Bách Luyện Thành Tiên

Chương 189: Thủy Lao



Uỳnh!
Một tiếng vang thật lớn. Hai đạo sáng đỏ xanh giáng thẳng xuống trận nhãn. Chỉ thấy Lâm Hiên hai tay bấm niệm quyết, xung quanh thân thể hiện lên ba tầng bảo hộ điên cuồng ngăn cản các đợt phóng thích năng lượng của cấm chế.
Roét…!
Một âm thanh ghê răng vang lên phù văn cổ thuẫn bị đẩy lùi ra ngoài, Lâm Hiên nhân cơ hội điểm chân một cái, thân hình như quỷ mị lui nhanh về phía sau.
Lúc này hắn liền cảm giác toàn thân phát run, cũng may Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn phóng ra hai vòng bảo hộ hai màu xanh đỏ không ngừng đan xen, cản được phân nửa lực công kích.
Lâm Hiên có chút lảo đảo hít vào một hơi, pháp lực cuồn cuộn tuôn ra đồng thời ổn định cước bộ.
"Thiết gia không sao chứ?" Nguyệt Nhi vội đưa tay ra đỡ nhưng thân hình Lâm Hiên xuyên qua nàng. Trong mắt thiếu nữ thoáng hiện một tia ảm đạm, trước khi ngưng thành Nguyên Anh nàng vốn không có thân thể.
"Không sao."
Lâm Hiên khóe miệng cười mỉm nhìn phía trước, chỉ thấy không khí lăn tăn gợn sóng, cảnh vật trước mắt phát sinh biến hóa lớn, tòa tiểu sơn đã biến mất.
Lại một quảng trường xuất hiện trước mặt.
"Vừa rồi là Huyễn thuật" Trên mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ hoảng hốt.
"Ừm." Lâm Hiên gật đầu song vẻ mặt lại cực kỳ ngưng trọng.
Quảng trường này cũng dùng rất nhiều bạch ngọc tạo thành nhưng diện tích cực lớn. Mắt nhìn không thấy điểm cuối, trên quảng trường mây trắng dày đặc ngăn trở tầm mắt.
Bốn phía quảng trường còn có vài quỳnh lâu điện ngọc. Xa hơn là mấy cái lư hương cực lớn có hai tai ba chân, cao bảy tám trượng hào hùng.
Vật này cũng không có gì lạ, không ít môn phái tu tiên đều có dùng để tế thiên.
Ở giữa lại có một con sông nhỏ rộng mấy trượng đem quảng trường chia ra hai phần nam bắc.
Trên sông nhỏ có mấy cây cầu tạo hình tao nhã tinh xảo đến cực điểm bắc qua.
Mỹ lệ như tiên cảnh nhân gian, song trên mặt Lâm Hiên trái lại rất khó coi.
Nơi nơi trên quảng trường rải rác hài cốt, trên vòm cầu và bên cạnh lư hương có không ít dấu vết bị Linh khí pháp bảo đánh vỡ.
"Thiếu gia, sao thế này?"
Nguyệt Nhi mở to đôi mắt đẹp, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, không thể tưởng tượng được nơi nhân gian tiên cảnh này lại là một chiến trường khủng khiếp máu tanh.
"Hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
Lâm Hiên thở dài phát ra thần thức, phán đoán sơ lược hài cốt ở đây có đến mấy trăm bộ xen kẽ nhau. Từ tư thế bọn họ ngã xuống trước kia, có thể đoán ra trường đấu pháp này kịch liệt vô cùng.
"Chẳng lẽ là ngoại địch?"
"Ừm, rất có khả năng." Lâm Hiên gật đầu, hài cốt song phương hỗn tạp ở cùng một chỗ, y phục đã phong hóa thành tro bụi từ lâu nhưng một phương chủ còn công một phương chủ thủ, về điểm này không khó suy đoán.
Có lẽ trận pháp hộ sơn vừa rồi cũng là bị những người này phá hư.
"Nhưng Ngọc Huyền Tông không phải môn phái ẩn thế sao, sao ngoại nhân lại công kích đến đây?" Nguyệt Nhi đan tay có vẻ không hiểu.
"Điều này thì có gì kỳ quái? bất cứ sự việc gì cũng không có tuyệt đối, thí dụ như cần chút tài liệu không thể tự cung tự cấp cho nên ra ngoài trao đổi cùng ngoại giới, người trong giang hồ thân bất do kỷ, cho dù ngươi muốn tránh xa thị phi cũng không có nghĩa là thị phi sẽ không tìm ngươi."
