Bắc Tống Phong Lưu

Chương 153: Bầy trù tụ hợp (p1)



Ấn tượng đầu tiên của Lý Kỳ khi vào trong Thái phủ thái sư, chính là một chữ Lớn. 

Quả thực là quá lớn. 

Không nói tới hòn non bộ, bên trong còn có cả hồ nhân tạo. Con mẹ nó thật quá khoa trương. 

Đình đài lâu tạ, kỳ thạch trân tú, cầu nhỏ nước chảy. Đi qua đường lát gạch, lại xuyên con đường trải bằng đá cuội. Khắp nơi là tiếng chim kêu, hoa thơm cỏ biếc, cây mọc thành rừng. Cứ đi vài bước, lại thấy hai, ba gia đinh hoặc là bốn, năm tỳ nữ vội vã đi qua. Cách đi đường giống hệt người Hồng Kong đời sau. Bất chợt còn có thể nhìn thấy vài hạ nhân điều khiển xe lừa đi qua.

Nơi này không phải là nơi ở, mà là một công viên rộng lớn. 

Lý Kỳ âm thầm giật mình. Đệ nhất gian thần của Bắc Tống quả thật không phải nói ngoa. 

Lúc đi đường, Lý Kỳ có hỏi Thái Mẫn Đức vài điều về phủ thái sư. Ai ngờ Thái Mẫn Đức nói lúc y còn làm đầu bếp trong phủ, là làm ở phía tây viện. Chỗ này y chưa từng tới. 

Chỉ sợ hoàng cung cũng chỉ như vậy mà thôi. 

Lý Kỳ lắc đầu, sợ hãi than. 

Gia đinh kia dẫn bọn họ tới một gian phòng lớn. Bảo bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tí nữa sẽ có người tiếp bọn họ tới tiền viện gặp Thái thái sư.

Mấy người đi vào trong phòng. Bên trong đã có mười mấy người, tốp năm tốp ba trò chuyện. Hơn nữa bọn họ đều giống nhau một điểm, chính là dáng người mập mạp. Giống như sợ người khác không biết bọn họ là đầu bếp vậy. 

Nếu so sánh, thì thầy trò Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục chính là hai người gầy nhất. 

Đám người này nếu đặt ở hậu thế, ai sẽ nghĩ bọn họ là đầu bếp giỏi nhất cả nước. Mà chỉ tưởng rằng là một đám đồ phu giết heo. 

Lý Kỳ âm thầm cười khổ. May mắn không phải lên võ đài. Bằng không với cơ thể của hắn, không chịu nổi mấy tên kia tàn phá. 

Mọi người vừa thấy Thái Mẫn Đức tới, liền đi lên hành lễ. Nhóm của Thái Mẫn Đức coi như là đặc biệt. Ngoại trừ Lý Kỳ là lão bản không lộ ra ngoài, thì y chính là là lão bản duy nhất tham gia yến tiệc lần này. Thân phận tự nhiên cũng cao hơn đám đầu bếp kia một bậc. 

Tuy nhiên, những đầu bếp đó hành lễ, ngữ khí dù cung kính, nhưng vẻ mặt rất bình thản. 

Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm mỉm cười. Thấy vậy nhân duyên của lão hồ ly này cũng không tốt lắm. Vẫn nên bảo trì cự ly với y tốt hơn. Miễn cho người ta hiểu lầm. 

Đang lúc Lý Kỳ chuẩn bị tìm một góc để nghi ngơi, thì một trung niên vừa béo vừa lùn, tuổi chừng bốn mươi đi tới hỏi: - Vị này có phải là đầu bếp của Túy Tiên Cư, Lý sư phó không? 

Lý Kỳ nhìn y, thấy đó có vẻ là một người thật thà phúc hậu, âm thầm ngạc nhiên. Hắn không nhớ đã từng gặp người này ở đâu. 

Ngô Tiểu Lục vội vàng nỏi nhỏ bên tai Lý Kỳ: - Lý ca, vị này chính là đầu bếp của Dương Lâu, Lưu Vĩnh Phúc, Lưu sư phó. 

- Nguyên lai là Lưu sư phó, kính đã lâu, kính đã lâu. Tại hạ Lý Kỳ. 

Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng chắp tay cười nói. Nhớ ngày đó Túy Tiên Cư khai trương, trong số các quán ăn, chỉ có mỗi Dương Lâu là tặng quà tới mừng. Cho nên Lý Kỳ rất có hảo cảm với Dương Lâu. 

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Lưu Vĩnh Phúc được gặp Lý Kỳ. Nhưng ông ta lại nhận ra Ngô Tiểu Lục, chắp tay, nhếch môi cười nói: - Không thể tưởng được Lý Sư phó lại trẻ tuổi như vậy. Lúc ta bằng tuổi Lý sư phó, vẫn còn đi theo sư phụ học nghề. 

