Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 154-1: Càng đến gần, càng phức tạp



Bịch ——!

Người đàn ông cao lớn lên xe, sau đó đóng cửa xe lại với gương mặt u ám, anh cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp đạp chân ga vèo một cái, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi, anh không nói lời nào mà chỉ điên cuồng chạy xe về phía trước, trực tiếp rời khỏi sân cục cảnh sát, đi về hướng ngoại ô ———

Trên xe vô cùng lạnh lẽo.

Tiểu Ngư bị té rất đau.

Cô ngồi dậy tự xem xét vết đỏ trên cổ tay mình, sau đó cô nhìn sang gương mặt biến thành màu đen và động tác như ăn thuốc nổ của người đàn ông bên cạnh, nhất thời cô vô cùng tức giận, không nói gì ———

Thấu biếи ŧɦái, thời khắc mấu chốt điều tra vụ án mà anh lại lại đột nhiên nổi điên gì nữa vậy hả!

********

"Ơ?"

Bạch Miêu đi ra từ cục cảnh sát cùng với chồng Hôi Miêu, liếc nhìn Nhan Duy An từ đầu đến cuối nhắm mắt ngồi ở trên xe mình, lại nhìn sang chiếc túi da bị rơi xuống đất của Nhan tiểu thư, sau đó Bạch Miêu nhặt túi lên phủi một cái, xoắn xuýt ——— người đâu?

"Miêu nhi, anh nhớ trước lúc chúng ta đi vào tiến hành thủ tục xác nhận, boss còn cảm thấy vô cùng nhàm chán nên ngồi trong xe mình xâm nhập vào hệ thống camera giám sát của cục cảnh sát để tìm chứng cứ bỏ sót mà..."

Bạch Miêu lại quay đầu sang nhìn vị trí chiếc xe thể thao của Nam Cung Thấu một chút, bộ dáng đã hiểu rõ, chắt lưỡi nói: "Dấu vết bánh xe như vậy rõ ràng là tăng tốc hết cỡ đây mà! Hơn nữa cứ đem em gái Nhan tiểu thư của chúng ta ném lên xe như vậy rất không phù hợp với tác phong của Tiểu Thấu nha! Em biết rõ Tiểu Thấu luôn luôn biết cách tự kiềm chế bản thân, cho dù là dục hỏa đốt người cũng không đến mức này đâu nhỉ?"

"Có lẽ đã thấy được cái không nên nhìn, nghe được thứ không nên nghe", Hôi Miêu tiên sinh rất bình tĩnh, ôm hai vai vợ mình khuyên giải an ủi, "Người tuổi trẻ nói yêu thương thì khó tránh khỏi cãi vã, đừng lo lắng Miêu nhi. Ban đầu trước khi kết hôn, không phải em cũng thường vì yêu mà ăn giấm của anh đến mức làm ra một số chuyện bất chấp lý lẽ sao, cho nên em phải thông cảm cho hai người tuổi trẻ bọn họ..."

"Người nào thích ghen chứ!" Bạch Miêu lập tức đánh rơi tay Hôi Miêu đang để trên vai của mình, cãi lại, "Ban đầu tên cầm thú ngã nhào vào người em chính là Hôi Miêu anh!"

"Ừ, lúc anh bị người khác tính toán bỏ thuốc, em lại vô cùng xinh đẹp thơm ngát hấp dẫn nằm trên giường", Hôi Miêu vô cùng hiểu biết, nguyên tắc để đảm bảo an toàn cho bản thân mình chính là một trăm phần trăm nghe lời vợ, "Cầm thú chính là anh, đều là anh, anh cầm thú, ban đầu anh tuyển em vào bộ tin tức hoàn toàn không phải bởi vì nhìn trúng kỹ thuật của em, mà là do Hôi Miêu anh là kẻ gian có lòng không tốt."

"Đáng ghét, may cho anh còn nói ra sự thật!" Bạch Miêu phu nhân bày tỏ hoàn toàn tiếp nhận, hơn nữa còn rất thản nhiên, "Là em quá hiền lành vô tội, bị anh lừa gạt tới tay cả đời, nếu không, hừ. . ."

Bạch Miêu rất kiêu ngạo liếc Hôi Miêu tiên sinh một cái, ý là, anh cũng không biết bà năm đó có bao nhiêu người muốn tranh giành . . .

Bạch Miêu tiếp tục nói không ngừng nghỉ, còn Hôi Miêu chỉ cười cười nhìn Bạch Miêu.

Một người phụ nữ xinh đẹp lại mang bộ dạng thướt tha trưởng thành như vậy đã hoàn toàn khác với cô gái mặt đầy chán chường năm đó Hôi Miêu lần đầu tiên gặp.

Hôi Miêu nhớ tới việc từ khi được nhặt về, cô liền ở nhờ phòng mình không đi, chậm rãi từ một cô em gái tóc vàng với hình xăm trên người biến thành một thiếu nữ giảo hoạt thi vào bộ tin tức thì không khỏi hiểu ngầm cười một tiếng.

Lại nghĩ tới lúc Bạch Miêu tiểu thư tròn mười tám, bởi vì lo lắng bản thân mình không ai cần nên đã dũng mãnh thả lưới rộng rãi những người đàn ông trong tổ chức liên minh sát thủ, đồng thời hạ xuân dược, tiếp đó trời xui đất khiến cô leo lên giường của mình, một đêm gió xuân kết thúc thân xử nam nhiều năm của Hôi Miêu, sau đó là một loạt chuyện cũ dính với nhau. . .

Hôi Miêu tiên sinh thở dài.

Đổi trắng thay đen chính là tài năng bẩm sinh của phụ nữ.

Nhiều năm qua, Hôi Miêu tiên sinh đã hiểu rõ đạo lý này. Lúc này Hôi Miêu đã lười truy cứu, vì vậy cũng không giải thích mà vô cùng tự nhiên thừa nhận, "Dĩ nhiên, chuyện kiêu ngạo nhất đời này của anh chính là cưới em."

Bạch Miêu hết sức hài lòng cong khóe miệng một cái———

Tên Miêu này, trước kia cô ở nhờ bên người thì luôn tiết kiệm từng câu nói với cô, còn bây giờ không phải chỉ có thể để cô dạy dỗ, hết sức nghe lời hay sao?

Đàn ông cũng cần phải dạy dỗ, đây là chân lý Bạch Miêu phu nhân tổng kết ra.

"Chúng ta bây giờ có cần liên lạc với boss không?"

Bạch Miêu nhìn hướng đi của Nam Cung Thấu từ xa, đặt câu hỏi, "Hay là đưa Nhan Duy An trở về biệt thự trước?"

"Về biệt thự đi", Hôi Miêu đi tới trước xe, nói, "Từ trước đến giờ Thạch luôn có tính toán, tự nhiên sẽ không gây ra sai lầm, yên tâm đi, lên xe."

"Thạch?"