"Thiếu gia nói có lý"
Lâm Hiên nói xong lời này liền quay đầu nhìn chung quanh, bây giờ hắn đang lo lắng làm thế nào để ra ngoài. Thứ hai là nơi đây có lưu lại bảo vật hay không. Dẫu sao thực lực của Ngọc Huyền Tông không thể coi thường, cho dù từng trải qua hạo kiếp biến cố gì vẫn có khả năng lưu lại bảo vật có giá trị.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn tìm tòi trên quảng trường, ngoài những hài cốt đã mục nát còn có không ít Pháp bảo bùa chú rải rác.
Đương nhiên đã tổn hại không nhỏ. Về linh tính thì pháp bảo sẽ không vì năm tháng mà biến mất nhưng Linh Khí thì đã biến thành những khối sắt thường.
Trừ một số cực phẩm Linh Khí, đại đa số bởi vì năm tháng trôi qua uy lực giảm xuống, nghe nói thần binh lợi khí của thế tục võ lâm cũng rơi vào trường hợp này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hài cốt trên quảng trường tuy nhiều nhưng với nhãn lực của Lâm Hiên đã nhận ra không có tu sĩ cao cấp Ngưng Đan kỳ.
Dĩ nhiên đây mới là bên ngoài Ngọc Huyền Tông, thủ vệ chỗ này tự nhiên sẽ không có pháp lực cao thâm.
Dù như thế rải rác đây đó vẫn có hơn mười kiện cực phẩm Linh khí, có thể thấy được chỗ không tầm thường của môn phái này.
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên vẻ kỳ lạ, từ bên hông lấy xuống một cái túi trữ vật, tay phải khẽ đưa tế lên trên không trung.
"Thiếu gia, đây là..."
Nguyệt Nhi ngẩn ra ngạc nhiên song Lâm Hiên không trả lời mà tay trái lật chuyển, một đạo pháp quyết bắn ra từ đầu ngón tay.
Túi trữ vật hấp thu xong lập tức tỏa ra quầng hào quang, hào quang bay vòng trên quảng trường đem những Linh Khí còn lại hút vào bên trong. Những bảo vật này ngoài để nghiên cứu thêm thì có thể đem đến phường thị đổi lấy không ít tinh thạch.
Sau đó Lâm Hiên thở dài phất tay áo, trên quảng trường tức thì nổi lên cuồng phong đem hài cốt rải rác gom vào một chỗ.
Hắn bấm tay búng ra một viên hỏa cầu cỡ nắm tay ầm hạ xuống, hài cốt chất cao như núi bị thiêu đốt, khoảnh khắc đã hóa thành tro bụi theo gió phiêu tán.
"Thiếu gia..." Nguyệt Nhi lấy tay bịt miệng lộ vẻ giật mình.
"Không có gì. Ta đã lấy Linh Khí thì cũng nên giúp những cổ tu sĩ này an bài hài cốt, coi như làm chút việc." Lâm Hiên thở dài vẻ mặt có chút đau buồn. Tiên đạo gian nan, không biết một ngày hắn có ngã xuống như vậy không.
Nhưng Lâm Hiên rất nhanh liền đem ý nghĩ yếu đuối trong đầu quẳng ra ngoài. Đem túi trữ vật đeo vào bên hông rồi đi thẳng về phía trước.
"Ồ hoa viên rất đẹp."
Xuyên qua quảng trường, Lâm Hiên đi tới một khe núi rộng hơn trăm trượng, bên trong rải rác kỳ hoa dị thảo như hoa viên.
Lâm Hiên hít vào một hơi. Ở đây có mùi thơm thấm vào ruột gan. Trong lòng hắn thầm hưng phấn, không biết nơi này có linh thảo tiên dược hay không.
Vội phát ra thần thức tìm tòi song rất nhanh hắn trở nên thất vọng, bên trong có một số dị thảo nhưng không thích hợp dùng cho luyện chế linh dược, chắc không phải dược viên của Ngọc Huyền Tông mà chỉ là hoa viên bình thường mà thôi.
Lâm Hiên lắc đầu chuẩn bị đi về phía trước, có điều quanh ánh mắt lại chạm tới một gốc thực vật có chút quen thuộc.
"Ồ, đây là cây gì?"
