Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1134: Khi hận bà ấy, em lại nhớ bà ấy



"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy." Khuông Mỹ Anh không e ngại thái độ ti tiện của Tần Lạc. Cho dù bất kỳ người nào khi cầm trong tay chi phiếu ba triệu sẽ không tức giận. Ba triệu, chia cho hai người bạn khác nhìn thấy sự kiện này mấy trăm nghìn, cô ta, Hoàng Hổ, và phóng viên nhiếp ảnh mỗi người có thể được chia chín trăm nghìn. Số tiền này còn nhiều hơn tiền lương phóng viên một năm nhiều, không, nhiều hơn tiền lương mấy năm. Cô ta chỉ muốn cò kè mặc cả với gã ngốc kia nhưng không ngờ gã đồng ý ngay tắp lự. Chính vì vậy gã có tư cách tức giận trước mặt cô ta … bất kỳ người nào bị người chèn ép cướp ba triệu mà không tức giận, chẳng lẽ điều này có gì không đúng?

"Tôi cũng tin tưởng chị Lâm không phải là người phụ nữ trong ảnh chụp kia. Chị Lâm xinh đẹp nhường đó, khí chất tốt như vậy, người phụ nữ đó sao có thể sánh được?" Khuông Mỹ Anh cười khúch khích, nụ cười nịnh nọt hiện lên trên gương mặt khô gầy: "Thật sự chúng tôi không phải tới gây chuyện, chúng tôi chỉ là người muốn đi tìm chân tướng sự việc … nay gây ra chuyện hiểu lầm. Xin Tần tiên sinh hãy bỏ qua cho." Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Vậy còn anh ta?" Tần Lạc chỉ vào Hoàng Hổ hỏi.

"Yên tâm. Chuyện này sẽ kết thúc." Khuông Mỹ Anh cam đoan. Cô ta đi tới trước mặt Hoàng Hổ, thì thào mấy câu vào tai y. Gương mặt vốn cực kỳ đau đớn của Hoàng Hổ cũng cố gắng nặn ra được một nụ cười, giống như bánh bao nhân thịt bị đun sôi vắt thành một đóa hoa vậy. "Tần … tiên sinh, mới rồi tôi ăn nói khiếm nhã. Xin lỗi, chuyện này thôi cho qua. Sau này gặp nhau vẫn là bạn bè."

Với sức nặng của gần một triệu, đừng nói là làm bạn Tần Lạc mà cho dù gọi Tần Lạc là "cha" y cũng nguyện ý làm.

"Bạn bè?" Tần Lạc cười nói: "Xứng sao?"

"Có sao không?" Khuông Mỹ Anh lo lắng đá Hoàng Hổ một cước, lo lắng y lại nói điều gì chọc giận Tần Lạc: "Tần tiên sinh, xin hãy yên tâm. Chuyện này đã chấm dứt. Chúng tôi đã quấy rầy thời gian quý giá của các vị. Chúng tôi cũng nên cáo từ, cũng nên rời khỏi nơi này."

Sau khi đánh mắt ra hiệu cho phóng viên nhiếp ảnh, hai người liền đõ Hoàng Hổ đứng dậy, cùng nhau nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe.

Đợi khi bóng dáng ba người đi xa, Tần Lạc mới mở cửa xe, ngồi vào ghế cạnh tay lái.

Lâm Hoán Khê thuận lợi lùi xe, sau đó nàng chậm rãi lái xe khỏi bãi đậu xe.

"Tiếp theo sẽ làm gì?" Lâm Hoán Khê hỏi Tần Lạc.

Lúc nãy khi Tần Lạc đi vào trong xe nói mình cần ba triệu bồi thường cho cú đá đó, vì thời gian khẩn cấp hắn không giải thích cụ thể kế hoạch của mình, Lâm Hoán Khê cũng không hỏi, nàng chỉ làm theo lời căn dặn của Tần Lạc, viết một chi phiếu ba triệu mà thôi.

