Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 63: Ông không xứng



"Cái gì? Lại làm thủ tục chiếc khác sao?"

Trong văn phòng cửa hàng 4S, sau khi giám đốc Vương nói xong, sắc mặt chủ cửa hàng liền lạnh xuống.

"Tiểu Vương, tuy rằng cậu đến chưa lâu, nhưng quy định của mỗi cửa hàng đều giống nhau, không có tiền thì làm sao có thể nhận xe được!"

Giám đốc Vương mở miệng nói.

"Ông chủ, chuyện trầy xước xe vốn dĩ là trách nhiệm của chúng ta, vì xe vẫn chưa hoàn toàn giao cho khách hàng. Hơn nữa, anh Sở đó, trước đây tôi cũng đã nói với ngài rồi, mua xe cũng giống như mua một món đồ chơi vậy, tuy rằng chiếc xe đó chỉ hơn một tỷ tám, ngài cảm thấy người như vậy sẽ không có bối cảnh gì sao? Tôi cảm thấy chỉ là do người ta quá khiêm tốn mà thôi."

Do dự một lúc, cuối cùng chủ cửa hàng cũng ký tên.

"Thôi được, cậu đi làm thủ tục đi, nhưng tôi hi vọng chuyện lần này có thể thuận lợi."

Trong đại sảnh, Lãnh Tiểu Mạt đang ngồi cùng một người đàn ông trung niên, cô ta không ngừng tâng bốc ông ta.

"Ông chủ Hoàng, ngài thật sự là ông chủ rất hào phóng, nếu đổi thành tôi, e rằng chuyện hôm nay sẽ không dễ giải quyết như vậy đâu. Người mua chiếc X4 đó là bạn học cấp 3 của tôi, bây giờ là con rể nhà giàu rồi, tưởng có chút tiền liền lên mặt, không ngờ lại gặp phải ngài."

Nghe vậy, ông chủ trung niên họ Hoàng bật cười. Truyện Mỹ Thực

"Ồ? Cô xuất sắc như vậy mà lại là bạn học với thằng nhóc không biết trời cao đất dày đó sao, thật đáng tiếc cho cô, hôm nay tôi mang theo con trai nên cũng không muốn làm quá với cậu ta, nếu không thì tôi đã đập nát chiếc xe đó của cậu ta rồi"

Nói xong, thừa dịp đứa trẻ không chú ý, ông chủ Hoàng sờ soạn tay Lãnh Tiểu Mạt, cười dâm đãng nói.

"Hay là tối nay tôi mời cô ăn tối rồi cho cô xem tài sản quý giá nhất của tôi có được không?"

Lãnh Tiểu Mạt giả vờ e thẹn rút tay về, mặt đầy ngượng ngùng, thấy ông chủ Hoàng bồn chồn không yên, cô ta hận không thể nhào qua cắn một cái.

Nghe tiếng bước chân vang lên, mọi sự thẹn thùng của Lãnh Tiểu Mạt đều biến mất không còn chút tăm tích, cô ta đứng dậy nhìn Sở Vĩnh Du đang đột nhiên đi tới.

"Sở Vĩnh Du! Anh muốn làm gì? Ông chủ Hoàng rộng lượng bỏ qua cho anh, anh đừng có không biết tốt xấu."

Lãnh Tiểu Mạt nói điều này chính là để chọc tức ông chủ Hoàng, cho dù Sở Vĩnh Du có đến để xin lỗi hay làm cái gì thì trước tiên phải định tội anh đã.

Quả nhiên, ông chủ Hoàng bắt đầu không thoải mái.

"Thằng nhóc, đừng có không biết xấu hổ."

Bộp!

Sở Vĩnh Du ném bản hợp đồng lên bàn, nói.

"Đây là chiếc xe mới mà ông phải bồi thường cho tôi, giá 1,95 tỷ, cà thẻ hay trả tiền mặt."

Sững sờ một lúc, ông chủ Hoàng chỉ chỉ vào chính mình, tức cười nói.

"Cậu... cậu đang nói tôi? Bảo tôi bồi thường chiếc xe mới cho cậu?"

Sở Vĩnh Du gật đầu nói.

"Thanh toán ngay đi, mọi chuyện chấm dứt tại đây, đợi đến cái giá khác, mặt mày của ông chắc không thể giữ bình tĩnh nổi đâu."

Lãnh Tiểu Mạt ngồi ở bên cạnh cảm thấy thật vui, chậc chậc, Sở Vĩnh Du ơi Sở Vĩnh Du, đầu óc anh ta chắc bị cửa kẹp mất rồi, anh ta tưởng quen biết với mấy tên lưu manh thì cái gì cũng làm được hết hả? Ở trước mặt bọn nhà giàu, những tên lưu manh đó chỉ giống như một đứa trẻ vắt mủi chưa sạch thôi, anh thật sự đã cho tôi xem một vở kịch hay.

"Ha! Có chút thú vị đó, ông đây không ký, tôi ngược lại muốn xem xem cậu làm thế nào để tôi không giữ được bình tĩnh. Nhưng mà cậu nhóc, cậu cũng thành công chọc giận tôi rồi, cho dù cậu có là bạn học của người phụ nữ xinh đẹp này thì tôi cũng sẽ không chừa cho cậu chút mặt mũi nào đâu."

