tức mặc áo khoác, gọi Trần An An, dặn nàng: "Mẹ ra ngoài một lát, con ở trong nhà ngoan ngoãn đợi mẹ, đói bụng thì gọi dồ ăn đỡ cũng được, nói chung không được ra ngoài, ban đêm trong núi không giống như thành phố, hiểu chưa?"

"Dì Cố còn chưa về sao?" Trần An An cũng lo lắng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì trên đường về rồi chứ?"

"Đừng đoán mò, tám phần mười là tiệm bánh làm sai yêu cầu, dì Cố muốn đợi họ làm lại, cho nên mới về trễ." Trần Kiết Nhiên cười cười: "Không có chuyện gì, con cũng không suy nghĩ một chút về thân phận của nàng, làm sao có khả năng xảy ra chuyện."

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Kiết Nhiên cũng không chắc chắn, chờ Trần An An về phòng, nụ cười trên mặt liền đổ, biến thành sâu sắc âu lo.

Nào ngờ vẫn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy một tràng chuông.

Trần Kiết Nhiên vui mừng khôn xiết, ba chân bốn cẳng tiến lên mở cửa, không quên giả vờ oán giận: "Đi lâu như vậy mới về, An An sắp chết đói..."

Nàng cho rằng Cố Quỳnh vội ra ngoài quên mang chìa khoá, vì lẽ đó mới không tự mình mở cửa, kết quả vừa đẩy cửa ra, liền thất vọng.

Không phải Cố Quỳnh, là nhân viên khách sạn đưa món ăn tới.

Trần Kiết Nhiên nghiêng người để bọn họ mang đồ ăn vào, nói tiếng cảm ơn, chuẩn bị ra ngoài, không nghĩ tới còn có một người nữa.

Là trợ lý của Cố Quỳnh, trước sau mặt lạnh như tiền, không nhìn ra một điểm tâm tình dư thừa, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên, khách khí nói: "Trần tiểu thư, Cố tổng có việc bất ngờ cần xử lý, nói tôi chuyển lời đến cô, để cô và con gái an tâm đón sinh nhật, chờ mấy ngày tới giải quyết xong việc sẽ bù bánh ga tô cho cô."

"Có phải Cố Quỳnh xảy ra chuyện rồi không? Trần Kiết Nhiên lo lắng chất vấn.

"Liên quan đến cơ mật công ty, xin lỗi, không tiện tiết lộ." Trợ lý bày ra nụ cừoi tiêu chuẩn: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ, tôi không quấy rầy."

Nói xong vội vã rời đi.

Trần Kiết Nhiên đỡ cạnh cửa run lên chốc lát, gió tháng 12 lạnh lẽo thổi qua, nàng khẽ rùng mình, thu hồi bước chân.

Trực giác nói cho nàng biết, nhất định đã xảy ra chuyện không hay, bằng không Cố Quỳnh ắt sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.

Trước khi Cố Quỳnh đi đã nói qua, việc công ty đã sắp xếp xong, trừ phi ngày mai công ty tuyên bố phá sản, bằng không sẽ không cần cô ra mặt giải quyết.

Trần Kiết Nhiên hậu tri hậu giác lên mạng tìm những tin tức gầy đây liên quan đến tập đoàn Cố thị.

Tin sớm nhất đã là mấy ngày trước, hoàn toàn không thấy báo đưa tin Cố thị xảy ra chuyện gì.

Trần Kiết Nhiên linh cảm không lành, gọi Trần An An tới dùng cơm, việc lúc này nàng có thể làm là chờ Cố Quỳnh quay lại, kể cho nàng nghe đã xảy ra chuyện gì.

"Dì Cố này cũng thật là, việc gì lớn đến nỗi phải ngay lập tức vào thành phố? Còn nói cùng mẹ đón sinh nhật..." Trần An An nhỏ giọng oán giận.

Trần Kiết Nhiên không giận, trái lại còn cười, an ủi nàng: "Dì Cố của con quản lý một công ty lớn như vậy, phòng chừng có mấy vạn người, con thử nghĩ xem dì có bao nhiêu bận rộn, xảy ra chuyện khẩn cấp không phải rất bình thường sao? Sinh nhật mỗi năm đều có, lại không phải chuyện gì quá mức quan trọng."



Trần An An biết mẹ mình một lòng hướng về Cố Quỳnh, tuy rằng bất mãn, cũng không nói thêm cái gì, trái lại còn an ủi Trần Kiết Nhiên: "Mẹ, mẹ nói đúng, chờ mấy ngày nữa dì Cố trở về, để dì nhận lỗi với mẹ là được."

Trần Kiết Nhiên ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng nhảy loạn không lí do, mí mắt giật liên hồi, luôn cảm thấy Cố Quỳnh đột ngột mất tích không đơn giản như vậy. Nhưng trợ lý miệng kín như bưng, hỏi cũng không thu được gì.

