Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 107-1: Giết người trong vô hình



Khi Lý Chấn thấy có đàn em Nam Cung cầm ống tiêm đi vào thì không còn biểu tình ồn ào như lúc đầu, trong nháy mắt hóa thành bụi đất, có mấy phần tuyệt vọng.

Thấu thiếu gia có thiên phú về y dược và vi rút, mãi đến khi lên tám tuổi mới được phát hiện ra, nhưng đã đạt tới trình độ cao, cũng là mức mà trên đời này ít người có thể bằng.

“Mày... Mày muốn làm gì với tao...”

Lý Chấn giãy giụa, muốn lùi về sau, nhưng bị đàn em Nam Cung mạnh mẽ ngăn miệng lại, chặn luôn cả đường lui của gã.

Thấu thiếu gia dùng ánh mắt lạnh lẽo, hờ hững nhìn chăm chú gã.

Ngay lúc kim tiêm kia sắp đâm vào động mạch của Lý Chấn, Nhan Tiểu Ngư lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bắt lấy tay áo Nam Cung Thấu, vội vàng nói: “Đừng gϊếŧ người! Nam Cung Thấu... Đừng gϊếŧ bọn họ... Xin đừng gϊếŧ người vì tôi...”

Vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.

Đừng gϊếŧ bọn họ.

Đám người Lý Chấn vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt hoang mang nhìn Nhan Tiểu Ngư---- Người phụ nữ bị bắt cóc này, chẳng lẽ không hề để ý đến hiềm khích lúc trước mà cứu bọn họ? Trên đời này, vẫn còn có người lương thiện lại ngu ngốc như thế tồn tại saoo?

Đàn em nhà Nam Cung cũng cả kinh, hết sức tức giận nhìn Nhan Tiểu Ngư---- Sai chính là sai, đúng chính là đúng, thắng thua quyết định sống chết, cho dù có thiện lương cũng có giới hạn, người hắc đạo phản cảm nhất chính là hành động như Thánh mẫu này, bọn họ nhìn lầm người rồi!

Thấu thiếu gia chỉ là nhìn Nhan Tiểu Ngư lần đầu tiên chủ động bắt lấy tay mình, chân mày nhíu lên rất nhỏ không thể nhận ra, nhưng lại không nói tiếng nào.

Nhan Tiểu Ngư nhìn Nam Cung Thấu không đồng ý với mình, cũng không hề phản bác, chỉ ôm mình không nói tiếng nào, lại cẩn thận đưa ra quan điểm của mình: “Bây giờ là xã hội pháp chế, Nam Cung tiên sinh, những người này, đa số đều có tiền án, không ít người là trọng phạm trong sổ trọng án, ở tù chung thân là chắc chắn... Tôi muốn... không bằng đưa bọn họ vào ngục, cho tòa án xét xử, pháp luật định đoạt, như vậy cũng coi như làm một việc tích đức. Anh xem... như thế được không?”

Nói xong, trong lòng thấp thỏm không yên, nhìn anh một cái.

Lại thấy Thấu thiếu gia nghiêng đầu, con ngươi nhìn cô nhiều thêm vài phần tán thưởng.

“Làm theo lời Nhan tiểu thư nói.”

Tiểu Ngư nghe anh ra lệnh như vậy.

“Dạ, Thiếu Đương Gia.”

Tên áp tải người đáp lời, cầm súng đẩy đám người Lý Chấn đi ra ngoài----

Tiếp theo, Tiểu Ngư thấy đám thuộc hạ nhà Nam Cung, toàn bộ đều dùng ánh mắt khâm phục, tán thưởng nhìn mình!

Cô mờ mịt.

Ánh mắt sùng bái này của mọi người là kiểu gì đây? Chẳng lẽ dáng vẻ đề nghị không có tiền đồ vừa rồi của mình, cũng thể hiện lộ ra khí phách hiên ngang mạnh mẽ của nữ cảnh sát rồi hả?

Nhan Tiểu Ngư không biết là, người có mặt mũi lăn lộn trong giới hắc đạo, cảm thấy trơ trẽn nhất, chính là bị bắt vào cục; cảm thấy bi kịch nhất, chính là bị nhốt mãi ở bên trong, không hẹn ngày được ra.

Đàn em nhà Nam Cung nhao nhao gật đầu, áy náy---- Xem ra, vừa rồi bọn họ đã hiểu lầm vị Nhan tiểu thư này rồi. Thì ra, Nhan tiểu thư còn có một trái tim trả thù đáng yêu như vậy!

Tiểu Ngư còn đang nghĩ tới Thấu thiếu gia sao lại đơn giản như vậy đáp ứng yêu cầu của mình. Nhớ tới cánh tay đang lôi kéo tay anh, liền lặng lẽ buông tay nhỏ ra, nhỏ giọng nói cảm ơn với anh: “Cảm ơn anh... Đã nghe theo đề nghị của tôi...”

Thấu thiếu gia khẽ mỉm cười nói: “Nhan tiểu thư không cần khách khí, cần phải vậy.”

Bạn học Nhan thiếu chút nữa bị nụ cười vô hại kia xuyên tâm, trong lòng rơi lệ giãy giụa---- Cái gì mà phải chứ, đại thiếu gia anh không phải nên lành lạnh kiêu căng mà nói một câu không liên quan tới cô sao? Tại sao lại trả lời giống như hai ta là bạn bè rất thân vậy?

Mà, đám người Lý Chấn bị áp giải đi, giống như phát điên muốn trừng chết Nhan Tiểu Ngư, miệng bị dán băng keo, vẫn không ngăn được khao khát mắng chửi của bọn họ: “Cô #&*%&#@ ông đây sẽ không để cô yên! Cô %&& cô % hại ông đây... %%...”

Tiểu Ngư nghe thấy giọng nói Lý Chấn, lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa làm gì mà?

Cô thấy Thấu thiếu gia không bắt nạt mình nữa, lập tức nhảy xuống, chạy tới phía trước, giơ tay lên vung vung, ánh mắt nhìn quanh một vòng, diện mạo chính nghĩa, giọng thành khẩn: “Các đồng chí, không phải sợ! Trong ngục giam đãi ngộ rất cao! Cải tạo thật tốt, tranh thủ giảm hình phạt, lúc còn sống có lẽ còn có thể ra tù, làm người một lần nữa, thời gian không bao giờ là muộn! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên!”

Liên tiếp ba câu cố gắng lên, cực kỳ phấn chấn, bạn nhỏ Nhan thể hiện cực kỳ cảm động!

Trước kia vẫn ảo tưởng bản thân làm ngục cảnh sẽ nói những lời này, hôm nay, rốt cuộc thực hiện được, cũng rốt cuộc phát huy tác dụng rồi!

“Cô #&&..... Ông đây đời sau làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô *@#%&% mẹ kiếp con đàn bà độc ác... @#%&*&,,,”