Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1073: Nếu như anh muốn gặp lại người thân của mình



Đàn ông không sợ mất mặt, chỉ sợ mất mặt trước người con gái đẹp.

Khi Teddy và Kevin nhìn thấy sắc mặt của xếp mình, cả hai lập tức nghĩ tới tình hình và sở thích của người đàn ông này.

Cả hai cố gắng chống tay, cố gắng ngồi dậy.

Thế như cho dù cả hai cố gắng như nào đi nữa nhưng vẫn không thể ngồi dậy.

Lúc này hai chân bọn họ giống như đột nhiên mất đi cảm giác. Rõ ràng não bộ đã truyền đi mệnh lệng đứng dậy, thân thể bọn họ cũng cố gắng thực hiện mục tiêu này nhưng hai chân bọn họ thật sự không thể cử động.

"Xin lỗi xếp." Teddy áy náy nói: "Chân chúng tôi không còn cử động được."

"Xin lỗi xếp, chân tôi cũng không cử động được." Kevin cũng lên tiếng.

"Đồ khốn nạn." Baud tức giận chửi mắng. Nếu như lúc này gã đáng ghét kia đứng trước mặt Baud, Baud sẽ không ngần ngại tống cho gã khốn đó một trận.

Baud biết đây chính là do Tần Lạc làm, nhất định là gã đó. Ngoại trừ gã đó thì còn ai vào đây nữa?

Đương nhiên Baud đã đoán đúng.

Tần Lạc không muốn đám người này nở mày nở mặt, thoải mái ra về nên lúc trước hắn đã điểm vào huyệt "Đột khiêu" ở sau lưng hai người Teddy và Kevin.

Huyệt vị này có một chức năng rất kỳ lạ. Khi máu lưu thông tới huyệt đạo này, cứ mười phút máu sẽ ngừng lưu thông một lần, giống như kiểu cứ mười phút bị cắt điện một lần vậy, việc này sẽ duy trì liên tục trong vòng nửa tiếng. Tần Lạc đã tính toán: mấy người Baud đi ra ngoài tới đại sảnh khách sạn sẽ mất mười phút đồng hồ. Ngay khi bọn họ ra tới giữa đại sảnh sẽ lập tức ngã xuống.

Thế nhưng vì Baud muốn quyến rũ giám đốc khách sạn nên đã dừng lại ở đại sảnh khách sạn chừng mấy giây đồng hồ, khiến hai người Teddy mới ngã ngay ở đại sảnh.

Đây không phải là trò đùa nhàm chán của Tần Lạc mà chính là sự trả thù của hắn.

Tần Lạc không thích vẻ mặt oai phong lẫm liệt, coi thường người khác của đám người này giống như trên thế giới này không chuyện gì đám người này không làm được, không nguời nào có thể đối phó được với bọn họ. Tần Lạc nhận ra rằng đám người này đang nói chuyện với hắn với thái độ kẻ cả.

Đặc biệt khi Baud nói "cá lớn nuốt cá bé", tuyên bố từ thời cổ đại tới nay điều này không thay đổi, khi nói những câu này vẻ nhạo báng, khinh thường Tần Lạc hiện rõ trên nét mặt Baud. Gã này dựa vào cái gì? Chỉ vi sau lưng những người này là một quốc gia hùng mạnh với lực lượng quân sự mạnh nhất thế giới sao? Bây giờ tao coi thường mày đó, mày làm gì được nào?

Thế nhưng Tần Lạc tuyệt đối không để cho đám người đó đắc thắng, như ý.

Mày coi thường tao, đương nhiên tao phải trả thù. Đây chính là trả thù của Tần Lạc.

Tiếp theo sau sẽ là màn đấu khẩu của quan chức ngoại giao hai nước.

FBI là cái gì? Ngay cả bước đi trên đường còn có thể tự ngã được thì còn có chuyện gì mà bọn họ không thể làm? Việc ức hiếp một cô gái trẻ xinh đẹp cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên.

"Có cần hỗ trợ không?" Helen nhanh chóng đi tới, vội vàng hỏi.

Hôm nay Helen là giám đốc trực ban ở khách sạn. Cho dù khách sạn xảy ra bất kỳ chuyện gì đó, những việc đó đều là trách nhiệm của cô ta. Phòng của khách bị mất trộm. video giám sát bị người khác thay đổi, nhân viên điều tra FBI bị khách hàng đánh ngất, nhân viên FBI ra về ngã lăn xuống đất ….

