Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 16: Mục ca háo sắc mặc quân phục (H)



***

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng nhân tạo mờ nhạt của căn cứ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên khuôn mặt có chút lãnh đạm của người đàn ông.

Tư thế ngồi của y rất có phong cách, vai rộng eo hẹp, trên người mặc một bộ quân phục màu đen, cổ áo che lại cần cổ, mái tóc màu xám sữa rủ xuống che khuất lông mày, đôi bốt quân đội dài đến bắp chân có dây màu nâu buộc chéo, quần quân đội màu đen chặt chẽ bao lấy hai chân dài mạnh mẽ hữu lực, chiều cao một mét tám mấy ngồi ở cái ghế sô pha kia có vẻ hơi ủy khuất, quang ảnh [1] nhàn nhạt ảm đạm ảnh nổi bật lên hình tượng trang nghiêm của y.

Đôi con ngươi màu xám kia không nhìn ra được chút cảm xúc nào, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Hồ Trụ.

Trên bàn đặt một cái bao tải phồng lên, bên ngoài nhuộm đầy máu đỏ thẫm, nhìn có chút ghê tởm.

Hồ Trụ vốn dĩ trước khi vào cửa còn đang há mồm thở dốc, vừa nhìn thấy y hô hấp đều trở nên nhẹ bỗng, chống đỡ đôi chân như nhũn ra của mình, cố gắng xoa dịu nhịp tim quá nhanh của mình, hắn run run rẩy rẩy nói: "Ca......"

Nguyễn Mục ăn mặc như thế này ở kiếp trước hắn đã thấy qua rất nhiều lần, cũng khó trách những người phụ nữ được y cứu vớt trong tận thế ai cũng đều yêu y đến điên dại.

Thật sự luôn ấy, thật con mẹ nó đẹp trai!

Nhất là đôi găng tay màu đen mang ở trên tay, bên trên còn gắn khóa bạc để tiện cho xạ kích, chỗ đùi cũng có một cái dây nịt màu đen giống như thắt lưng, có lẽ xét từ thiết kế của bộ quần áo này thì vô cùng hợp lý, nhưng từ góc độ thị giác của con người, thì thật là một bộ quần áo tràn đầy gợi dục a.

Hồ Trụ cảm giác hô hấp của mình lại trở nên nhanh hơn, mặc dù hắn đã cố gắng điều chỉnh nhưng tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

"Chín rưỡi." Nam nhân mở miệng, cổ họng có chút khàn khàn, tựa hồ đã lâu rồi không nói chuyện.

Y luôn dùng ánh mắt rất ngay thẳng nhìn chằm chằm Hồ Trụ, Hồ Trụ có chút khó mà chống đỡ, đành phải cúi đầu "Ò" một tiếng, bình phục lại hô hấp: "Trên người tôi không có đồng hồ, không biết mấy giờ rồi, nên mới trở về muộn."

Hắn lúc này toàn thân là mồ hôi, nóng hôi hổi, phía sau lưng ướt đẫm một mảnh, quần áo dính dớp ở trên người, tóc cũng dính bết vào một bên mặt như thể vừa được gội rửa.

Sau khi nhìn thấy bộ quần áo hắn đang mặc, Nguyễn Mục trong mắt càng hài lòng hơn, y đứng dậy đi về phía Hồ Trụ.

Bốt quân đội giẫm lên gạch men, âm thanh chậm rãi và tuần tự, trái tim Hồ Trụ phảng phất cũng nhảy lộp bộp lộp bộp theo âm thanh đó.

Cổ họng hắn vô cớ khô rát đau nhức, theo thân hình thon dài kia tiến đến trước mặt hắn, Hồ Trụ nuốt nước miếng, Nguyễn Mục chậm rãi đưa tay về phía hắn, hắn vô thức nhắm chặt hai mắt lại.

"Răng rắc——" Cửa bị khóa trái.

Hồ Trụ run một cái, mắt mấp máy mở ra, Nguyễn Mục cách hắn rất gần, hô hấp phả vào mặt hắn có chút ngứa.

"Cùng nhau?" Y rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm Hồ Trụ.