"Hắc, cái tay béo này đúng là thật thà phúc hậu." 

Lý Kỳ mỉm cười, khiêm tốn đáp: - Đâu có, đâu có, Lưu sư phó quá đề cao tại hạ rồi. Tại hạ có thể có ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào phu nhân và Ngô đại thúc nâng đỡ. 

Lưu Vĩnh Phúc nghe Lý Kỳ nhắc tới Tần phu nhân, vẻ mặt khâm phục, chậc chậc tán dương: - Nhắc tới Tần phu nhân, ta lại khâm phục. Một nữ tử yếu đuối lại có tài buôn bán như vậy. Vừa ra mặt đã khiến Túy Tiên Cư phát triển không ngừng. Đúng là giỏi. 

Tính cách của người này vốn thành thật. Mặc kệ người khác nói gì, đều tin. Nên làm sao nghĩ tới hết hảy đều do Lý Kỳ thao túng phía sau. Hơn nữa từ nhỏ ông ta đã cho rằng đầu bếp sinh ra chỉ để nấu ăn. Những việc lục đục kia, căn bản không liên quan gì tới đầu bếp. 

Lời này của Lưu Vĩnh Phúc đã khiến những người khác chú ý. Bọn họ vừa nghe người thanh niên kia chính là đầu bếp của Túy Tiên Cư, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa ghen ghét. 

Hiện tại trong thành Biện Kinh, danh tiếng của Lý Kỳ có thể nói là không người không biết, không người không hiểu. Càng truyền càng thần kỳ. Đây là lần đầu tiên trong giới đầu bếp của Bắc Tống có một người như vậy. Thân là người cùng nghề, ngoài miệng dù không nói, nhưng trong lòng khẳng định rất đố kỵ Lý Kỳ. 

Lý Kỳ vốn định làm quen với những người ở đây. Dù sao ở chỗ này hắn coi như là vãn bối. Nhưng thấy bọn họ có địch ý với mình như vậy. Người nào người nấy lộ vẻ khinh thường, liền không đi đòi mất mặt. Trong lòng còn cười thầm. Với lòng dạ hẹp hòi của các ngươi, khó trách Thái lão hồ ly không để các ngươi vào mắt. 

Lưu Vĩnh Phúc hàn huyên với Lý Kỳ một lúc, liền rời đi. Lý Kỳ dẫn Ngô Tiểu Lục tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. 

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đang thảo luận lần yến tiệc gạch cua này. Duy chỉ có hai phe Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức có phần cô đơn. Các đầu bếp còn lại tựa hồ kính nhi viễn chi đối với bọn họ. 

Tuy nhiên, hai người cũng lơ đễnh, thưởng thức trà ngon thượng đẳng của phủ thái sư. Thỉnh thoảng thì nói chuyện phiếm với trợ thủ của mình vài câu, rất là thích ý.

Một lát sau, có bốn người từ bên ngoài đi vào. Hai người đi đằng trước là một nam một nữ. Nam tuổi chừng ba mươi, dáng người cường tráng, lông mày rậm, mũi to, khuôn mặt xấu xí. Nữ tuổi chừng ba mươi, tương đối cao, tướng mạo thường thường, tóc dài vén lên, tứ chi tráng kiện, nhưng thân hình tương đối mảnh mai, nhìn vẻ ngoài rất là kỳ lạ. 

Ngô Tiểu Lục vừa thấy hai người kia, liền thấp giọng nói: - Lý đại ca, hai vị kia chính là đầu bếp của Phàn Lâu và Phan Lâu. Nam tên là Cổ Đạt, là đầu bếp của Phan Lâu. Nữ tên là Trương Xuân Nhi, là đầu bếp của Phàn Lâu. 

Lý Kỳ sững sờ, cả kinh nói: - Ngươi nói nữ nhân kia là đầu bếp của Phàn Lâu? 

Hắn vạn lần không ngờ, đầu bếp của đệ nhất lâu Bắc Tống lại là một nữ nhân. Không khỏi nhìn Trương Xuân Nhi kia kỹ hơn. Thấy nàng vẻ mặt ngạo khí, trong lòng biết nữ nhân này khẳng định không đơn giản. 

Ngô Tiểu Lục gật đầu nói - Không sai. Trù nghệ của vị Trương nương tử này rất cao. Còn được xưng là đệ nhất nữ đầu bếp của Đại Tống. Nghe nói ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng khen món nàng nấu. 

Lý Kỳ thấy vẻ mặt khâm phục của cậu ta, hiếu kỳ hỏi: - Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đã từng nếm qua đồ ăn nàng ấy nấu? 

Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Tiểu đệ đâu có phúc phận ấy. Huống hồ tiểu đệ cũng không có nhiều tiền.