Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 18: Không sao rồi, đừng sợ



***

Đêm nay không làm, Nguyễn Mục ôm hắn vào phòng tắm, sau khi tắm xong, mặc áo ngủ vào rồi cùng nhau nằm trên giường.

Ga trải giường đã được thay mới, Hồ Trụ nhìn về phía ban công, tấm ga trải giường màu xám quen thuộc đang treo ở đó, che đi 'mặt trăng mô phỏng' của căn cứ.

Hôm nay lượng vận động có chút vượt chỉ tiêu, Hồ Trụ ngáp dài một cái, nép vào trong ngực Nguyễn Mục, câu được câu chăng trò chuyện: "Ca, anh ra ngoài làm gì thế? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, anh có bị thương không?"

Nguyễn Mục ôm lấy hắn, lặng lẽ nằm ở trên giường, thanh âm khàn khàn: "Đào Linh hạch, không bị."

Mỗi lần y nói chuyện đều rất ngắn gọn, trừ khi Hồ Trụ chọc giận y, y mới nhiều lời hơn.

Tay y mò tới mông Hồ Trụ, nhẹ nhàng bóp nhéo: "Chỗ này, làm sao lại bị thương?"

Hồ Trụ chỉ cảm thấy hơi nhói, vặn vẹo thân eo, thản nhiên nói: "Tôi bị chó cắn, vết thương không nghiêm trọng, lần sau anh đi đào Linh hạch thì mang tôi theo với ca ca, tôi sẽ giúp anh làm sạch, cũng sẽ giữ đồ ăn giúp anh, như vậy anh đối phó với zombie sẽ thuận tiện hơn."

Nguyễn Mục nhíu mày, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Bên ngoài rất nguy hiểm, anh cứ đợi ở căn cứ là được, chờ em trở lại."

Y nhớ tới đống Linh hạch hôm nay mang về, tiếp tục nói: "Trong tủ lạnh còn lại một ít Linh hạch, nếu muốn đổi chác thứ gì, thì lấy trong đó mang đi đổi."

Hồ Trụ nghe xong sửng sốt hồi lâu, khô khốc nói: "Anh ơi, sao anh lại đối tốt với tôi như vậy."

Bây giờ đang ở tận thế, vật tư khắp nơi đều cấp thiết, Nguyễn Mục làm sao có thể không biết, thế mà còn nói cho hắn biết chỗ để Linh hạch, cái này...... Có thể nói ngay cả phụ mẫu tái sinh cũng không có cái đãi ngộ này đi.

Đời trước hắn cùng Nguyễn Mục không tính là thân quen, ấn tượng của hắn đối với y cũng chỉ dừng lại ở mức độ lãnh khốc vô tình, ngay cả đối với người phụ nữ của mình đại ca cũng không hề biểu hiện ra chút dịu dàng nào, càng đối với những kẻ vô dụng lại càng tàn nhẫn hơn. Bạn có thể theo bên cạnh y, nhưng với điều kiện tiên quyết là không được tạo gánh nặng cho y, một khi y phát hiện bạn liên lụy đến đội nhóm, bất kể là ai, y cũng sẽ vứt bỏ đối phương, tùy ý cho đối phương tự sinh tự diệt.

Hắn còn nhớ rõ thời điểm tên này cứu hắn, có nói một câu.

Khi đó Nguyễn Mục lau họng súng bốc khói, vẻ mặt hờ hững, tròng mắt xám lạnh lùng nhìn chằm chằm thành phố phía xa, giống như một loài động vật máu lạnh nào đó, thanh âm lạnh buốt: "Bản thân vô dụng thì chuẩn bị tinh thần chịu chết đi."

Lúc ấy Hồ trụ cũng không để tâm lời nói của y, phải đến khi chân chính đối mặt với tử vong, hắn mới nhận ra sự tàn khốc của tận thế.

Thế giới không có chỗ cho những kẻ vô dụng, một khi con hươu ngừng chạy, nghênh đón nó sẽ chỉ có thể là sư tử đang mở to cái miệng đầy máu.

Trước khi chết hắn chủ yếu là căm thù kẻ đã hãm hại mình, nhưng càng nhiều hơn là hối hận sự bất lực của mình.

Nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội làm lại, hắn sao có thể, cũng làm sao dám dẫm vào vết xe đổ.

Hắn muốn sống.

"Nên." Nguyễn Mục xoa xoa mái tóc còn có chút ẩm ướt của hắn, nghiêng đầu hôn xuống nốt ruồi son trên cổ hắn.

Hồ Trụ ngứa ngáy rụt người lại, có chút nghi hoặc: "Nên? Ca, không cần đâu, anh đã cứu tôi, tôi làm ấm giường cho anh cũng là bình thường, anh không cần cho tôi Linh hạch."

Đại ca đây là coi Linh hạch như tiền chơi gái khi chịch hắn sao?

...... Hơn nữa còn nói rất nghiêm túc.

Hồ Trụ thừa nhận mình có chút cảm động, chỉ là hắn nhất định phải dựa vào đôi tay của mình để có được một chút gì đó, nếu như một ngày nào đó đại lão gặp được người con gái mình yêu, hắn không thể một mực ỷ lại bên người đại lão, hắn không thể làm một cái "phụ kiện đính kèm".

Nguyễn Mục hiếm thấy trầm mặc mười giây, y đột nhiên xoay người đè Hồ Trụ dưới thân, nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí âm lãnh: "Anh không muốn?"

Hồ Trụ không biết đã đắc tội đại lão ở chỗ nào, run run rẩy rẩy trả lời: "Cũng không phải không muốn...... Chỉ là, anh ơi, tôi muốn theo anh cùng đi ra ngoài giết zombie, anh dẫn tôi ra ngoài đi, tôi cam đoan không gây thêm phiền phức, tôi ở ngay phía sau cổ vũ anh cố lên được không?"

Hắn không biết Nguyễn Mục có nuốt trôi bộ dạng nhõng nhẽo này hay không, hơi hơi bất chấp, lặng lẽ đưa tay ra níu lấy áo ngủ của y lắc lắc rồi nhỏ giọng nói: "Ca, xin anh."

Nguyễn Mục không nói gì, vẫn nghiêm mặt, trầm mặc nhìn Hồ Trụ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, y cụp mắt, thấp giọng nói: "Không cho phép chạy."

"Phải ở gần em."

"Ở chỗ nào em có thể nhìn thấy."

"Gặp nguy hiểm phải kêu em."

Mỗi lần y nói một câu, Hồ Trụ đều ngoan ngoãn gật đầu, duỗi ra đôi bàn tay ngắn nhỏ mập mạp, khó khăn vòng qua vai y, hơi dùng lực để Nguyễn Mục đè lên người mình, hắn vỗ vào lưng y dỗ dành: "Ca ca đừng lo lắng, tôi cũng không ngốc, nhất định ngoan ngoãn đi theo anh. Hôm nay tôi mệt mỏi quá, đi ngủ sớm đi anh, ngủ ngon."

Nguyễn Mục kỳ thật cũng không nặng lắm, Hồ Trụ điều chỉnh tư thế, lại cười ha ha nói: "Thân thể tôi mềm nhỉ, anh ơi, anh đè tôi mà ngủ thì tôi liền chạy không thoát rồi."

Hắn không biết lời mình nói có bao nhiêu mập mờ, chỉ là muốn lấy lòng Nguyễn Mục, khiến y mềm lòng hơn một chút, cũng đối xử với mình tốt hơn một chút.

Thật trùng hợp, Nguyễn Mục thế mà lại nuốt trôi bộ dạng này của hắn.

Lặng lẽ ôm chặt người dưới thân, Nguyễn Mục dựa vào bên cổ hắn, từ từ nhắm nghiền hai mắt.

Mùi sữa tắm tre xanh thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi, nương theo hương vị ấm áp của người kia, thật dễ chịu, cũng thật làm người ta an tâm.

Y giữ được anh rồi.

——.

"Đoàng ——!"

Viên đạn xuyên qua chính giữa lông mày của quái vật mắt đỏ, những cơ thịt hư thối nổ tung, huyết dịch đỏ thẫm cùng với những mảnh vỡ màu vàng trắng rơi tán loạn trên mặt đất, đôi bốt đen thoáng rụt lùi để tránh đi huyết dịch đỏ thẫm.