Lâm Hiên dừng bước. Nguyệt Nhi cũng tò mò bay tới, đó là một gốc thực vật không mấy đặc sắc. Chỉ là nụ hoa cỡ nắm tay đã nở rộ, rất giống Tuyết Liên nhưng màu của nhụy hoa lại có chút khác lạ.
"Rất đẹp" Nguyệt Nhi hoan hô một tiếng chân mày giãn ra đầy vui mừng, thiếu nữ đắc ý định đem hái xuống.
"Đừng hái" Tiếng Lâm Hiên truyền đến tai, thanh âm lộ vẻ ngưng trọng. Nguyệt Nhi dù khó hiểu nhưng cũng dừng tay.
"Tại sao vậy?"
"Cây này không chạm vào được."
"Không được chạm vào sao?"
"Đúng vậy, đây không phải thực vật bình thường mà là Thất Tâm Tuyết Liên Hoa" Âm thanh Lâm Hiên khá ngưng trọng nhưng Nguyệt Nhi nhận ra vẻ vui mừng từ sâu trong đáy mắt hắn.
Thất Tâm Tuyết Liên, có lẽ những tu sĩ khác gặp thì không nhận ra, nhưng rơi vào trong mắt người trong nghề như Lâm Hiên lại là bảo vật vô giá!
Đây là một trong độc thảo nổi danh, tuy không thể liệt vào mười loại đứng đầu nhưng cũng là vật hiếm có.
Đừng tưởng chỉ có linh thảo mới có giá trị, một số độc vật hiếm cũng không kém bao nhiêu so với chúng. Thất Tâm Tuyết Liên này chính một trong loại đó.
Lâm Hiên sở dĩ nhận ra do kinh nghiệm ở dãy Khuê âm Sơn, những năm này vì luyện hóa ma hỏa, những độc thảo thu được đã dùng gần hết, nhìn thấy Thất Tâm Tuyết Liên tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Nguyệt Nhi, hoa này không thể động vào, mặc dù cô không có thân thể nhưng nếu dính độc cũng phiền toái vô cùng."
Lâm Hiên vừa nói vừa bước lên quan sát độc thảo này, đã trăm vạn năm Thất Tâm Tuyết Liên tự nhiên đã sớm trưởng thành, lúc này màu sắc đã trắng tinh.
Theo Lâm Hiên biết lúc hoa này vừa nở ra màu đen như mực, theo thời gian trôi quan độc tính thành thục thì ngược lại nó càng trắng ra. Hơn nữa hình dáng có chín phần tương tự cùng Thiên Sơn Tuyết Liên, nghe nói độc tính có thể công chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, suy nghĩ một chút từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gỗ dài chừng hơn một thước tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.
***
Khi Lâm Hiên chuẩn bị hái thảo dược, ba người Kiếm U Cung rốt cục đã phá xong cấm chế, bọn họ không có phá cấm châu như Lâm Hiên nhưng Khổ đại sư cũng là lão quái Nguyên Anh kỳ, thêm hai vị Ngưng đan trung kỳ phụ trợ, mất một ít thời gian cuối cùng cậy mạnh phá tan bức tường pha lê.
Kế tiếp vì Lâm Hiên đi không kịp xóa văn tự cổ trên cửa đá, bọn họ mở dễ dàng cửa động phủ.
Sau đó vẫn là vạn đạo vòng sáng bao quanh bọn họ, dù là Khổ đại sư lão quái Nguyên Anh kỳ cũng tránh không được bị cưỡng chế truyền tống đi.
Nhưng không như Lâm Hiên, sau khi tỉnh lại bọn họ lại bị truyền tống đến bên cạnh một hồ nhỏ đen nhánh, càng thêm quỷ dị chính là vách đá bao quanh, lối ra duy nhất lại bị chắn bởi những cây thiết trụ dựng thẳng to cỡ cánh tay.
"Đây là nơi nào?" Tu sĩ họ Cảnh quay đầu quan sát, trên mặt đầy kinh hãi.
"Giống như thủy lao." Sắc mặt Hồng y nữ tử cũng không tốt.
"Hừ hừ, thủy lao. Loại địa phương rác rưởi này mà nghĩ vây khốn lão phu sao?" Khổ đại sư cười nhạt, tay trái giơ lên đã bắn ra một đạo lệ quang ầm ầm đánh vào trụ sắt, dù không dùng toàn lực nhưng một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ há uy lực tầm thường.
