Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 111-1: Ôm ấp tôi



Tiểu Ngư càng ăn càng tập trung tinh thần, ăn bong bóng tròn của con cá, mới thỏa mãn bỏ dao nĩa xuống, lấy khăn lau miệng, vẻ mặt được ăn ngon nên tươi cười ngọt ngào.

Phần lớn thời gian Thấu thiếu gia đều đi họp, cho nên hai người đều không có quá nhiều thời gian nói chuyện với nhau.

Mãi đến khi Nhan tiểu thư đứng dậy,chuẩn bị trở về phòng.

Bốp! Thấu thiếu gia đóng máy tính lại, ngẩng đầu lên.

Mở xong video clip hội nghị rồi!

Ngư buông lỏng thân thể căng thẳng, chống lại ánh mắt khi đó củaThấu thiếu gia, trong lòng căng thẳng, trong đầu không suy nghĩ cái gì nói ra miệng, “Ngon, ăn rất ngon…Cảm ơn anh…”

Thấu thiếu gia nghiêng đầu, “Ăn cái gì ngon?”

“…À…Bữa ăn tối…”

“Vì sao cảm ơn tôi?”

“Bởi vì là…” Tiểu Ngư ngừng lại.

Lúc này cô mới nhớ tới người khác căn bản không biết chuyện Thấu thiếu gia vì mình mà nấu cơm, một câu này nói ra cô liền để lộ cho Thấu thiếu gia biết chính mình biết Thấu thiếu gia nấu cơm nhưng lại để cho Thấu thiếu gia biết mình biết rõ còn làm bộ như không biết không nói được một lời thích đáng đồ ăn mua ở bên ngoài.

A a a a!

Cô rối loạn!

“Thích?” Thiếu gia cũng không làm khó cô, chỉ nhướng mày hỏi.

Ở chung một thời gian, Tiểu Ngư đã biết được bản chất thiếu gia là tự luyến và kiêu ngạo, vì thế vội vàng gật đầu liên tục, nói, “Thích, rất thích, thích hơn so với A Hoàng…”

A Hoàng?

Đàn ông?

Thấu thiếu gia cảm thấy không vui.

“Anh đừng hiểu lầm!” Tiểu Ngư thấy sắc mặt vị đại ca hay đổi, vội vàng giải thích, “Không phải tôi nói anh giống A Hoàng, tuy A Hoàng chỉ là một con chó, nhưng nó rất sạch sẽ và cũng vô cùng trung thành, đặc biệt trên người nó có mùi hương quất giống trên người anh, mỗi lần tôi ngửi mùi hương trên A Hoàng đều muốn ôm một cái, chỉ tiếc A Hoàng già rồi, mất, nếu không thì anh cũng có thể gặp một lần, mùi hương thực giống như anh…”

Lời nói, lại im bặt ngừng lại.

Bỗng nhiên Nhan Tiểu Ngư ý thức được chính mình đang nói cái gì, cũng bỗng nhiên tự mình cảm nhận được cái tên gọi nhiều nhất đã mất!

Cô nhìn đến, Thấu thiếu gia đứng dậy, chậm rãi thong thả bước đến.

Cô xem đến, Thấu thiếu gia từng bước đến gần mình, đôi mắt nheo nửa đóng, không xác định rõ là sức hấp dẫn bắn ra bốn phía hay còn là sát khí bốn phía…

Tóm lại, Tiểu Ngư cảm thấy được, chính mình bất hạnh, vô cùng bất hạnh, bất hạnh này, còn là tự tìm.

Cuối cùng cô không lại giải thích, cam chịu, nản lòng lại không đứng trước người đàn ông cao lớn cầu xin: “Nam Cung tiên sinh, chỉ cần anh không gϊếŧ tôi, xử trí tôi thế nào cũng được…”

“Ôm tôi.” Hai tay thiếu gia xỏ trong túi quần, hạ lệnh nói nhỏ.

Tiểu Ngư thất thần, sau đó ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt của kẻ điên nhìn anh, vừa rồi anh ta nói ôm? Ôm ấp, ôm anh?

“Nghe không có hiểu?” Thiếu gia nhíu mày, mặt mày vẫn như qua quỷ chẳng phân biệt được.