Helen cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn bọn họ đã không uống nước. Nếu như bọn họ uống trà mà mắc nghẹn, liệu đó có phải là trách nhiệm của khách sạn không?

"Cám ơn …" Baud liếc mắt nhìn bộ ngực của Helen và nói: "Tiểu thư Helen, gặp lại."

Nói xong Baud quay người, không nhịn được quát lên với hai cấp dưới: "Khiêng cả hai đi, chẳng lẽ để nằm dưới đất tới khi nào? Không biết mất mặt hả?"

Hai nhân viên FBI còn lại vội vàng ngồi xổm, mỗi một người cõng một người dưới đất, không ngồi dậy được, cả đám vội vàng đi ra cửa.

Khi nhìn thấy đám nhân viên FBI trong hnững bộ phi truyền hình luôn uy phong lẫm liệt nay thậm chí còn không bước đi nổi, phải có người cõng, các nhân viên nữ ở khách sạn ở đại sãnh bật cười khúc khích.

Thế nhưng nhữgng tiếng cười này truyền vào tai Baud lại không êm ái mà còn khiến gã thẹn quá hóa giận. Baud bừng bừng phẫn nộ, sự căm hận Tần Lạc tăng lên mấy phần.

"Hãy chết sớm đi thằng nhãi. Đồ khốn." Baud thầm nguyền rủa trong lòng.

Đêm nay Tần Lạc lại mất ngủ.

Việc chết sống của Tiểu Lưu còn chưa rõ mà hắn đã có kẻ thù hùng mạnh để đối phó.

Tần Lạc cẩn thận suy nghĩ, một lần nữa tính toán lại kế hoạch của mình.

Hắn biết chỉ cần một chút sơ xẩy, bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Hắn sợ chết và cũng không muốn chết.

Hắn càng không muốn làm liên lụy Ly. Nếu như một khi như vậy, đối với hắn mà nói còn khổ hơn cái chết.

Chính vì vậy người thắng lợi cuối cùng phải là mình.

Nhưng rốt cuộc cô mình ở đâu đây?

Hắn đã tới nước Mỹ hơn năm mươi tiếng đồng hồ nhưng hắn vẫn chưa gặp được cô của mình.

Hắn chỉ gặp một lão già cổ quái, thần bí nhưng lão già không đồng ý trao đổi con tin ngay bây giờ lại càng không cần trao đổi vì Ngọc Nữ đã biến mất, trong tay hắn không còn bất kỳ thứ gì để mặc cả với đối phương.

Chiến thắng một lần nữa nghiêng hẳn sang một bên, đường nhiên nghiêng về phía đối phương.

Ly ngủ thiếp đi.

Chính là vì Tần Lạc cương quyết yêu cầu Ly đi ngủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Ly còn phải nhận một gánh nặng trầm trọng hơn cả hắn vì nàng chính là người phải đối mặt với những đối thủ hùng mạnh kia. Bất kỳ lúc nào Ly cũng phải duy trì trạng thái thể lực tốt nhất.

Tần Lạc thầm đau nhói khi nhìn vẻ mặt cau có khi ngủ của Ly.

Lúc này Tần Lạc bắt đầu hối hận trước đây đã không chăm chỉ luyện tập công phu, không có sức mạnh, thực lực để bảo vệ người thân và chính bản thân mình. Nếu như hắn cũng cường hãn như Hoàng Đế, nào cần một cô gái đứng che chắn mưa gió ở trước mình không?

Tần Lạc thầm hạ quyết tâm trong lòng. Nếu như lần này còn sống quay về Trung Quốc, hắn nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập công phu.

Học công phu bên trong của "Dẫn thể thuật", học công phu bên trong của "Huyền công lục" cũng như học công phu của Long Vương, học công phu của Quân Sư và Ly. Hắn có điều kiện rất tốt, có nhiều thầy tốt, bạn hiền như vậy, tại sao không biết tận dụng cơ hội của mình?

Ông hắn thường nói: con người quý ở chuyên tâm nên hắn nghĩ bản thân mình chỉ cần chăm chỉ học y thuật là đủ. Dù gì đi nữa đây chính là thời đại hòa bình, dù võ công có cao tới đâu đi nữa, cũng không thể sánh được với dao phay và súng đạn. Thế nhưng hiện nay khi chuyện xảy ra, Tần Lạc mới thật sự nhận ra sự cần thiết khi có thực lực cường hãn.

