Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 17: Xin lỗi, nhịn không được (H)



***

Trước khi gặp Nguyễn Mục, Hồ Trụ một mực tin tưởng vững chắc mình là người dị tính luyến, thích thân hình gợi cảm, bộ ngực đầy đặn và giọng nói nhẹ nhàng.

Nguyễn Mục hoàn toàn tương phản với loại hình hắn thích.

Không ngờ, khi hắn nhìn thấy các đốt ngón tay được bao phủ bởi găng tay màu đen, trái cổ bị cổ áo che khuất, cùng đôi con ngươi màu xám lạnh như băng, trái tim vậy mà nhịn không được tăng tốc, đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng thêm gấp rút.

Hắn cho là hắn sợ hãi.

Thẳng cho đến khi ngón tay lạnh buốt xuyên vào cơ thể hắn, mở ra khoá van dục vọng của hắn, khoái cảm chạy dọc sống lưng một đường đi lên trên, run rẩy như lên cơn nghiện, hắn phát hiện hắn cũng không tránh né.

Hắn không kháng cự Nguyễn Mục.

Đôi gò má trắng nõn lạnh lùng lấm lem chút máu, đông lại thành màu đỏ thẫm được nước ấm cọ rửa, nước từng giọt lăn dài trên gò má, từ từ nhỏ xuống cằm.

Lông mi dài mảnh chớp chớp, Nguyễn Mục ghé sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi: "Có thể hôn không?"

Hồ Trụ chung quy không có khả năng nói không được, chỉ lung tung gật gật đầu, sau đó cằm liền bị bóp lấy, há miệng cắn lên.

Cũng tại thời khắc này, chiếc lưỡi trơn ướt lạnh buốt lưỡi luồn vào trong miệng, hắn bị ép đi theo tiết tấu của Nguyễn Mục, đầu tựa vào gạch men phía sau, nước nhỏ xuống đỉnh đầu, hắn có chút ngạt thở, xoay đầu kháng cự, mới thở hổn hển mấy hơi, đã bị ấn lại tiếp tục hôn.

Trên mạng luôn nói hôn là một việc rất thoải mái rất trong sáng.

Nhưng Hồ trụ chỉ cảm thấy thoải mái, ngược lại là trong sáng...... một tí cũng không có.

Đầu lưỡi của hắn bị quấn lấy đến tê dại, giống như bị rắn cắn, từng chút một bị dây dưa lôi kéo, đầu lưỡi trói buộc con mồi của nó, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn nuốt chửng.

Hắn hiện tại quá mức tỉnh táo, chính sự tỉnh táo này khiến hắn khó mà mở miệng, hắn là một dị tính, bây giờ lại cùng một người đồng giới hôn, bởi vì được nam nhân vuốt ve mà trở nên cứng rắn.

Hắn không có kinh nghiệm sục cho người khác, chỉ có thể miễn cưỡng xem như thứ kia là của mình, lờ mờ nhớ lại cảm giác thủ dâm lúc trước để làm cho Nguyễn Mục, đầu ngón tay trùng điệp sượt qua rãnh quy đầu, hắn nghe thấy một tiếng rên rất trầm.

Thanh âm kia từ trong cổ họng của y phát ra, mang theo một tia run rẩy.

Nguyễn Mục đột nhiên mở mắt ra, giọt nước treo trên hàng mi ướt át, y cúi đầu liếm nốt ruồi son trên gáy Hồ Trụ, "Muốn đi vào......"

Chóp mũi cọ cọ bả vai Hồ Trụ, người trong ngực có chút ngứa ngáy tránh né, mờ mịt nói: "Vào đâu?"

......

Qua ba bốn giây, người nào đó kịp thời phản ứng, lập tức kẹp chặt hai chân, vành tai đỏ bừng, lúng túng nói: "Vẫn chưa được, nơi đó còn sưng, rất đau......"

"Vậy thì đằng sau." Ngón tay luồn vào trong quần lót, xẹt qua bờ mông người nào đó một cách ám chỉ.

Hồ Trụ: "Không được!!!"

Hắn gần như là kinh hãi nói: "Nơi đó sao có thể?! Ca! Tôi chưa chuẩn bị xong."

Ký ức bị phá trinh vẫn còn tươi mới, thoải mái thì thoải mái, khúc dạo đầu màng trinh bị xé rách cũng là đau đến mức khiến lòng hắn có chút sợ hãi, hơn nữa, phía sau nhỏ như sợi dây thun, căn bản không banh ra được. Nếu như tên này thật sự đâm vật kia vào, thì ngày mai hắn liền có thể lên thiên đường.