Không ngờ Thiết trụ nhìn như gỉ sét loang lổ vậy mà có mấy cái cấm chế lợi hại ở trên, dễ dàng đem đạo lệ quang kia phản xạ trở lại.
Sắc mặt Khổ đại sư khẽ biến bả vai hơi động, quỷ khí trắng xám biến hóa thành một con cự mãng, dữ tợn vô cùng nhào về phía thiết trụ cắn xé.
Đảo mắt thời gian một tuần trà trôi qua, trụ sắt kia vẫn không lay động chút nào. Lúc này không chỉ hai tên tiểu bối Ngưng Đan kỳ lộ vẻ sầu thảm mà trong lòng Khổ đại sư cũng bắt đầu có chút muộn phiền.
Cấm chế gì mà lợi hại như thế, lẽ nào một đời tung hoành cuối cùng bị vây chết nơi đây?
"Trưởng lão không vội, chúng ta từ từ thương lượng xem thế nào để bài trừ đạo cấm chế này." Tu sĩ họ Cảnh cố gắng vui vẻ gượng cười nói.
"Đúng vậy Khổ đại sư, dù sao cũng sẽ có biện pháp mà" Hồng y nữ tử cũng ở một bên phụ họa. Bọn họ không chút thiện cảm với lão quái vật này nhưng bây giờ cùng trên một chiếc thuyền. Thủy lao này thật quỷ dị, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó phá hủy, hai người bọn họ càng không có hy vọng phá cấm mà ra.
Sắc mặt Khổ đại sư khó coi vô cùng, không thèm để ý lời hai người, quát khẽ một tiếng lại đem Oan Hồn Nhân Cốt Bổng tế lên.
Quỷ ảnh vồ chộp liền đánh vào cấm chế.
"Hừ chỉ bằng ngươi, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà cũng muốn từ trong tiên lao thoát ra, si tâm vọng tưởng mà thôi."
Đúng lúc này một âm thanh trầm thấp vang lên, mang theo ý chế giễu.
"Cuồng đồ phương nào, dám giỡn mặt lão phu?"
Khuôn mặt Khổ đại sư hầm hầm nhưng tim đập liên hồi như trống. Không gian này chỉ có hơn trăm trượng. Lão đã dùng thần thức quét qua nhưng rõ ràng không phát hiện khí tức sinh linh.
"Hừ, không cần uổng phí tâm cơ. Với tu vị của ngươi sao nhìn ra huyễn thuật của lão phu." Vẫn là âm thanh thong thả ung dung vừa rồi.
Nghe đối phương khiêu khích. Khổ đại sư xoay động con mắt cá chết, vẻ mặt giận dữ thu liễm.
"Đạo hữu cần gì cố làm ra vẻ huyền bí. Ngươi cũng bị vây ở chỗ này, nếu có biện pháp ra ngoài thì sao còn ở lại. Không bằng hiện thân rồi chúng ta cùng nhau hiệp lực"
Âm thanh kia đột nhiên ngừng lại trầm mặc một chút. Khổ đại sư lại không vội lén thả ra toàn bộ thần thức quan sát.
Chỉ thấy hồ nhỏ vốn yên ổn đột nhiên gợn sóng dập dờn, rồi không gió mà trào dâng sóng lớn cao mấy trượng.
Tiếp theo ở trung tâm hồ nước xuất hiện một vòng xoáy to lớn. Từ bên trong tỏa ra Yêu khí kinh người.
" Cái gì vậy!" Hồng y nữ tử che miệng kinh sợ.
"Huyền Quy? Không...không thể nào, làm sao to lớn như vậy mà còn có uy áp." Vẻ mặt nam tử họ Cảnh đầy vẻ không thể tin.
Chỉ thấy trên vòng xoáy, một con thạch quy lớn mấy trượng đứng nhìn quanh, kiêu ngạo không ai bì nổi, mà từ yêu khí trên thân rõ ràng đã đến Hóa Hình trung kỳ.
Lúc này dù là Khổ đại sư cũng trở nên rúng động. Mặc dù lão đã đoán được quái vật trong thủy lao này không tầm thường nhưng không ngờ tu vị của nó còn hơn hẳn lão một bậc.
Nhất là Huyền Quy....quá không đúng!
Chúng nhân đều biết, yêu thú hấp thu tinh hoa thiên địa có thể tu luyện tiến giai.
Giống như tu sĩ có linh căn tư chất khác nhau, yêu thú do khác nhau về huyết mạch chủng tộc thì tốc độ tu luyện thăng cấp cũng khác nhau một trời một vực.
