Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 140-1: Vụ án kì lạ



“Không, theo hướng này chúng ta có thể đến đồn cảnh sát điều tra một chút về tài liệu ghi chép lúc Ngô Viễn Thanh còn sống hay trò chuyện với ai, thơi gian và địa điểm cố định, chúng ta chỉ cần tra ra những tài liệu ghio chép này sau đó khôi phục lại mã số, là có thể biết Ngô Viễn Thanh đã gặp những ai sau đó có thể truy ra người này!” Nhan Tiểu Ngư khẳng định,đứng lên nói, “tôi lập tức đi gọi điện cho Giang Phàm, nói chuyện một chút về chuyện này. . . . . .”

“Tiểu Ngư, nếu thông minh như vậy, làm việc cũng không cần bị động như thế!”

Bạch Miêu níu cô lại, cười híp mắt nói, “Tự chúng ta có thể điều tra chuyện này, cần gì phải phiền toái mấy tên cớm đó chứ?”

Tên cớm. . . . . .?

Nhan Tiểu Ngư thật muốn khóc —— dì à, dù gì cháu cũng đã từng là cảnh sát nhân dân bảo vệ nhân dân ta an toàn sống trong ấm no hạnh phúc mà,dì sao có thể trước mặt cháu đem hai chữ ‘tên cớm’ nói một cách thuận miệng, trơn tru vậy chứ?

Trong lúc Nhan Tiểu Ngư đang suy nghĩ, Bạch Miêu đã nhanh chóng xâm nhập vào dữ liệu của công ty, càn quét một phen, chưa đến một phút sau đã đem hết tất cả các lịch sử gặp khách môt năm qua của Ngô Viễn Thanh hiển thị lên màn hình.

“trời ạ! cái này làm sao mà tìm ra được chứ” Hạ Lãng Lãng nhìn vào màn hình ước chừng hơn bốn mươi trang rậm rạp chằng chịt những con số màu đen và thời gian, không khỏi buồn bực, “Đều là con số, không có quy luật, muốn đối chiếu từng cái từng cái , tìm ra một mã số, sợ rằng đến sáng mai cũng tìm không ra a!”

“Phải tìm bằng được ” Nhan Tiểu Ngư sắc mặt kiên định không chút do dự, “Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được!”

“Tôi đối số với mấy con số có chút nhạy bén, Lãng Lãng cô phụ trách đọc mã số, Tiểu Ngư phụ trách thống kê lại các cuộc gọi, tôi phụ trách nhớ lại và dò tìm chủ nhân số điện thoại đó” Bạch Miêu phân công, sau đó tập trung vào công việc, ngón tay linh hoạt nhạy bén lướt trên máy tính, ba người cùng cầm giấy bút và máy tính, cùng nhau thống kê lại số liệu, khung cảnh nhất thời trở nên bận rộn.

Quá nửa canh giờ, Hôi Miêu cũng yên lặng không có tham dự vào.

Sau một canh giờ , Hôi Miêu đột nhiên hỏi, “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Giữa tháng, ngày 15.” Bạch Miêu trả lời nhưng không có ngẩng đầu.

Hôi Miêu ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, Bạch Miêu cũng lần nữa bơi lội với các con số.

Lại một canh giờ trôi qua. . . . . .

Hôi Miêu dừng một chút, còn gọi cà phê tới đây, phân chia mỗi người một ly, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc đang dang dở.

Ba canh giờ đã qua. . . . . .

Đột nhiên điện thoại của Hôi Miêu vang lên , ông ta vội cầm lên, kêu một tiếng a Tử , rồi nghiêng đầu, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ, ấm áp bắt đầu nấu cháo điện thoại.

“là con gái đầu của tôi” Bạch Miêu cũng không ngẩng đầu lên, giải thích, “Ba ngày mà không thấy cha nó sẽ sợ, nên mỗi ngày đều gọi điện rồi hai cha con nấu cháo điện thoại với nhau.”

Nhan Tiểu Ngư cảm thán, “ tình cảm gia đình dì Miêu thật tốt quá.”

Bạch Miêu cười nhẹ một tiếng, sau đó lại ngụ ý nói, “ tình cảm nhà Nam Cung cũng không tồi, mẹ Cung Thấu là một người hết sức sáng suốt, ta tin khu gặp Tiểu Ngư sẽ rất thích cháu.”

“ Dì Miêu ” Nhan Tiểu Ngư ngượng ngùng: “Cháu và Nam Cung Thấu chỉ là bạn bè thôi. . . . . .”

Nói vậy nếu không phải là phu nhân cao quý lạnh lùng thì cũng là một phu nhân hiền huệ cho nên mới bồi dưỡng nên được một Nam Cung Thấu thiên tài như vậy còn thêm tính tình biếи ŧɦái, Nhan Tiểu Ngư không dám tưởng tượng một cô gái thô lỗ như mình sẽ được vị phu nhân đó yêu thích. . . . . .