"Trước tiên cần khiến chuyện này bùng nổ." Tần Lạc nói: "Hôm này có một nhóm người chắn đường chúng ta, ngày mai nhất định sẽ có một nhóm khác. Chuyện như thế này sẽ rất khó né tránh, không bằng khiến nó nổ tung, không cần che dấu thì sẽ không che dấu. Em cảm thấy thế nào?"

Nếu như là chính mình, Tần Lạc sẽ không do dự mà làm như vậy.

Trước tiên ở sau lưng kích động, đẩy chuyện này lên đỉnh điểm sau đó vào lúc nóng nhất, thích hợp nhất xuất hiện bác bỏ tin đồn như thế khí thế của mình một lần nữa được đề cao, người xem không rõ chân tướng sự việc cũng sẽ hiểu toàn bộ sau đó chuyện này từ từ bị dẹp xuống mà mình còn được hưởng danh tiếng tốt.

Lần này không giống với những lần khác, người bị hại là Lâm Hoán Khê. Tần Lạc chỉ lo lắng thế giới nội tâm của Lâm Hoán Khê rất mềm yếu, nhu nhược, nhẫn nại mà không chịu được chuyện đàm tiếu bên ngoài, hắn cũng lo lắng Lâm Hoán Khê vì e ngại danh tiếng của mẹ mình nên không muốn làm lớn chuyện.

Thế nhưng cuối cùng vẫn không phải là cách giải quyết trọn vẹn vấn đề.

Lâm Hoán Khê dừng xe ở ven đường, quay nhìn vào hai mắt Tần Lạc nói: "Anh vội vã quay về Yến Kinh là sợ em không chịu được chuyện này, phải không?"

Tần Lạc cười nói: "Trước đó vẫn còn hơi lo lắng nhưng bây giờ thì không. Em còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh. Thể hiện còn tốt hơn. Cho dù là những ngôi sao nổi tiếng kia khi gặp phải chuyện này, bọn họ cũng rất khó có thái độ bình tĩnh như em."

"Bởi vì em hiểu rõ chuyện này hoàn toàn không liên quan tới em." Lâm Hoán Khê nói.

"… em có thể nghĩ được như vậy là rất tốt." Tần Lạc nói.

"Có phải ông ta đã từng tìm đến anh không?" Lâm Hoán Khê hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ cẩn thận "ông ta" là ai trong câu hỏi của Hoán Khê rồi nói: "Đúng vậy, em biết chuyện nà hả?"

"Em thấy ông ta ở bên ngoài sau đó anh quay về. Không có chuyện không gặp được." Lâm Hoán Khê nói.

Một khi Hoán Khê đã biết Tần Lạc cũng không muốn dấu nữa. Hắn đành nói: "Bọn họ chặn anh ngoài cửa, đưa cho anh xem một bức ảnh, ra một giá tiền cho anh."

"Hứa hẹn rồi bọn họ biến mất." Lâm Hoán Khê nói tiếp.

"Tại sao em lại biết?" Lúc này Tần Lạc không còn là sự kinh ngạc mà thay vào đó là sự khiếp sợ.

Tần Lạc vốn tưởng chuyện hắn bắt cóc Lâm Hách Uy và Tôn Lệ không một ai biết nhưng không ngờ Lâm Hoán Khê người không nên biết nhất lại biết chân tướng sự việc.

Rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Em muốn liên lạc với ông ta nhưng không thể tìm được ông ấy." Lâm Hoán Khê nói: "Đây là chuyện của em. Ông ấy hẳn nên đi tìm em đàm phán. Không nên làm cho mọi chuyện trở nên ngu ngốc như thế này."

Tần Lạc nắm chặt bàn tay Lâm Hoán Khê cười nói: "Cái gì mà ngu. Giúp anh chăm sóc ông, tại sao anh không vì đó là ông mình mà giặt giũ nấu cơm cho ông. Chuyện gì mà ngu ngốc như vậy? Chúng mình là người một nhà, ông ấy tìm anh cũng đúng mà."