Lấy Khổng Tước tiên tử mà nói, thân là hậu duệ thần điểu viễn cổ, từ khi sinh ra tu đến Hóa Hình kỳ chỉ mất mấy trăm năm mà thôi. Rất nhiều yêu tộc do hạn chế huyết mạch cuối cùng cả đời cũng không thể tiến giai tứ cấp.
Mà Huyền Quy lại không phải là hậu duệ thần thú nào, huyết mạch thấp đến đáng thương tương tự như tu sĩ không có linh căn.
Bất luận Khổ đại sư hay là hai tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ đều tính là người kiến thức rộng rãi, nhưng Huyền Quy cấp hai cũng chưa từng nghe thấy, càng không nói Hóa Hình kỳ thái quá như vậy!
Trên mặt ba người tràn đầy vẻ kinh hãi, một lần nữa phóng ra thần thức đánh giá quái vật trước mắt, đúng là Hóa Hình trung kỳ không sai.
"Không cần nhìn nữa, bản lão tổ xác thực là yêu tộc tứ cấp." Huyền Quy kia ngẩng đầu lên âm thanh trầm thấp nặng nề.
Tiếp theo linh quang chợt lóe, thân thể nó bắt đầu phát sinh dị biến rồi từ từ thu nhỏ lại, mai rùa cũng rút vào trong thân thể. Ngay khi linh quang biến mất, một đại hán dung mạo xấu xí nhưng cực kỳ khỏe mạnh xuất hiện trước mắt ba người.
"Bản thể đạo hữu thật là Huyền Quy?" Tận mắt chứng kiến nhưng Khổ đại sư vẫn còn chưa tin.
"Hừ, còn giả sao."
"Thật đúng là việc lạ, xem ra đạo hữu không phải thiên phú dị bẩm thì nhất định có tiên duyên gì khác" Đối mặt một yêu tộc Hóa Hình trung kỳ, dù là Khổ đại sư cũng không dám có chút ngang ngược kiêu ngạo, hai tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ càng vội vã hành lễ cung kính.
"Đạo hữu không cần dò xét lão phu, nói thật cho ngươi biết ta cũng không có cơ duyên đặc biệt, chẳng qua sống lâu hơn so với những đồng đạo khác mà thôi." Quy yêu nhếch miệng cười mà như không phải cười.
Trong yêu tộc, Huyền Quy tư chất thấp kém nhưng cũng có một ưu điểm sống cực lâu.
Thọ nguyên của yêu tộc khác với nhân tộc, không phải tăng trưởng thêm theo tu vị mà là căn cứ chủng tộc khi sinh ra đã cố định.
Thông thường từ yêu thú có thể sống từ mấy trăm năm đến mấy vạn năm!
Mà Huyền Quy này có thể dễ dàng sống đến trăm vạn năm trở lên.
Dĩ nhiên đây là điều kiện lý tưởng, thử nghĩ chỉ là yêu tộc cấp một lại thuộc loài tư chất thấp kém. Ở tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, là tầng chót thức ăn. Có thể sống hơn mấy trăm năm đã đốt cao hương tạ ơn thiên gia chứ sao còn có cơ hội lên cấp.
Song Huyền Quy ở trong không gian phong bế này, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới bởi thủy lao, an nhàn không có thiên địch nên có thể chuyên tâm tu luyện.
Tư chất dù kém cỏi nhưng thời gian có thể bù lại, trăm vạn năm đi qua cuối cùng tu thành kỳ tích chưa từng có ở tu tiên giới.
Huyền Quy Hóa Hình kỳ!
Sau khi tu vị đại thành, quái vật này tự nhiên không cam tâm ở thủy lao nhỏ bé. Muốn ra ngoài xông xáo nhưng thủy lao này xác thực là nơi Ngọc Huyền Tông giam giữ trọng phạm, đã từng có tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bị giam cầm ở đây. Huyền Quy này dù đạo pháp không thấp nhưng không có biện pháp thoát vây.
Mà may mắn thế nào, ba tên gia hỏa Kiếm U Cung lại bị truyền tống đến trong này.
Tu sĩ cùng yêu tộc vốn không hòa thuận nhưng tình cảnh này hợp tác là hy vọng duy nhất.
"À, té ra là như thế, lão phu còn muốn thỉnh giáo nơi này rốt cục là ở đâu?" Khổ đại sư ôm quyền, vẻ mặt hòa nhã thăm dò.