Nói xong ông ta liền lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, càng khiến người ta không thể tin được đó là bé trai đang ngồi trên sô pha chơi một mình lại đột nhiên nhìn Sở Vĩnh Du nói.

"Haha! Thằng ngốc, ba tôi sắp phái người tới đánh chết anh rồi."

Sở Vĩnh Du nhìn đứa bé, phóng ra một tia sát khí lành lạnh, sau đó xoay người rời đi, nếu con mình mà bị giáo dục thành như vậy thì anh tuyệt đối sẽ đánh chết ngay tại chỗ.

“Hu hu!”

Gần như Sở Vĩnh Du vừa rời đi, cậu bé bắt đầu khóc lớn còn trực tiếp tè ra quần, làm ông chủ Hoàng cứ liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hai mươi phút sau, lúc ông chủ Hoàng cảm thấy kỳ quáy sao đột nhiên con trai mình lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chơi không quậy phá thì Lãnh Tiểu Mạt cầm thứ gì đó đến.

"Ông chủ Hoàng, chiếc X6 mà ông đang muốn mua đã hết hàng, một tháng nữa sẽ có, ông vẫn muốn phối màu sao?"

Ông chủ Hoàng lại sờ soạn tay Lãnh Tiểu Mạt.

"Màu sao, cô thích là được."

"Đáng ghét, ông chủ Hoàng, nhiều người đang nhìn chúng ta kìa."

Vẫn là ánh mắt đầy dâm đãng đó, ông chủ Hoàng làm bộ nhìn xung quanh.

“Ở đâu ra nhiều người nhìn chứ….”

Đột nhiên, ông ta sững sờ, tầm mắt dừng lại một chỗ, Lãnh Tiểu Mạt cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng nhìn sang, sau đó cả người cũng bất động tại chỗ.

Ở cửa lớn, có hơn hai mươi người mặc đồ đen đi vào dưới sự dẫn đầu của một thanh niên đi trước.

Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, bọn họ đi đến cạnh ghế sô pha chỗ Sở Vĩnh Du đang ngồi, đồng thời cúi đầu xuồng, lớn tiếng nói.

Anh Sở!"

Cảnh tượng này trong nháy mắt làm của tất cả mọi người kinh ngạc, trong lòng tràn đầy khó tin.

Đặc biệt là Lãnh Tiểu Mạt và ông chủ Hoàng càng thêm kinh ngạc hơn, dẫu sao ở trong mắt bọn họ Sở Vĩnh Du chỉ là một người không có gì nổi bật, sao chớp mắt một cái lại biến thành một nhân vật lợi hại rồi?

Giây tiếp theo, ông ta nhìn thấy Sở Vĩnh Du đứng dậy, sau đó nhìn về phía bên này nói.

“Ông ra đây với tôi một lát.”

Ông chủ Hoàng hồi thần lại, vẻ mặt u ám, sau đó khôi phục lại dáng vẻ khí thế trước đây vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm một mình.

"Thằng khốn nạn, tao không tin mày mua chiếc BMW X4 đó có thể khiến họ Hoàng tao như thế nào!"

Sau khi nhận được tin tức, chủ cửa hàng và giám đốc Vương, còn có một số người khác đều chạy ra khỏi cửa hàng, bọn họ muốn xem xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Sau khi bọn họ ra ngoài nhìn thì tất cả mọi người lại bị sốc.

Chỉ thấy ở lối vào của cửa hàng 4S, có ít nhất năm mươi đến sáu mươi người đang đứng chỉnh tề, trong tay đám người đứng hàng đầu đang cầm búa và rìu.

“Đập nó.”

Sở Vĩnh Du chỉ vào chiếc Range Rover, sau đó phun ra hai chữ.

“Dạ!”

Hơn chục người cùng lao thẳng đến chiếc Land Rover rồi điên cuồng đập phá xe.

Ông chủ Hoàng trợn mắt há mồm, thở hổn hển.

"Mẹ kiếp! Mày... mày dám đập xe tao hả? Mẹ kiếp bọn mày có nhầm với ai không hả!"

Khẽ ngẩng đầu lên, Sở Vĩnh Du đứng trước mặt ông chủ Hoàng, vẻ mặt vô cảm nói.

“Ông rất giàu?”

Sau đó, ba tên đàn em của Báo Đốm mở ra ba chiếc hộp đựng đầy tiền mặt, với size hộp này thì chắc cỡ 9 tỷ.

"Ông thích người khác quỳ xuống xin lỗi?"

Sở Vĩnh Du vừa nói xong thì hai chân của ông chủ Hoàng bị ai đó đá mạnh vào sau đó té khuỵu xuống đất.

"Bây giờ ông có muốn ký tên bồi thường xe cho tôi không?"

Bạch!

Bản hợp đồng đập vào mặt ông chủ Hoàng, Sở Vĩnh Du hơi cúi người xuống nói.

"Đập xe của ông tôi bồi thường 9 tỷ, con trai của ông làm trầy xướt xe của tôi thì phải bồi thường cho tôi chiếc xe mới. Nhớ rõ, con người làm cái gì thì ông trời cũng đều thấy hết, với con cái, mình chính là tấm gương."

“Mà ông, không xứng.”

Khi Sở Vĩnh Du xoay người bước vào cửa hàng 4S lần nữa thì khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động, tất cả đều như bị hóa đá.