Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1058: Hắn tất sẽ chết, ngươi sẽ chôn theo hắn



Ở bên ngoài, vì thân phận đoàn trưởng của Tần Lạc, mọi người không muốn khuyên can tiếp. Nhưng vừa trở về đến khách sạn, sự bất mãn đã lập tức bộc phát ra.

"Đoàn trưởng, sao lại làm như vậy? Nếu phẫu thuật thất bại thì phải làm sao? Tất cả chúng ta đều là thầy thuốc, mọi người đều biết rõ ràng phẫu thuật xuất huyết não này độ khó rất cao…" Đại biểu trung y Lý Dật Dân sốt ruột nói.

"Tiểu Tần à, tôi lớn hơn anh vài tuổi, hôm nay coi như cậy già mà lên mặt vậy. Lúc nãy anh quá kích động mà đưa ra quyết định này, nếu như thất bại thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy…" Tây y đại biểu Tào Khuê Tổ, phó viện trưởng y viện 320 cũng không nhịn được mà lên tiếng khuyên can.

"Đoàn trưởng, nói thật, vì Tiền Hoành Lượng mà anh làm như vậy, quả thật không đáng…" Vương Phun có tính cách khá cương trực, thẳng thắn, lúc này cũng lên tiếng.

Cố Bách Hiền cũng không nói gì nữa, mà nhanh chóng chạy về phòng mình lấy điện thoại di động mà bình thường ông không mang theo bên người, nói với ý uy hiếp: "Tần Lạc, nếu anh không thay đổi chủ ý, tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Vương ngay lập tức, anh không nghe lời tôi thì cũng phải nghe lời ông ấy."

Tần Lạc cười ha ha nhìn những người trước mắt này, trong lòng có cảm giác hạnh phúc.

Bọn họ cũng không phải là ủng hộ hắn mà chủ yếu là lo lắng cho hắn. Quyết định này có thể làm hắn phải chịu trừng phạt nghiêm khắc. Thậm chí nếu như phẫu thuật thất bại, thanh danh mà hắn vất vả tạo dựng được từ trước tới giờ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Trước ánh mắt của công chúng nước Mỹ, thậm chí là của toàn bộ thế giới, nếu hắn làm chết bệnh nhân của mình, thì sau này làm gì có ai dám tìm đến hắn để chữa bệnh nữa. Lúc đó, hắn còn có thể hành nghề thầy thuốc sao?

Thầy thuốc là một nghề có tính chất rất đặc thù, có thể thất bại nhưng không thể để tất cả mọi người đều biết.

Làm gì có người bệnh nào có dũng khí đem tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ.

"Cố lão, ông đừng kích động, từ từ nghe tôi giải thích đã." Tần Lạc vội vàng tiến lên ngăn lại. Nếu hiện giờ ông tự thân gọi điện thoại cho sư phụ, sư phụ khẳng định sẽ khuyên can hắn. Đến lúc đó người biết sẽ càng ngày càng nhiều, kế hoạch của hắn mới bắt đầu mà trở ngại đã càng lúc càng lớn.

"Được rồi. Anh cho tôi và mọi người ở đây một lời giải thích đi." Cố Bách Hiền cầm điện thoại di động nói.

Ông cũng biết Tần Lạc không phải là một người liều lĩnh thiếu lý trí, nhưng không biết vì sao, hôm nay lại bị Phùng Phú Cường khích bác.

"Nếu như tôi nói, tôi nhất định có thể chữa khỏi cho Tiền Hoành Lượng, các ông có tin không?" Tần Lạc cười hỏi.

"Nhất định?" Cố Bách Hiền nhíu mày. "Tần Lạc, sự tình này không thể nói giỡn được. Ngay cả người bệnh anh cũng chưa tiếp xúc, làm sao biết chắc có thể chữa khỏi cho hắn?"

"Đúng vậy, đoàn trưởng. Vấn đề này hiện nay đang là một nan đề của y học thế giới, chưa có một người nào dám khẳng định là nhất định chữa khỏi."

"Tiểu Tần, anh cũng phải cấp cho mọi người một chút căn cứ gì đó chứ? Anh nói không như vậy chúng tôi thực sự rất khó mà tin tưởng…Cũng không phải không tin năng lực của anh, mà vấn đề này thực không thể tưởng tượng nổi."

……………..……………..

Ba!

