Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 20: Gặp chuyện bất bình, cứu mỹ nữ



***

"Xem trước đã."

Nguyễn Mục nhàn nhạt liếc mắt nhìn những đồ vật đổ đầy trên sàn nhà, tiện tay nhặt lên một kiện đồ lót có thể gọi là vải rách, nhíu mày hỏi Hồ Trụ: "Tại sao lại là trong suốt?"

Chiếc quần lót móc trong tay y mềm như lụa, có màu trắng nhạt, sờ rất mỏng, hình tam giác, có một khe nhỏ ở giữa, y đưa một ngón tay xuyên qua khe nhỏ, trông tràn đầy sắc tình, nhưng vẻ mặt vẫn là bình tĩnh, còn mang theo một chút nghi hoặc.

Hồ Trụ: ...... Nó được làm bằng da cá tuyết, cho nên mới trong suốt."

Chết tiệt, Hồ trụ thật sự biết sự tồn tại của loại đồ lót này, một người đàn ông trưởng thành có gì mà chưa xem, trong quá nửa những video ngắn hắn lướt có đầy mấy thứ như vậy, giá cả mặc dù đắt đỏ, nhưng phong cách tình thú cao, có không ít người mua.

Khe hở kia cũng không phải là do bị rách, mà là cố ý mở ra, chính là để thuận tiện làm tình, loại đồ lót này mặc lên người đặc biệt mỏng nhẹ, xúc cảm mát mẻ, cho người ta trải nghiệm khác biệt.

Nguyễn Mục một bộ vẻ mặt trầm tư: "Thật thần kỳ." Nói xong, lại nhét chiếc quần lót kia vào túi quần.

Hồ Trụ khóe miệng co giật: "Ca, mình có thể đừng......" biến thái như thế không?!

Nguyễn Mục ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, lộ ra vẻ tươi cười: "Có thể mặc cho em nhìn không?"

Người đàn ông cũng không giỏi mỉm cười, một khuôn mặt lạnh lùng trời sinh đột nhiên nở nụ cười, tựa như tảng băng tan chảy, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp, ôn hòa bên trong sự dịu dàng mang theo một tia thân mật, Hồ Trụ choáng váng, bị giá trị nhan sắc của y công kích, nói không ra lời cự tuyệt.

Cứu mạng, y vừa mới nói cái gì vậy?

...... Thôi mặc kệ, người đẹp thì nói cái gì cũng đúng.

Anh bị quyến rũ đến mức không khỏi cúi người ngửi đôi môi mỏng kia, nhưng Nguyễn Mục hơi đứng thẳng lên, cụp mắt nhìn anh, nói không rõ ý tứ: "Tôi có thể chọn đồ cho anh mặc không? "

"Được......" Hắn bị câu đến choáng váng, nhịn không được tiến tới, muốn hôn lên đôi môi mỏng kia, Nguyễn Mục lại thẳng người dậy, cụp mắt nhìn hắn, không rõ ý tứ nói: "Chọn cái gì cho anh anh cũng mặc?"

"Ừm......" Hồ Trụ giờ phút này sắc lang nhập thân, sốt ruột đè lên vai Nguyễn Mục, khẩn cầu nói: "Anh trai tốt, hôn tôi đi."

Hắn bĩu môi, một bộ dáng khát tình, Nguyễn Mục bị hắn chọc cho muốn cười lên, cũng không tránh, tùy ý để hắn hôn lên.

"A ————!"

Bên trong trong tủ treo quần áo cỡ lớn đột nhiên truyền đến một tiếng rít.

Nguyễn Mục ánh mắt lạnh lẽo, Hồ Trụ thì bị dọa đến cuống cuồng trốn phía sau y, kinh hãi nhìn tủ quần áo: "Là zombie hả anh?!"

Nguyễn Mục không tùy tiện nổ súng, sắc mặt y âm u, bị người khác quấy rầy khiến y ngay lập tức cáu kỉnh, trả lời chắc chắn: "Không phải."

"Ra."

Tủ quần áo rung lên càng thêm lợi hại, một lát sau, mới chậm chạp mở ra.

Hồ Trụ tò mò nhìn lại, nhất thời sửng sốt.

Cô gái trước mặt vành mắt đỏ bừng, mặc một bộ đồ thỏ màu hồng nhạt, tóc cũng nhuộm thành màu hồng, khuôn mặt thanh tú, trên người có vài vết thương, đôi môi tô son đã có chút khô nứt, sắc mặt cô tái nhợt, sợ hãi nhìn hai người bọn họ, thân thể run rẩy kịch liệt.

Hồ Trụ nhìn thấy nhũn cả tim, nhịn không được thò đầu ra nói: "Em gái đừng sợ, chúng tôi đều là người."

Cô bé vẫn ôm chặt lấy tủ quần áo, sợ hãi lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống: "Ca ca...... Ca ca còn chưa về...... Em muốn ca ca......"

Hồ Trụ nhất thời có chút luống cuống, hắn không biết làm sao để an ủi cô bé, vừa định mở miệng, ngón tay liền bị Nguyễn Mục nắm chặt: "Đi."

Ngữ khí của y âm lãnh, Hồ trụ bị y kéo về phía trước, nhịn không được nói: "Vậy cô bé kia làm sao bây giờ? Cứ như vậy mặc kệ cô ấy sao? Ca, chúng ta cứ mang cô ấy về căn cứ trước đi."

Nguyễn Mục quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút lạnh buốt: "Anh thích cô ta?"