"Em chỉ cảm thấy chuyện này rất khó xử." Lâm Hoán Khê buồn rầu nói.

Tần Lạc đau đớn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hoán Khê, dịu dàng hỏi: "Cái gì mà khó xử?"

"Em đi tìm ông ta vì em chỉ muốn nói cho ông ta biết ông ta và em không còn quan hệ gì nữa. Có lẽ trước đó thì vẫn còn ảo tưởng nhưng khi ông ta nhận hai triệu thì không còn bất kỳ liên hệ nào nữa rồi. Cho dù ông ta có làm chuyện gì thì cũng không đáng nhắc tới. Chúng ta cũng không cần giúp đỡ ông ta bất kỳ điều gì nữa."

"Anh cũng vậy. Vì nghĩ vậy nên anh mới cho người bắt ông ta tới một nơi." Tần Lạc giải thích: "Anh không dám chấp nhận điều kiện của ông ấy vì anh không biết liệu đó có phải là lần cuối cùng ông ấy cầm ảnh tới ép buộc chúng mình hay không? Anh cũng không biết rốt cuộc trong tay ông ta có bao nhiêu bức ảnh như vậy? Khi đó anh cũng phải vội đi Mỹ nên chỉ có thể khống chế người trước. Bây giờ từ tình hình mà thấy, anh cần phải quyết đoán hơn."

Lâm Hoán Khê lắc đầu nói: "Không hiểu rõ ý của em."

Tần Lạc hỏi: "Ý gì vậy?"

"Căn bản không nên bắt cóc ông ta, thậm chí càng không nên quan tâm xem ông ta có phát tán bức ảnh ra hay không? Vì chuyện này hoàn toàn không liên quan tới chúng ta." Lâm Hoán Khê nói: "Bọn họ chỉ lãng phí thời gian."

"Thế nhưng …" Tần Lạc muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn không nói câu: người phụ nữ kia là mẹ em nên hắn mới quyết định làm như vậy.

"Từ quan hệ huyết thống thì bà ấy là mẹ em." Lâm Hoán Khê nói. Ánh mắt nàng cực kỳ bình tĩnh như đang nói tới một chuyện không quan trọng: "Thế nhưng từ lĩnh vực tình cảm mà nói, bà ấy và Lâm Hách Uy chỉ là một người xa lạ đáng ghét đối với em mà thôi."

"Hận bà ta?" Tần Lạc hỏi.

"Trước kia hận, bây giờ không hận nữa." Lâm Hoán Khê nói: "Khi em hận bà ấy, em còn nhớ bà ấy."

"…"

"Người đàn ông kia đã phụ bạc bà ấy nên bà ấy chọn cách thức bỏ nhà ra đi." Lâm Hoán Khê nói: "Em có thể hiểu chuyện này."

Lâm Hoán Khê dừng lại một lát khá lâu như nàng đang chuẩn bị từ ngữ cũng như đang an ủi tâm trạng chua xót của mình, nàng nói tiếp: "Nhưng hai mươi năm qua, bà ấy thậm chí không thèm gọi điện cho em, thậm chí không quay về nhìn em chỉ một lần. Vì sao phải dùng cái đó để trả thù em? Là chồng bà ta phản bà ta vì sao phải để con gái gánh chịu sự trừng phạt này?"

Tần Lạc nắm chặt bàn tay Lâm Hoán Khê, hắn có cảm giác người nàng đang run nhẹ.

Mặc dù sắc mặt Lâm Hoán Khê bình tĩnh, giọng nói bình thản nhưng Tần Lạc có thể cảm nhận được vết thương lòng của nàng đang chảy máu dữ dội, thậm chí mưng mủ. Từ trong da thịt của vết thương lòng sinh ra hai còn giòi trắng gọi là oán thù.

Lâm Hoán Khê cũng có hận thù. Chỉ là hận mà không thể trả thù theo thể thức công bằng mà thôi.

Nàng hận người đàn ông kia làm nàng mất đi người cha, nàng cũng hận người phụ nữ kia khiến nàng mất đi người mẹ.