Trần Kiết Nhiên không thể làm gì hơn là thành tâm cầu khẩn, có câu gieo vạ di ngàn năm, Cố Quỳnh tu luyện mối hoạ lớn, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Trước cơn bão lớn, sẽ có một khoảng thời gian yên tĩnh, mây đen kéo đến, không khí trong phòng như len vào một tia gió, lá cây rơi xuống rải khắp con đường.

Trần Kiết Nhiên hầu như không kịp thở, nàng nằm trên giường, trái tim đập nhanh đến mức như muốn lên cơn đau tim, làm cho nàng không cách nào thả lỏng, lật qua lật lại, cuối cùng ngồi bật dậy, mở đèn.

Nàng không đọc sách, cũng không nghe nhạc, cách nửa phút lại xem di động, chỉ lo bỏ qua tin tức báo bình an của Cố Quỳnh.

Hơn mười giờ, di động không có động tĩnh.

Hơn mười một giờ, di động vẫn không động tĩnh.

Mãi đến tận đêm khuya 11 giờ 59 phút, thì Trần Kiết Nhiên nhận được một tin nhắn, chỉ ghi bốn chữ: [ Sinh nhật vui vẻ. ]

Số điện thoại lạ.

Hô hấp mãnh liệt dừng lại một chút, nàng như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng.

Khẳng định là Cố Quỳnh đùa dai, muốn tạo cho nàng một chút "Vui vẻ".

Nàng không cảm thấy vui, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị doạ chết rồi.

Số lạ vang lên một hồi thì có người bắt máy, không chờ đầu bên kia nói chuyện, Trần Kiết Nhiên đã mắng một trận: "Cố Quỳnh, đầu óc cậu có vấn đề sao? Bày ra trò đùa này làm gì? Chê tim mình còn tốt muốn doạ mình thành bệnh tim sao?"

Người bên kia im lặng một hồi, trầm mặc mới nói: "Là em."

Không phải Cố Quỳnh.

Là Lương Tử Oánh.

Đã hai năm Lương Tử Oánh không xuất hiện.

Trần Kiết Nhiên gần như đã quên nàng.

"Xin lỗi." Im lặng hồi lâu, Trần Kiết Nhiên day day con mắt, mệt mỏi xin lỗi: "Tôi không biết là cô."

"Em...Em không có ý gì khác, chỉ muốn chúc chị sinh nhật vui vẻ." Lương Tử Oánh lo Trần Kiết Nhiên sẽ nổi giận, lại bận bịu nói tiếp: "Hôm nay là sinh nhật chị, em nhớ...Em...Em làm chị tổn thương, không có mặt mũi gặp chị, cho nên chỉ đành dùng cách này, chị...Chị đừng hận em quấy rầy..."

Trong đầu Trần Kiết Nhiên giờ phút này chỉ lo cho Cố Quỳnh, không có tâm tư xâu xé chuyện năm đó, qua loa nói: "Cảm ơn, hôm nay cũng là sinh nhật cô, sinh nhật vui vẻ, không còn chuyện gì tôi cúp máy."

"Chị..." Lương Tử Oánh nghe ra trong lời chúc không mấy hứng khởi, nhưng vẫn muốn nói thêm gì đó.

Trần Kiết Nhiên không có tâm trạng để nghe, chẳng chờ Lương Tử Oánh mở miệng đã tắt máy.

Để điện thoại di động xuống, Trần Kiết Nhiên vừa sợ hãi lại mờ mịt.



Nàng ôm đầu gối sững sờ hai phút, di động lại chấn động thêm một lần.

Trần Kiết Nhiên chộp lấy điện thoại, mừng như điên.

Là Cố Quỳnh gửi tin nhắn cho nàng, không có văn bản, chỉ có hình ảnh, cần phải vào hộp chat mới xem được.

Trần Kiết Nhiên kích động nhấp vào, thởi điểm khung chat hiện ra, ngây người như phỗng.

Tay nàng đang run, di động từ lòng bàn tay rơi xuống.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, cái gì cũng không nghe được, bền tai ù ù, tựa như máy khoan điện xuyên qua đầu.

Có phải nàng nhìn nhầm rồi không?

Trần Kiết Nhiên run rẩy nhặt điện thoại lên, xác nhận lại một lần.

Không sai.

Là Cố Quỳnh.

Trần Kiết Nhiên lo lắng cả đêm, trợ lý chạy tới nói "Cố tổng có việc gấp cần phải xử lý". Cái gọi là việc gấp, chính là tay Cố Quỳnh đan sau gáy Chu Tiểu Vũ, hai người ở trên giường hôn nhau?

Trần Kiết Nhiên cảm thấy mạch máu của nàng đều sắp đóng băng.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ tại 2020-10-16 23:16:48~2020-10-17 22:19:25 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi 2 cái; lấy cái tra tên, l Ouise chuông, xuyên hoa áo Đại thúc, chuyên nghiệp đi ngang qua 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Tra công đỉnh lưu đoạn cũng thế 50 bình; Hokage đệ lục Kakashi 18 bình; nam hồn 10 bình; ngốc nghếch logic 9 bình; zvgxdgv 5 bình; mặc nhuộm Ly Thương, thiêu nha là thật sự, trăng ra Đông Sơn 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!