Chu Cường đập mạnh tay lên bàn, tức giận quát: "Loạn rồi, thật sự là loạn rồi. Sao bọn họ dám làm như vậy? Chẳng lẽ còn chê thể diện của chúng ta chưa đủ xấu sao?"

Phùng Phú Cường nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông uống trà, lạnh nhạt nói: "Lão Chu, ông cũng đừng nóng giận. Quyết định này cũng không phải của ông, cần gì phải tự phiền não."

"Đúng, không phải quyết định của tôi." Chu Cường cười lạnh. "Nhưng tôi ngồi ở vị trí này, là gánh vác trách nhiệm phát triển, mở rộng trung y trên toàn thế giới. Bất cứ ai có ý đồ gì ảnh hưởng không tốt, cũng là kẻ đối địch với tôi."

Chu Cường là thư ký trưởng của liên minh trung y quốc tế, là một nhân vật trung tâm của tổ chức. Mặc dù đây không phải là tổ chức của chính phủ nhưng Chu Cường là người lãnh đạo được bộ y tế trực tiếp phái tới. Vì vậy, hắn không những là trung tâm của tổ chức mà còn có bối cảnh sau lưng khá lớn.

Kế hoạch này của Tần Lạc thành hay bại, đều có quan hệ tới tiền đồ, vận mệnh của hắn sau này. Khó trách được hắn tức giận như vậy.

"Tôi cũng đã khuyên anh ta, nhưng đáng tiếc, người đoàn trưởng này mặc dù tuổi không lớn, tính tình lại rất cố chấp. Chúng tôi cũng không khuyên can được." Phùng Phú Cường âm trầm cười nói.

"Phó chủ tịch Reger sao lại đồng ý? Chẳng lẽ ông ta không biết hậu quả của việc này?"

"Tên đoàn trưởng kia thỉnh cầu với phó chủ tịch Reger, nếu như ông ta không đáp ứng, chỉ sợ sẽ mang tiếng là không giúp đỡ đoàn đại biểu Trung Quốc vãn hồi lại danh dự."

Chu Cường nhíu nhíu mày, ấn lên nút công tắc gọi điện thoại nói: "Mời đoàn trưởng Tần của đoàn đại biểu Trung Quốc tới đây."

Phùng Phú Cường liếc mắt nhìn Chu Cường, vừa cười vừa nói: "Lãnh đạo, chuyện này tôi đã sớm báo cáo với ông. Lời nói của chúng tôi không đủ sức nặng, chuyện này ông xem rồi xử lý thôi. Công việc của tôi đang bề bộn lắm, tôi ra ngoài chút."

Chu Cường gật đầu, ngồi suy tư trên ghế, đợi cái người "tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi tính tình cố chấp" theo như lời Phùng Phú Cường nói kia.

Tần Lạc được thư ký dẫn đường tới phòng làm việc của Chu Cường, sửa sang lại nếp nhăn trên y phục, lúc này mới gõ cửa phòng tiến vào.

"Mời vào." Trong phòng truyền đến thanh âm mạnh mẽ, hữu lực của một người đàn ông.

Tần Lạc đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa nói: "Thư ký trưởng, ông tìm tôi à?"

Chu Cường vừa thấy Tần Lạc đã thừ người ra. Mặc dù hắn cũng đã nghe Phùng Phú Cường nói, đại biểu đoàn đại biểu Trung Quốc lần này tuổi còn rất trẻ nhưng…người này không biết còn tốt nghiệp đại học chưa nữa?

Khuôn mặt Tần Lạc khá thanh tú, da mặt lại mềm mại, khi cười rộ lên có nét ngây thơ mang theo một chút ngượng ngùng, thoạt nhìn như một công tử sinh ra trong một gia đình giàu có, không chút từng trải việc đời.

"Thư ký trưởng, ông tìm tôi à?" Tần Lạc lại lên tiếng hỏi. Sao ông ta lại nhìn mình chằm chằm vậy nhỉ?

"Ngồi đi." Lúc này Chu Cường mới phản ứng lại, chỉ cái ghế trước mặt nói với Tần Lạc.

"Cám ơn thư ký trưởng." Tần Lạc nói rồi ngồi xuống, thoạt nhìn rất tự nhiên, thoải mái. Điều này làm hảo cảm của Chu Cường đối với hắn cũng hơi tốt lên một chút.

Mặc dù Tần Lạc tuổi còn trẻ nhưng cách cư xử làm người lại chững chạc, lão luyện, hơn xa so với tuổi thực tế của hắn.

