Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Chương 9: Sự tổn thương đến con tim



...

Bạch Cửu Ngôn bị Trần Uyên giữ lại trò chuyện và tâm sự đến tận tối. Cô được một người tài xế đưa về nhà.

Giờ mới để ý, căn nhà này rất to nhưng không bằng căn nhà chính kia thôi. Dạ Minh Hàn ở đây một mình không sợ ma hả???

Cô nghe mấy người làm ở nhà chính nói, hình như căn nhà này có tên là Giang Xuyên thì phải. Đây là căn nhà mà do chính tay Dạ Minh Hàn thiết kế, mọi kiến trúc đều do anh bày biện ra. Thật tài giỏi.

Bạch Cửu Ngôn bước vào trong nhà, may mà lúc nãy vì đề phòng trước Dạ Minh Hàn vẫn chưa về nhà nên mẹ anh có đưa cho Bạch Cửu Ngôn một cái chìa khóa dự phòng của căn nhà này.

Cả căn nhà tối om, cô nghĩ chắc hẳn anh vẫn chưa về thật rồi, nhưng giờ đã tối muộn rồi, Dạ Minh Hàn còn đi đâu được nữa?

Bạch Cửu Ngôn bật đèn lên.

Đang dây dưa với mớ suy nghĩ, cô nghe thấy đằng phía cửa phát ra âm thanh lạch cạch, quay lại thì thấy Dạ Minh Hàn.

Anh vừa đi từ quán Bar trở về, trên người nồng nặc mùi rượu, gương mặt có chút đỏ, dáng đi thì loạng choạng không vững như bình thường.

Dạ Minh Hàn xông đến tóm lấy cổ tay Bạch Cửu Ngôn rồi xiết chặt, gương mặt anh vô cùng hung dữ, trừng mắt nhìn Bạch Cửu Ngôn khiến cô sợ hãi.

- Bạch Cửu Ngôn! Cô đừng tưởng cô sử dụng chiêu trò để lấy lòng cha mẹ tôi thì xong! Đừng hòng qua mắt được Dạ Minh Hàn này!

Anh lớn tiếng quát to.

Cổ tay Bạch Cửu Ngôn bị Dạ Minh Hàn xiết đến đỏ ửng lên. Cơ thể cô vốn đã gầy gò, tay cô cũng chưa bằng một nửa tay anh nữa chứ, bị xiết kiểu này...e là đến xương cũng sẽ vỡ vụn ra hết thôi!

Bạch Cửu Ngôn không than đau, cô lại cắn răng chịu đựng.



Việc này đã thành thói quen của cô mất rồi.

Ở Tần gia lúc bị đánh, cho dù la đau hay chóng cự thì sẽ bị nặng hơn thôi. Ấy thế bây giờ cô cũng chỉ biết tự mình chịu đựng, than đau rồi anh sẽ buông? Cô không nghĩ vậy.

Dạ Minh Hàn hất tay cô ra, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy tròn xoe đang sợ hãi kia của cô mà đe dọa:

- Cô mà lại dùng mấy trò bẩn thỉu đó để lừa lấy lòng tốt của cha mẹ tôi, TÔI TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG ĐỂ CÔ YÊN ĐÂU!

Nói rồi, Dạ Minh Hàn loạng choạng vịn vào thành cầu thang mà đi về phòng, vào phòng rồi thì anh đóng cửa một cách mạnh bạo như thể cái cửa có thù với anh.

Bên dưới nhà.

Bạch Cửu Ngôn tựa lưng vào tường, cô ngồi bệt xuống sàn. Đôi mắt rưng rưng rồi bất giác tuôn trào.

Hai hàng nước mắt ấm nóng lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến nó có phần nhem nhuốc.

Cánh tay bị anh tóm chặt lúc nãy run rẩy không thôi.

Vết hằn đỏ hiện rõ rệt trên cánh tay trắng trẻo của cô.

Tại sao vậy chứ? Sao hết lần này đến lần khác đều đổ oan cho cô không vậy?

Chúng ta cùng là một con người mà? Họ biết đau thì Bạch Cửu Ngôn cũng biết đau vậy? Cớ sao...hết lần này đến lần khác cứ dày vò trái tim nhỏ bé này khiến nó đau đớn như thế?

Bạch Cửu Ngôn ôm chặt đầu của mình, cả cơ thể cô run rẩy. Cô đến cùng vẫn chỉ muốn mình có một gia đình yêu thương mình thôi, nó lại khó đến vậy sao?

Môi cô cong lên nở một nụ cười chua chát.

Cô mệt lắm rồi, nhiều lúc cô nghĩ quẩn muốn mình chết đi cho xong, nhưng cứ có cảm giác ai đó đang can ngăn không muốn mình làm vậy. Là ai? Ai lại thương xót cho cô, không muốn cô chết chứ?



Bất chợt trong đầu Bạch Cửu Ngôn thoáng qua một câu nói của một cậu bé: "Tiểu Ngôn, em phải thật mạnh mẽ nhé! Đừng để ý những thứ không vui khiến em phải buồn. Anh luôn ở sau em!"

Bạch Cửu Ngôn dùng tay lau nước mắt đi, cô lê bước đi về phòng.

______________

Trong phòng Dạ Minh Hàn, anh do men rượu nên cũng chẳng biết vừa rồi đã làm gì.

Vừa vào phòng đã ngã lăn ra giường rồi ngủ mê man, đâu hay biết được mình vừa làm tổn thương một trái tim mong manh bé nhỏ.

Bạch Cửu Ngôn ở phòng mình, cô đang tắm nhưng lại mở vòi sen để mặc cho nước tuôn trào vào người.

Như thế này, khóc cũng không ai biết.

Dòng nước mắt ấm nóng thoáng chốc đã bị nước lạnh cuốn trôi đi.

Bạch Cửu Ngôn ngâm nước cả nửa tiếng, cô mặc đồ vào rồi bước lại bên cửa sổ. Hôm nay bầu trời tối đen, chẳng thấy sao đâu hết.

Cô tinh mắt nên nhìn ra được, có một ngôi sao nhỏ đang cố chiếu ánh sáng của mình để nổi bật trong tấm thảm đen ảm đạm.

Môi cô khẽ nhếch lên cười trừ. Bạch Cửu Ngôn cảm thấy ngôi sao đó giống mình quá đi mất. Thừa biết sẽ không làm được nhưng vẫn muốn làm, một ngôi sao nhỏ thì làm gì có khả năng khiến cho màn đêm tĩnh mịch dịu đi?

Nhưng cô đặt niềm tin vào nó, niềm tin vào bản thân. Một ngày nào đó Bạch Cửu Ngôn sẽ mạnh mẽ, không thể yếu đuối như thế này được!

Sự tĩnh lặng của đêm bao trùm cả không gian. Nó im lặng đến nỗi đáng sợ.

Tiếp tục như vậy, đêm nay cô lại không ngủ.