Nguyễn Mục nhướng mày, lẳng lặng nhìn hắn, bàn tay đang nắm cằm Hồ Trụ đột nhiên tiến vào miệng hắn.

Ba ngón cùng lúc nhét vào, Hồ Trụ cau mày, miệng bị căng ra hết cỡ, mơ hồ nói: "Ca? Anh làm gì ô......?"

Nguyễn Mục bình tĩnh nhìn hắn, "Trước hay sau, anh tự chọn một."

Hồ Trụ tội nghiệp ngậm ngón tay của y: "Ca ca tốt, có thể không chọn cái nào không?

Nhìn thấy thái độ lạnh như băng của đại lão, hắn chỉ có thể bi thống ngậm chặt mấy ngón tay kia, siết chặt cái mông của mình.

(Bi thống: bi thương + thống khổ)

Việc "dâng trinh" lỗ đít vẫn là từ từ hẵng.

Nguyễn Mục cắn dái tai của hắn, ngón tay cũng không ra khỏi quần lót của hắn, chỉ trái xoa phải bóp, Hồ Trụ trốn không thoát, chỉ có thể bị y nhào nặn cái mông, chậm rãi cúi đầu xuống, quỳ trước mặt người kia.

Hình thể của hắn có chút béo, thời điểm quỳ xuống run run rẩy rẩy, Nguyễn Mục cũng không đỡ hắn, sàn nhà trơn như thế, để giữ được thăng bằng, chỉ có thể nắm chặt lưng quần người kia.

Chiếc quần quân đội màu đen lỏng lẻo treo trên eo y, vật kia thẳng tắp đứng ở trước mặt Hồ Trụ, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay phủ lên.

Hắn giống như là đang cầm một cây kẹo que khổng lồ, cau mày ngắm nghía nửa ngày, cũng không biết nên ăn như thế nào.

Hắn đời này chưa từng khẩu giao cho ai đâu.

Thật là đệt mẹ.

Ngậm trong miệng xong rồi làm sao nữa? Mút? Hay liếm?

"Ôi....... hư..... hư........." Đột nhiên Hồ Trụ cuộn người lại, cái chân thon dài giẫm trên đầu gối của hắn, mũi giày cọ vào con cặc được bọc trong quần lót của hắn, vừa di vừa nghiền ép, lực đạo không nhẹ không nặng, Hồ trụ a a kêu rên, một tay ôm chặt đùi người kia, gấp rút thở hổn hển: "Ca....... Ca....... Đau quá......."

Vẻ mặt hắn sảng khoái đến hoảng hốt, nào có nửa phần dáng vẻ đau đớn. Nguyễn Mục nắm lấy cằm hắn, cúi người xuống hôn, bốt quân đội đỉnh ấn vào cặc hắn. Tất cả rên rỉ cùng la hét của Hồ Trụ đều bị chặn lại trong cổ họng.

Cảm giác được thân thể co giật một trận, Hồ Trụ nhịn không được cắn chặt răng, run rẩy xuất tinh.

Vô tình cắn bị thương răng môi người kia, máu tươi từ môi chảy xuống, Nguyễn Mục lại bất tri bất giác vươn tay cạy mở hàm răng hắn, nhét đồ vật của mình đi vào.

"Ôi ôi........" Hồ Trụ đang trong giai đoạn chuyển tiếp sau cao trào, trong lúc thất thần cảm giác được bên trong miệng bị nhồi bởi thứ gì đó, cơ hồ phải căng miệng đến cực mới có thể nuốt chửng quy đầu kia vào đi. Hắn rên mấy tiếng, gắt gao nắm lấy ống quần người nọ, kéo khoá bạc của y tới gần như xoắn lại.

Hắn có chút bất đắc dĩ nhướng mày, nhìn biểu tình Nguyễn Mục liền thấy hắn đang cắn môi dưới, nhịn xuống cau mày, mồ hôi chảy ròng ròng, hắn đột nhiên cảm thấy sống lưng tê dại, mồ hôi nóng gần như ướt đẫm. cơ thể anh ấy.