Một tên mập đang thở hồng hộc, xách một cái bao tải đi theo sau lưng người đàn ông, cứ thấy zombie ngã xuống hắn sẽ 'ngựa không dừng vó" lao tới, rút ​​ra một thanh đao dài hung hăng đâm vào cái đầu vẫn còn đang chảy máu ròng ròng kia.

Để tránh cho máu của xác chết bắn tung tóe lên mặt, hắn đeo một cái mặt nạ đen, dùng dao quấy loạn đầu con zombie, bàn tay đeo găng đen không chút do dự thọc vào não zombie, một lát sau, hắn móc ra được một viên đá thủy tinh cỡ ngón tay cái.

Viên đá kia toàn thân trong suốt, dưới ánh mặt trời toả ra hào quang nhiều màu sắc, Hồ trụ dùng giẻ lau sạch phần não nát bấy của con zombie kia còn sót lại, rồi tùy tiện ném vào trong bao tải.

Khi hắn đứng dậy lần nữa, lại có một con zombie khác ngã xuống, Hồ Trụ chạy tới nhìn xem, lập tức hai mắt tỏa sáng: Khá lắm! Lại là zombie cấp hai!

Tình trạng ô nhiễm trong tận thế càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ con người tiến hóa ra dị năng mà ngay cả zombie đều có cấp bậc nhất định.

Zombie cấp hai càng linh hoạt hơn zombie thông thường, nhạy cảm hơn với mùi của con người, rõ ràng khó đối phó hơn, nhưng ở trước mặt Nguyễn Mục, cũng chỉ là chuyện một viên đạn mà thôi.

Trong não zombie chứa đựng tinh thạch, cũng chính là cái gọi là Linh hạch, chỉ cần đạn bắn trúng trung khu thần kinh của đại não zombie thì tương đương với việc toàn thân không thể động đậy, rơi vào trạng thái tạm thời tê liệt. Chỉ khi thật sự bị lấy đi Linh, zombie mới có thể chết. Bởi vậy, sau khi Nguyễn Mục xử lý xong zombie, Hồ trụ đều sẽ cấp tốc đào Linh hạch ra, ném vào trong bao tải.

Chỉ là, đi theo Nguyễn Mục cả buổi sáng, zombie bọn họ gặp được đều là cấp bậc thông thường, lần này đột nhiên gặp được zombie cấp hai, làm Hồ Trụ sướng đến phát rồ rồi, phải biết một viên Linh hạch cấp hai thế nhưng là tương đương với mười khối Linh hạch thông thường nha! Phát tài rồi, phát tài rồi!

Hắn mừng rơn đào ra viên Linh hạch rồi cho vào bao tải như thường lệ, có lẽ vì quá mức tập trung nên không chú ý đến một con zombie nghe thấy mùi máu tươi mà loạng chà loạng choạng đứng phía sau lưng.

Nguyễn Mục quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt lập tức ngưng lại, không chút nghĩ ngợi giơ súng lục lên chuẩn xác hướng về phía sau Hồ Trụ.

Hồ Trụ vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía y, nụ cười ẩn giấu dưới lớp mặt nạ trong nháy mắt đông cứng, con ngươi của hắn giãn ra, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Đầu súng màu đen chĩa thẳng vào hắn, ánh mắt Nguyễn Mục lạnh lẽo lại tàn nhẫn giống hệt kiếp trước.

Tim Hồ Trụ đập cực nhanh, đầu óc trống rỗng, thẳng cho đến khi bên tai vang lên tiếng súng chói tai, cùng âm thanh vật nặng rơi xuống đất đột nhiên vang lên từ phía sau.

Thời khắc đó phảng phất như trái tim đột nhiên ngừng đập, tai hắn ù đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.

"Hộc hộc —— Hộc hộc ——"

Nguyễn Mục đột nhiên đi tới, vươn tay, kéo hắn qua, ghì chặt vào trong ngực.

Âm thanh của nhịp tim dường như chồng chéo lên nhau.

Hắn nghe thấy thanh âm khàn khàn, run rẩy của người kia.

..... Không sao nữa rồi."

【Lời muốn nói của tác giả:】

Nếu như nhiều vote ngày mai sẽ cập nhật ba chương.