Không cần y nói hết Hồ Trụ cũng hiểu, da mặt hắn dù có dày cũng không nhịn được đỏ ửng lên, lóng nga lóng ngóng trả lời: "Ừ...... Được......"

Giây tiếp theo, bàn tay lạnh buốt giữ lấy hắn.

Găng tay màu đen có cảm giác là được làm bằng da, rất trơn, có hơi giống da rắn, lạnh như băng, nắm lấy lòng bàn tay nóng hổi của hắn, dễ chịu đến không ngờ.

Hai người cùng đi đến phòng tắm, Nguyễn Mục mở vòi hoa sen, nước lạnh bắn tung tóe trên sàn nhà, vang lên tiếng rào rào.

Hồ Trụ đột nhiên kịp phản ứng sau nửa nhịp.

Ế? Y không phải về sớm tận nửa tiếng à?

Thôi rồi, là đợi hắn cùng tắm rửa chứ gì.

...... Chó ngoan.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ linh tinh, Hồ Trụ cởi quần áo trên người ra, hắn mặc không nhiều lắm nên hai ba lần đã cởi sạch sẽ, chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen che đi nơi riêng tư.

Hắn ngước mắt nhìn Nguyễn Mục, thấy người kia động tác không nhanh không chậm, mới cởi được một cái găng tay ra, lộ ra những đốt ngón tay thon dài trắng nõn, găng tay màu đen kia vẫn còn ở nửa đầu trên ngón tay, đen trắng tôn lên nhau, gợi tình không nói nên lời.

Y hiện tại lại cứ một mặt hờ hững, gương mặt chết chóc, lộ ra cảm giác cấm dục không thể giải thích được.

Hồ Trụ rụt cổ lại, đột nhiên nói: "Ca...... Nếu không...... Tôi cởi giúp anh?"

Vừa hỏi xong hắn liền hối hận, sợ đại lão vung cho một cái bạt tai.

"Được."

Nguyễn Mục không chút do dự thả tay xuống, lẳng lặng nhìn Hồ Trụ.

Hồ Trụ thấp hơn y một chút, nên Nguyễn Mục phải hơi cúi đầu mới nhìn thấy hắn, đôi khi cặp mắt màu xám sẽ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên cổ Hồ Trụ không nhúc nhích, tựa như đang nhìn chằm chằm con mồi.

Hồ Trụ thực sự không cách nào nhìn thẳng vào mắt tên nhóc này, mẹ nó quá trực tiếp rồi, quả thực chẳng khác gì viết bốn chữ "Làm tình với tôi" bên trong.

Hắn vươn tay, cứng đờ cởi nút cổ áo người kia.

Khuy áo bằng sắt màu xám bạc sắt bị hắn gỡ bỏ, lộ ra da thịt trắng trẻo lạnh lẽo của người kia, giống như một khối cẩm thạch, xương quai xanh rất đẹp, Hồ Trụ kìm lòng không được sờ lên.

Hắn sờ xong lại có chút chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn Nguyễn Mục, liền tiếp tục cởi tiếp xuống dưới.

Theo bàn tay mập mạp của hắn cởi những chiếc cúc kia ra, dáng người hoàn mỹ dần dần hiện ra trước mắt hắn.

Nguyễn Mục nhìn cũng không cường tráng, đường cong cơ thể hoàn hảo, nhiều hơn một chút hay thiếu đi một chút cũng đều là dư thừa, vòng eo của y cực kỳ rắn chắc, sờ vào thô cứng như một tấm sắt, Hồ Trụ sâu sắc biết được rằng khi thân thể này đưa đẩy ở trên người hắn, sức mạnh của thắt lưng khủng bố đến mức nào.

Ngón tay hắn nhịn không được run rẩy, Nguyễn Mục nửa thân trên bị hắn cởi hết, chỉ còn lại quần.

Nơi đó đã dựng lên một cái bọc lớn, sưng tấy khư khư dán vào quần quân đội, trên đỉnh thấm ướt.

Hai cánh tay trần trụi kia đột nhiên ôm lấy hắn, Hồ Trụ giật nảy mình, bị bị ép vào tường, vật sưng tấy kia đã chống vào bụng dưới của hắn, cọ xát lên xuống.