Hồ Trụ: "...... Ca, sao có thể a, tôi chỉ là thấy cổ đáng thương, tốt xấu gì cũng cùng là con người, có thể cứu một người thì cứu một người đi."

Hồ Trụ mặc dù yêu thích mỹ nhân, nhưng cô gái nhỏ toàn thân lộ ra vẻ trẻ con này hiển nhiên không phải loại hình hắn thích, còn chẳng đẹp bằng Nguyễn Mục nữa, còn vì sao muốn ra tay cứu giúp, cũng chỉ bởi vì đơn thuần muốn cứu người thôi.

Cho dù trong tủ treo quần áo là một bà lão, hắn cũng sẽ cầu xin Nguyễn Mục mang về.

Thấy Nguyễn Mục nghiêm mặt, lạnh như băng không nói lời nào, hắn lấy lòng tiến tới, hôn lên khóe miệng của y, lại hôn một chút lên má y, giọng nhừa nhựa nói: "Ca? Ca ca, coi như tôi xin anh, mang cô ấy về đi, tôi chỉ thích anh thôi, thích anh, yêu anh chết đi được, cũng chỉ thích anh mà thôi, van anh."

Bị hắn quấy nhiễu một trận, sắc mặt Nguyễn Mục dần dần dịu lại, y đưa tay nhéo nhéo mặt Hồ Trụ, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn: "Vậy lúc về em muốn đụ lỗ sau của anh, cho không?"

Hồ Trụ: ......"

Hắn có thể cự tuyệt sao?! Hắn dám cự tuyệt sao?!

Hắn khẽ cắn môi, dái tai đỏ lên: "Cho......"

Nguyễn Mục hừ một tiếng, bị hắn dẫn quay trở lại.

Đây là loại ngạo kiểu quỷ gì vậy, trong lòng thầm phỉ nhổ, Hồ Trụ vén rèm lên, nhìn thấy cô bé kia đã đi ra khỏi tủ quần áo, gặp bọn họ quay lại thì lập tức sợ hãi lùi lại, hai tay hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, khóc lóc nói: "... Đừng...... Đừng đánh em......"

Bộ trang phục cô đang mặc rất hở hang, chiếc váy màu hồng ôm mông, gần như che không nổi cặp mông tròn trịa, để lộ ra cặp đùi thon dài mịn màng, trên người có vài vết sẹo nhỏ, vết bầm tím cũng khá nhiều, thân trên mặc một chiếc áo bó sát, bộ ngực "thật là sống động", đầu tóc rối bù không chịu nổi, bả vai có vết cào, trông đặc biệt đáng thương.

Lúc này Hồ Trụ nhận ra có chút kỳ quái.

Vì sao em gái này lại trốn trong tủ treo quần áo...... Trên đầu còn mang băng đô cài tóc nha?

Theo lý thuyết người chạy trốn không có khả năng duy trì được trạng thái sạch sẽ như vậy, trên đầu còn đeo băng đô lại càng kỳ quái hơn.

Cô gái thấy tên mập nhìn chằm chằm vào mặt mình, ánh mắt cô gái loé lên một tia chán ghét, nhưng rất nhanh bị vẻ mặt yếu đuối của cô che giấu, đôi mắt cô đỏ hoe, thê thảm mà nhìn Nguyễn Mục, giọng nói yếu ớt: "Các anh...... Các anh có thể dẫn em đi không?"

Hồ Trụ biểu lộ do dự, cô gái này trước đó rõ ràng là đang đợi người, chỉ qua mấy phút lại đổi lời bảo bọn họ mang cô đi, nhìn thế nào cũng thấy đây là một cái bẫy.

Hồ Trụ hỏi cô: "Vậy cô không đợi ca ca của cô nữa sao?"

Cô gái sắc mặt cứng đờ, sau đó lại cấp tốc biến thành xám trắng, cô run rẩy ngồi xổm xuống, thanh âm nghẹn ngào: "Ca ca bảo em đợi ba tiếng...... Nếu như đợi không được...... Vậy anh ấy chắc chắn đã...... Hu hu...... Anh ơi......"

Cô gái để lộ ra chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, rất tốt, có lý có lẽ, Hồ Trụ ngược lại không nói được gì: "Vậy cô đi cùng đi, đi theo sau chúng tôi."

Hắn nhìn Nguyễn Mục, bắt gặp y cũng đang nhìn mình, không khỏi chớp mắt nhỏ giọng nói: "Ca...... Tôi cảm thấy cô ta không thích hợp, chờ chút nữa nếu như xảy ra chuyện gì, anh che chở cho tôi nhé."

"Ừm."

Cô gái lau nước mắt, nhặt lên chiếc túi nhỏ của mình, đi theo hai người, chỉ là cô ta không dám áp sát quá gần, đành đi theo cách một mét.

Thời điểm cô đang âm thầm quan sát hai người, Hồ Trụ cũng ở bên cạnh liếc nhìn cô.

Em gái này nhìn bề ngoài chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng ăn mặc lại quá mức hở hang, cũng không có cái ngây ngô ngại ngùng ở lứa tuổi này, cô cũng mơ hồ che đậy bắp đùi của mình, những chỗ quan trọng thì lại không che, ngược lại có loại cảm giác muốn lộ mà chưa lộ.

Giống như là muốn cho ai xem vậy.

【Lời muốn nói của tác giả:】

Cập nhật lần 2 ( Phía trước còn có một chương nữa, đừng bỏ lỡ)

_______

Gặp chuyện bất bình: Trong câu "Gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ" = Làm việc tốt. Tiêu đề nghĩa là 2 người quyết định làm việc tốt, cứu cô gái