Trong khi Tần Lạc đang ngẩn người nhìn Ly, bất chợt Ly tỉnh dậy.

Tần Lạc dường như không có phản ứng, chỉ ngồi nhìn gương mặt thanh tú, mê đắm lòng người một cách mê mẩn.

"Tỉnh rồi hả?"

"…"

"Ngủ ngon không?"

"…"

"Đói không, chúng ta đi ăn cơm nhé?"

"Được." Cuối cùng Ly cũng lên tiếng.

Việc con tin mất tích cũng có điều lợi. Ít nhất là khi ăn cơm không cần một người đi ăn, một người ngồi canh chừng.

Tần Lạc dẫn Ly xuống phòng ăn. Hai người gọi một bàn đầy thức ăn rồi ngồi ở góc phòng ăn ngấu ăn nghiến.

Vừa phải động thủ, lại cả động não khiến hai người bọn họ thực sự rất đói.

Khi Tần Lạc ăn tới bát thứ ba, Chu Cường đi vào với vẻ mặt háo hức.

"Tần Lạc, đã tìm hiểu được rồi." Chu Cường ngồi xuống ghế bên cạnh Tần Lạc, nói: "Tìm được người phiên dịch rồi."

"Ở đâu vậy, tình hình thế nào?" Tần Lạc vui mừng hỏi.

Khi đám người của Baud ra về đã ba giờ sáng, Tần Lạc định tìm kiếm tung tích của Tiểu Lưu nhưng hắn không quen thuộc thung thổ nước Mỹ, thậm chí còn không nói được tiếng Anh. Muốn tìm một người dễ dàng lắm sao? Tần Lạc nghĩ tới Chu Cường là người có thể làm được chuyện này nên mới gọi điện nhờ Chu Cường giúp đỡ.

Chu Cường đã không khiến Tần Lạc thất vọng. Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, Chu Cường đã tìm ra được tung tích của Tiểu Lưu. Đương nhiên khoảng thời gian này không tính là ngắn nhưng đã vượt quá suy đoán của Tần Lạc.

"Bệnh viện công lập liên bang. Giữ được tính mạng nhưng phải bỏ một chân." Sắc mặt Chu Cường nghiêm nghị. Thành viên đoàn đại biểu tới tham dự tới tham dự đại hội y học nhưng phải bỏ lại một chân. Điều này đối với bọn họ mà nói chính là một thảm họa.

Khi đoàn của Tần Lạc quay về, chỉ e sẽ bị rất nhiều người cố tình công kích.

Chu Cường biết Tần Lạc là người của Thái Công Dân chính vì vậy người khác tấn công Tần Lạc chẳng khác nào tấn công Thái Công Dân. Một khi Thái Công Dân rớt đài, Chu Cường gã cũng không có kết quả tốt. Bây giờ bọn họ là người cùng chung chiến tuyến.

"Chúng ta đi xem tình hình thế nào." Tần Lạc bỏ đũa xuống nói.

Tần Lạc đã đi, đương nhiên Ly cũng đi. Nàng cũng bỏ đũa xuống.

Khi ba người đang định đi thì chuông điện thoại trong túi Tần Lạc vang lên.

Tần Lạc nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình rồi hắn lập tức nhận cuộc gọi.

"Tần tiên sinh, tối qua ngủ có ngon không?" Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông. Lập tức Tần Lạc trở nên căng thẳng. Gọng nói của người đàn ông này chính là người lần trước gọi điện hẹn hắn gặp Bá Tước.

"Cám ơn đã quan tâm. Giường êm ái, mỹ nữ bên cạnh. Chúng tôi ngủ rất ngon." Tần Lạc nói.

"Vậy bữa sáng nay có hợp khẩu vị của anh không?" Người đàn ông cười hỏi.

Tần Lạc tái mặt, quay đầu nhìn xung quanh nhưng hắn không phát hiện ra bất ky điều gì.

"Không cần quay đầu lại. Tôi nhìn thấy anh nhưng anh tuyệt đối không nhìn thấy tôi."

Người đàn ông nói: "Chín giờ, gặp nhau ở cửa hàng dụng cụ nhà bếp đường Norton. Nếu như anh muốn gặp lại người thân của mình."