"Nhanh lên." Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào dái tai hắn, Hồ Trụ vô thức đưa tay ra nắm chặt vật cực nóng kia, nước từ vòi hoa sen từ trên đỉnh đầu tưới xuống, dòng nước ấm rửa sạch cơ thể hai người.

Hồ Trụ từ từ nhắm hai mắt, nhỏ giọng đề nghị: "Ca...... Ta làm cho anh một lần trước nhé."

Vừa nói, tay của hắn đưa lên đưa xuống, cách chiếc quần lính màu đen vuốt ve cây gậy khổng lồ, mặt đỏ bừng như nhỏ máu.

Đại khái là bị làm cho có chút động tình, Hồ Trụ kẹp hai chân, chiếc quần lots nằm giữa hai cái đùi đầy thịt bị nước ấm làm cho ẩm ướt, người đàn ông đột nhiên đưa tay dọc theo mép quần lót dò xét đi vào.

"A....... Ưm......" Bị cả kinh thiếu chút nữa bóp gãy vật kia, Hồ Trụ cọ mũi chân xuống đất, eo ưỡn lên muốn tách khỏi bàn tay đang nhào nặn bờ mông mình, lại bị rùng mình vì cảm giác lạnh cóng của lớp da thuộc màu đen kia.

Xúc cảm trơn ướt lạnh như băng tựa như một con rắn, Hồ Trụ sợ nhất những đồ vật trơn trượt như vậy, hắn khó chịu nói: "Ca, anh cởi găng tay ra đi...... Kỳ lạ quá......"

Vừa mới dứt lời, ngón tay còn được phủ găng đã chui vào âm đạo của hắn, đâm chọc không thương tiếc.

Đùi Hồ Trụ kẹp càng ngày càng chặt, hắn sợ hãi co rúm hai chân lại, nhưng không ngăn được những đốt ngón tay như rắn đang từng tấc từng tấc cắm vào, hắn nhịn không được kêu lên mấy tiếng, nghe có vẻ hơi dâm đãng.

Nguyễn Mục càng cứng rắn hơn, một tay cởi thắt lưng, kéo khóa kéo, đem "đồ chơi" của mình để lộ hết ra ngoài, gắt gao nắm chặt tay Hồ Trụ, đặt bên trên vật kia của mình.

"Xoa đi." Anh thì thầm vào tai Hồ Châu như thể đang ra lệnh.

Không hiểu sao, Hồ Châu lại nghe thấy trong giọng nói khàn khàn lạnh lùng này có chút cầu xin.

"Xoa nó đi." Hắn ghé vào tai Hồ Trụ thì thầm, như thể đang ra lệnh.

Không hiểu sao, Hồ Trụ lại nghe ra một tia ý vị khẩn cầu từ bên trong giọng điệu khàn khàn băng lãnh này.

Hắn chỉ có thể dùng tay nắm lấy vật kia, rốt cuộc không có gì đồ vật ngăn cản nữa, con cặc nóng bỏng kia bị hắn siết trong tay.

Hắn thậm chí có thể sờ đến những đường gân trên đó đang cổ vũ, đang nhảy nhót, như thể chúng đang hướng về hắn kể ra niềm khao khát khó tả.

Nóng quá......

Hắn cảm giác được quần lót của mình có chút chật, phía sau lưng cọ vào nền gạch men lạnh lẽo, hậu tri hậu giác [2] phát hiện, mình hình như...... cũng cứng rồi.

【 Lời muốn nói của tác giả: 】

Chương sau sẽ có khẩu giao, hi vọng mọi người vote nhiều hơn, nếu không sẽ không có động lực (Cầu xin orz)

_________________

[1] Quang ảnh:

[2] Hậu tri hậu giác: những phản ứng/cảm giác/ tri thức/ kiến thức đến muộn = muộn màng nhận ra.

[3] Orz: một biểu tượng cảm xúc (emotion icon) về tư thế tượng trưng cho việc quỳ, cúi đầu hoặc ngã người một cách hài hước:

À, còn có icon "Tui đao đớn, tui gục ngã" OTL nữa (tui ko biết orz và OTL có phải 1 không, chắc là giống)