Hắn có chút luống cuống ngẩng đầu lên, quan sát biểu tình của Nguyễn Mục, thấy dáng vẻ y cắn chặt môi dưới, ẩn nhẫn nhíu mày, mồ hôi nhỏ xuống, bỗng nhiên cảm giác sống lưng tê dại một hồi, mồ hôi nóng cơ hồ thấm ướt đẫm cơ thể của hắn.

Bà mẹ, tên này sao có thể lớn lên đẹp mắt như vậy.

Bên trong miệng bị một cơ quan không thuộc về mình xâm nhập, cảm giác rất kỳ quái, trong hơi thở tất cả đều là hương vị của người kia, nhàn nhạt, lạnh lẽo, và không ngờ là không quá tanh, Hồ Trụ không khống chế nổi nước bọt của mình trượt xuống, mang theo dịch tuyến từ lỗ nhỏ trên quy đầu người kia chảy vào bên trong cổ họng của mình, hắn nuốt xuống, toàn thân đều nóng lên.

"Hô......." Nguyễn Mục thấp giọng thở dốc, không nhịn được xoa đầu, dái tai và gáy Hồ Trụ.

Thân thể của y có chút phát run, rất muốn mặc kệ xông bừa lên trừu sáp trong miệng hắn, nhưng nơi này cũng không phải là "vùng đất lành" cho dương vật, làm như vậy rất có thể sẽ tổn thương đến cổ họng của hắn.

Y muốn nghe Hồ Trụ nói chuyện, y muốn, cùng hắn nói chuyện.

Nhẹ nhàng đè vào sau gáy Hồ Trụ, y từ từ thúc cặc mình, thẳng đến khi Hồ Trụ không chịu được nữa vỗ vỗ bắp đùi của y, y mới chậm rãi rút ra một chút.

Sau khi Hồ Trụ nắm vững tiết tấu một chút, liền giữ đùi Nguyễn Mục, bắt đầu "tự cố tự địa" phun ra nuốt vào.

(Tự làm việc của mình, ko quan tâm đến ng khác)

Giọng nói trầm ấm, mang theo phần nào đó thư sướng của người đàn ông vang lên.

"Ư...... Hư...... Ha........." Ngón tay lạnh buốt bỗng nhiên siết chặt vành tai của hắn, Nguyễn Mục thanh âm đã trở nên khàn khàn: "Cho em...... sâu thêm chút nữa...... Xin anh......"

Trong lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên một cỗ thỏa mãn biến thái, Hồ Trụ kiên nhẫn mở rộng miệng, từng tấc từng tấc nuốt chửng thứ đó vào. Hắn kìm nén cảm giác muốn nuốt nước bọt, đem vật kia cắm thẳng vào cổ họng của mình, sâu đến mức hắn muốn nôn khan.

Hắn thống khổ nhíu mày lại, nhưng lại nghe được thanh âm rung động không thể khắc chế của tên kia, trong nháy mắt có chút "đắc ý vong hình", vừa định lui ra ngoài, cái gáy lại bị run run đè lại, hắn buồn bực ngước mắt lên, bắt gặp Nguyễn Mục hai mắt đỏ ngầu, nam nhân thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt dâng lên một cỗ ửng hồng: "Xin lỗi, em......"

Lời còn chưa nói hết câu, Nguyễn Mục đã gắt gao giữ chặt gáy Hồ Trụ, hung hăng đâm chọc cổ họng nhỏ hẹp của hắn.

"Ô———— Ứ———!"

Hồ Trụ không kịp phòng bị, bị cắm vào chảy cả nước mắt, hắn khắc chế không được nuốt xuống, nhưng cổ họng lại bị thứ kia ma sát đến phát nhiệt, bờ môi mài đến sưng đỏ, quai hàm cũng căng ra.

Tóc Hồ Trụ đung đưa, lắc lư qua lại, vô luận có hung ác đập vào đùi Nguyễn Mục như thế nào cũng không thể ngăn cản sự tra tấn của tên kia. Cuối cùng hắn chỉ có thể run rẩy nắm lấy chiếc móc khóa sắt màu bạc của người đàn ông, bị tinh dịch đậm đặc của y rót đầy miệng.

【 Lời muốn nói của tác giả: 】

【 Còn có rất nhiều phổ lôi tui muốn viết nhưng không nghĩ tới thật khó ưa đến vậy a, sau này phải đuổi kịch bản, vì điềm báo cho phổ lôi tui muốn nền 】

____________

Nhắc lại là bỏ qua mấy lời xà lơ của tác giả đi 😂