Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 1



– Thánh chỉ đến… – Giọng the thé của An công công bên cạnh hoàng đế vang lên.
Chờ các chủ tử của phủ Thượng thư quỳ xuống thì ông mới đọc:
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay trẫm được biết đích nữ Quý Bích U của Thượng thư bộ lễ Quý Sinh tài sắc vẹn toàn nên trẫm phong nàng là nhất phẩm quận chúa cùng trẫm phân ưu, nay thế quân Đại Sở thế như chẻ tre, trẫm lệnh cho quận chúa làm sứ giả hòa thân, ba ngày sau lên đường, khâm thử.
Sau khi nghe xong cả phủ Thượng thư có khiếp sợ, đau lòng và có cả vui sướng khi người gặp họa như phu nhân của Quý thuợng thư và thứ tỷ của Bích U.
Thứ tỷ của Bích U là Gia Linh cười trào phúng và nói:
– Chúc mừng muội muội – Hừ, để xem sau này ngươi còn là đích nữ cao quý nữa không, sứ giả hòa thân đấy, nói dễ nghe một chút là con cờ cho tướng quân của địch tiêu khiển, còn nói khó nghe thì chính là quân kỹ đó, ha ha.
Nhìn nàng ta cười mà Đào Sương thật tức giận nhưng không biết làm sao vì nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ thôi.
– Muội cũng chúc mừng tỷ, vì từ nay tỷ sẽ là đích nữ của phủ thượng thư – Bích U nói xong thì quay về khuê phòng của mình, sở dĩ nàng nói vậy vì nàng biết nàng ta mơ ước địa vị đích tiểu thư này từ lâu mà nhiều lần bày cớ hãm hại nàng nhưng nàng không sợ nàng ta đâu, nhưng mà lần này thì đúng là kiếp nạn của nàng, nàng chỉ mong phụ thân bớt đau lòng thôi.
Sau khi nàng bước vào phòng không bao lâu thì Quý thượng thư đến, nhìn Bích U mà ông cảm thấy thật có lỗi với nàng vì từ ngày mẫu thân của nàng mất thì nàng chưa một ngày được hạnh phúc thật sự.
– Phụ thân đừng buồn, con không sao đâu, chỉ là sau này nữ nhi không thể chăm sóc cho người, là nữ nhi bất hiếu, xin phụ thân tha tội – Nàng quỳ bên cạnh của ông.
Hốc mắt của Quý thượng thư đỏ hoe, đây đúng là nữ nhi tri kỉ nhất của ông.
– Ta không sao, chỉ là sau này con phải tự chăm sóc cho mình – Quý thượng thư đỡ nàng dậy, nhìn nàng như vậy thì ông thật đau, không biết sau này cuộc sống của nàng sẽ như thế nào.
Phu nhân của Quý thượng thư bước vào và nói:
– Thì ra là lão gia ở trong phòng của Bích U a – Rồi bà ta quay lại nhìn nàng và làm ra vẻ đau lòng:
– Tội nghiệp cho con quá – Nhưng trong lòng thì đang cười sung sướng.
Nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta mà hai cha con thật phiền lòng, riêng Quý thượng thư thì hối hận vô cùng vì năm đó đã thú (cưới) bà ta làm cho cuộc sống của họ thêm ngột ngạt.
**********
Ba ngày sau…
Sau khi đến doanh trại, Bích U được đưa đến phòng của những quân lính.
– “Khà… khà…”, mỹ nhân của ta, đêm nay phải phục vụ ta thật tốt đó nha – Một tên to con cười đểu, chà chà, mỹ nhân mắt to tròn ngập nước, da trắng như tuyết, miệng chúm chím, thật mê người mà!
– Lão đại, nhớ phần chúng ta nữa nha – Những tên lính còn lại nhao nhao và tiến lên xé áo.
Tiếng xé quần áo “xoẹt, xoẹt” vang lên khắp cả phòng.
– Huhu…, cầu xin các người tha cho ta đi – Bích U khóc và cầu xin.
Lúc đó, Hoàng Quân đi ngang qua, thấy vậy nên quát:
– Dừng tay, các ngươi đang làm gì vậy hả, các ngươi nên nhớ các ngươi là lính Đại Sở, chứ không phải là thổ phỉ, cút ra ngoài hết cho ta.
Sau khi bọn chúng chạy hết ra ngoài thì Bích U vội cầm những mảnh quần áo đắp vào người và nói:
– Cảm ơn huynh.
– Muội là ai – Nhìn nàng thật là mảnh mai khiến cho chàng có cảm giác thật muốn yêu thương, bảo vệ nàng.
– Muội là người hòa thân nước Đại Chiêu.
Sau khi nghe nàng kể hết mọi việc thì chàng càng yêu thương nàng hơn nên nói:
– Ta sẽ bảo vệ muội, muội đi theo ta được không, chứ bây giờ muội không thể quay về Đại Chiêu được nữa.
Nhìn vẻ mặt đề phòng của nàng, chàng nói:
– Muội yên tâm, huynh không có ý gì khác, ta có một muội muội nhưng bị bắt cóc khiến cho mẫu phi của huynh ngày ngày buồn rầu, vì muốn cho mẫu phi vui nên ta mới nói vậy.
– Huynh là ai – Bích U nghi vấn, theo nàng biết cách xưng hô mẫu phi thì chỉ hoàng thất mới được gọi, chẳng lẽ huynh ấy thật sự là…
– Huynh là thất vương gia của Đại Sở.
Quả nhiên là vậy!
“Bịch” – Nàng quỳ xuống, quả nhiên là vậy, chỉ hy vọng là chàng không xem mạng người như cỏ rác thôi.
– Xin vương gia tha mạng – Nàng khấu đầu.
– Nào, đứng lên nào, huynh không làm gì muội đâu, còn nữa, sau này, muội đừng gọi là vương gia nữa mà hãy gọi ta là Quân ca ca đi – Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng mà chàng đau lòng, hẳn là lúc nãy đã bị mấy tên kia dọa cho sợ hãi rồi.
– Muội đi theo huynh được không?
– Ừm – Bích U thật cảm động trước tình cảm chàng dành cho mẫu phi của mình.
– Cảm ơn muội – Chàng thật muốn ôm nàng vào lòng mà thương yêu nhưng cứ chàng tự dặn mình là phải từ từ, nếu không thì sẽ dọa nàng mất.
Ha ha! Con thỏ nhỏ đã lọt vào bẫy của con sói phúc hắc rồi, lừa gạt, quá lừa gạt mà!