Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 140-2



“Người ta thường nói hiện tại . . . . . .” khóe mắt Bạch Miêu khẽ cong, “Tương lai như thế nào, không ai biết trước được mà đúng không?”

Sắc mặt Nhan Tiểu Ngư ngượng ngùng, lấy cớ muốn đi vệ sinh, vội đứng lên.

Nhan Tiểu Ngư vừa rời đi, Hạ Lãng Lãng liền xù lông , cô tức giận vỗ bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng, hướng về phía hai vị luật sư gào thét, “Không phải! Tiểu Ngư đã nói rồi, Cô ấy thích tôi! tôi và Tiểu Ngư mới thật sự là hai người yêu nhau! Chờ về nước, tôi sẽ lập tức trước mặt mấy lão già tuyên bố muốn nữ vương ra mặt chủ trì cho tôi và Tiểu Ngư.”

“Phốc ——!”

Bạch Miêu còn chưa có phản ứng, người trang bị kín mắt sau lưng vừa tháo khẩu trang xuống uống một ngụm nước, nhưng sau khi nghe mấy lời Hạ LÃng vừa nói nhát thời nước trong mồm đều phun ra hết, ho sặc sụa một lúc sau mới bình thường được.

Ngươi được lắm Hạ Lãng Lãng, bản nữ vương ta còn muốn đưa ngươi lên làm người thừa kế, đem vị trí cao quý này giao cho còn ngươi, thế nhưng ngươi lại dám có suy nghĩ bảo ta ra mặt ôm phụ nữ về cho ngươi à, thật là....nữ vương như ta thật uổng công sức nuôi dạy ngươi bấy lâu nay.

Người phụ nưc mang mũ lưỡi buồn bực trong lòng.

Hạ Lãng Lãng ngược lại không phát hiện điều gì bất thường, chỉ là hừ một tiếng tuyên bố: “Nửa đời sau của Tiểu Ngư nếu giao cho tôi, so với Nam Cung Thấu nhất định sẽ hạnh phúc hơn nhiều!”

Bạch Miêu cười cười, không nói gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cô gái cố chấp này thật đáng tiếc là đã chọn sai đối thủ cạnh tranh rồi....aii...người cô gái nhỏ cố chấp này phải cạnh tranh là Nam CUng Thấu đó....là Nam Cung Thấu đó....đúng là không biết lượng sức mình....đáng tiếc....đáng tiếc.....

Nhan Tiểu Ngư từ nhà vệ sinh đi ra, vừa ngồi vào ghế, liền nhìn thấy máy tính đối diện phát ra âm thanh nhắc nhở.

Ba người vội vàng hướng về phía màn hình, nhìn thấy trong màn hình hiển thị mã số trò chuyện của Ngô Thanh Viễn mà hiện tại cuộc trò chuyện đang hoạt động,

Toàn bộ viên kinh hãi.

Chuyện quái lạ gì đây? gặp ma?

Ngô Viễn Thanh đã mất, điện thoại di động là vật chứng đang nằm ở trong đồn cảnh sát , làm sao có thể mới vừa rồi lại đang trong cuộc trò chuyện ?

Mặt Bạch Miêu liền biến sắc, hơi tái nhợt.

Làm sao lại xuất hiện chuyện lạ như vậy ?

Chẳng lẽ hung thủ đã lẻn vào đồn cảnh sát để trộm đi chứng cứ về hắn ?

Nếu là như vậy, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi một cách phức tạp hơn, sẽ không dễ điều tra. . . . . .

Bạch Miêu không nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt nghiêm trọng.

Nhan Tiểu Ngư và Hạ Lãng sắc mặt cũng không tốt hơn, ba người đồng thời nhìn nhau, trong con ngươi mỗi người rõ ràng đều thấy được sự kinh ngạc và mấy phần hoảng sợ.

“được rồi, bây giờ ba có chuyện cần phải giải quyết một chút” giọng nói của Hôi Miêu ở trong yên tĩnh vang lên, “A Tử, ba cúp trước, ừ, được, ba và mẹ sẽ mau chóng trở về, ha ha, tốt. . . . . . Cái số này sao? đây không phải số mới của ba chỉ là lấy số này dùng tạm thời thôi. . . . . . Ừ, lần này là một vụ án phức tạp . . . . . được, con và chú Thương Ưng chăm sóc Tiểu Lam Miêu thật tốt..... tốt....ừ, tạm biệt con.”

Hôi Miêu cúp điện thoại, tiếp tục chăm chú vào tập tài liệu , chăm chú đọc.

Mà ở kia ba người vẫn đắm chìm trong không khí quỷ dị, người này nhìn người kia,hàng trăm loại suy đoán được tạo thành trong đầu, có kinh hãi lẫn sợ hãi.

“Đây chẳng lẽ là oan hồn của Ngô Viễn Thanh không siêu thoát được, mượn cách này nhắc nhở chúng ta?” Hạ Lãng bộ mặt sợ hãi, “Mẹ nó, muốn dọa người hay sao, chúng ta gặp phải vụ án ma sao?”