Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 19



Bích U chơi được một lúc thì Thục phi nương nương đuổi nàng về nghỉ ngơi, tuy là có nàng thì Thục phi rất vui vẻ nhưng bà sợ nàng sẽ mệt.
– Hìhì… ngày mai con lại đến nữa – Bích U cười tươi tắn.
– Ừ, nhưng mà con không được làm điểm tâm nữa đó, ta không muốn con vất vả – Thục phi cười từ ái.
– Con không vất vả gì cả, con nói thật đấy – Rồi nàng dẫn tiểu Hồng và tiểu Thúy đi về.
Trên đường về thì họ gặp Như Uyển nên hành lễ, Như Uyển nhìn nàng ốm yếu hơn trước nhưng vẻ mặt thì tràn ngập hạnh phúc nên vô cùng ghen tị phát điên lên, không ngờ nàng ta vẫn còn sống tốt hơn mình, ông trời thật không có thiên lý mà!
– Đây không phải là thất vương phi sao? Thật may mắn là trúng độc mà không chết nhưng ta nghe nói là sau này ngươi không thể sinh con được hả – Như Uyển trào phúng.
Tuy là tự nhủ rằng phải quên nỗi đau đó nhưng khi có người nhắc lại thì Bích U biết mình không thể quên được, đó là tử huyệt của nàng, nàng không thể sinh con cho phu quân, nàng quả thật không xứng làm thê tử của chàng.
Thấy sắc mặt của Bích U cứng đờ thì Như Uyển cười trào phúng:
– Sao, bị ta đúng rồi hả, đồ gà mái không biết đẻ trứng, hừ…
Như Uyển hài lòng khi thấy sắc mặt trắng bệch của Bích U, nàng nói rồi nàng sống không được tốt thì đừng mong người khác sống tốt hơn nàng, hừ…
Tiểu Hồng và tiểu Thúy tức muốn nổ phổi, nàng ta có biết là để cho vương phi vui vẻ trở lại thì họ mất rất nhiều công sức không hả?
– Tam vương phi, sao người có thể nói vậy, đấy là chuyện riêng của vương phi và vương gia của nô tì – Tiểu Hồng nhịn không được mà lên tiếng.
– Cẩu nô tì, nơi này khi nào thì đến lượt ngươi lên tiếng hả – Như Uyển hét lên và định đánh tiểu Hồng, tiếng hét của nàng ta làm cho Bích U hồi hồn, khi thấy nàng ta định đánh tiểu Hồng thì nàng mới kéo tiểu Hồng ra sau lưng.
– Bốp – Một cái tát vang lên, tất cả mọi người đều không thể tin được là Như Uyển đánh Bích U, riêng tiểu Đào thì thở dài trong lòng, rồi đây, thế nào chủ tử cũng gặp xui xẻo nữa cho xem, ai…
Khi Bích U ngã xuống thì tiểu Hồng và tiểu Thúy chạy lại đỡ nàng đứng lên.
– Vương phi không sao chứ – Tiểu Thúy lo lắng.
– Ta không sao, các muội đừng nói với phu quân, ta không muốn chàng lại lo lắng – Bích U nói, bây giờ nàng thấy một bên gò má nóng rát, đầu óc thì quay cuồng, trời ạ, nàng ta đánh hết sức mình sao hả?
Tiểu Hồng và tiểu Thúy đỡ nàng đứng lên nhưng Bích U thấy trời đất tối sầm một mảnh, trước khi ngất nàng chỉ nghĩ “phu quân, U U lại làm cho chàng lo lắng nữa rồi”.
– Vương phi, người đừng làm nô tì sợ, huhu… người tỉnh lại đi – Tiểu Hồng òa khóc, chỉ vì nàng mà vương phi ngất đi.
– Đừng khóc, mau đến Dưỡng tâm điện báo với vương gia – Tiểu Thúy an ủi nhưng hốc mắt của nàng đã đỏ hoe, tại sao một người tốt như vương phi lại liên tục gặp nạn chứ?
Khi Bình công công vào báo là Thất vương phi bị Tam vương phi đánh ngất xỉu thì Hoàng Quân chạy “vèo” như một cơn lốc ra khỏi Dưỡng tâm điện.
Bảo bối của chàng lại gặp nạn nữa rồi!
– Ngươi nói Tam vương phi đánh Thất vương phi – Thành hoàng đế hỏi lại.
Khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì ông cau mày, hừ lạnh, đối với Tam vương phi thì càng chán ghét hơn, không biết trước khi xuất giá thì nàng ta có được dạy dỗ không mà từ ngày vào cung đến nay thì luôn gây ra chuyện, bỗng ông nói:
– Truyền ý của trẫm, Tam vương phi không tuân thủ nữ tắc, phạt nàng ta chép một trăm lần nữ tắc và đóng cửa kiểm điểm một tháng.
– Vâng, nô tài đi ngay – Bình công công quay ra, ông vừa đi vừa nghĩ sau này tam vương phi khó sống trong cung rồi đây, ai…
************
Khi Hoàng Quân thấy Bích U thì tâm chàng run lên, nhìn nàng như một búp bê không có sức sống thì chàng hận rằng không thể hung hăng đánh Như Uyển một trận.
Rồi chàng bế nàng về cung và cho Thuận Đức đi mời thái y, nơi này loạn thành một đoàn rồi.

Thái y viện…
– Khi thấy Thuận Đức thì tâm của Phùng thái y run lên, không phải là Thất vương phi sinh bệnh nữa chứ?
– Phùng thái y, thất vương gia mời ông đến chẩn mạnh cho vương phi – Thuận Đức lễ phép nói.
Quả nhiên là vậy! Nhưng ông cũng đành nhận mệnh thôi, chỉ mong lần này thất vương phi không sinh bệnh quá nặng!
– Được, phiền ngươi dẫn đường.
Khi vào phòng ngủ của họ thì Phùng thái y thấy Thất vương gia một tay thì nắm chặt tay của Thất vương phi, còn một tay thì vuốt ve gò má của nàng.
Phùng thái y hành lễ xong thì bắt mạch, bắt xong thì ông thở dài, cũng may là vương phi chỉ bị choáng thôi chứ không thì vương gia sẽ giận chó đánh mèo lên người bọn họ a!
Thấy Phùng thái y thở dài thì Hoàng Quân gấp gáp hỏi:
– Bệnh của vương phi có nặng không?
– Bẩm vương gia, vương phi chỉ bị choáng thôi nhưng vì sức khỏe của vương phi quá yếu nên mới không chống đỡ được mà ngất xỉu – Phùng thái y nói, ông cảm thấy đứng trước mặt vương gia thật là áp lực a!
– Tiểu Thúy, mau cho người đi hầm canh gà cho vương phi – Chàng căn dặn.
Sau khi mọi người lui ra hết thì chàng lại tiếp tục ngồi bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng mà chàng đau lòng thôi, bảo bối của chàng thiện lương như vậy mà luôn gặp nạn chứ?