Chu Cường nhìn Tần Lạc không nói gì, Tần Lạc cũng im lặng. Hai người ngồi mặt đối mặt với nhau, lại có chút kỳ quái.

Sau một lúc, Chu Cường rốt cuộc cũng mở lời: "Đoàn trưởng Tần, nghe nói anh muốn giải quyết chuyện của phó đoàn trưởng Tiền Hoành Lượng?"

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu.

"Còn muốn mời giới truyền thông đến truyền hình trực tiếp?"

"Đúng vậy." Tần Lạc lại gật đầu.

Chu Cương tức giận, lại hỏi tiếp: "Anh nắm chắc được mấy phần?"

Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tám phần."

"Hả." Chu Cường sửng sốt. Nghe đáp án như thế thật khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

"Tôi nắm chắc được tám phần." Tần Lạc khẳng định lại một lần nữa.

"Tự tin như vậy ư?" Chu Cường nhíu mày, bởi vì Tần Lạc đưa ra đáp án rất tùy tiện, hắn có chút nghi hoặc.

"Tôi không lừa ông." Tần Lạc nói. "Nếu người khác hỏi, tôi chỉ nói nắm chắc có sáu thành."

"Tại sao?" Chu Cường bị đáp án này hấp dẫn.

"Bởi vì có người muốn làm xấu mặt tôi, xấu mặt đoàn đại biểu Trung Quốc, muốn chế giễu cái vị trí đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc của tôi." Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Tôi nói tám phần thì bọn họ sẽ không hợp tác. Nói sáu phần thì bọn họ sẽ tích cực phối hợp với kế hoạch của tôi."

Chu Cường nhếch miệng, khẽ nở nụ cười: "Làm sao tôi biết được anh có gạt tôi không? Tôi dựa vào cái gì để có thể tin anh?"

"Tôi cũng không có hy vọng xa vời là mới lần đầu gặp mặt đã có được sự tín nhiệm của ông." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn lại lấy ra một cái điện thoại từ trong túi, bấm số gọi rồi nói: "Bộ trưởng Thái, tôi đang ở chỗ thư ký trưởng."

Sau đó, hắn đưa điện thoại cho Chu Cường.

Bộ trưởng Thái? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chu Cường vội vã đứng dậy, chụp lấy điện thoại, vẻ mặt rất cung kính nói: "Bộ trưởng Thái, ông khỏe chứ. Tôi là Chu Cường."

"Chu Cường, tôi muốn anh tạo cơ hội cho người trẻ tuổi kia." Thái Công Dân nói.

"Vâng, tôi hiểu rõ rồi." Chu Cường lập tức đáp. Hắn có thể ngồi được trên vị trí này, có sự trợ giúp thật lớn từ Thái Công Dân. Thái Công Dân sau khi trở thành phó bộ trưởng bộ y tế, vẫn tận sức cho việc chấn hưng nền trung y. Trong chuyện này ông ta quả thật có ảnh hưởng rất lớn.

Ngắt điện thoại, Chu Cường nhìn về phía Tần Lạc, ánh mắt liền thay đổi, bên trong tràn ngập sắc thái thăm dò.

Có thể làm cho bộ trưởng Thái tự mình gọi điện thoại, rốt cuộc anh ta có lai lịch gì?

"Đoàn trưởng Tần, cố gắng lên nhé." Chu Cường nói: "Nếu có việc gì cần giúp đỡ, anh cứ việc nói với tôi."

Nếu Thái Công Dân đã tự mình gọi điện thoại, điều này chứng minh ông ta có quan hệ không tầm thường với người trẻ tuổi trước mắt này. Bây giờ mọi người đã là người một nhà, đương nhiên nên hết sức trợ giúp anh ta.

"Cám ơn thư ký trưởng." Tần Lạc vừa cười vừa nói, bắt tay Chu Cường rồi rời đi.

Nhờ những người có tâm thúc đẩy, tin tức Tần Lạc muốn phẫu thuật chữa bệnh cho phó đoàn trưởng Tiền Hoành Lượng đang bị xuất huyết não đã nhanh chóng được loan truyền rộng rãi.

Hơn nữa, càng làm cho người ta chờ mong chính là hắn lại nhờ giới truyền thông truyền hình trực tiếp ca phẫu thuật này.

Trong phòng làm việc, Phùng Phú Cường đang xem báo cáo về những tình huống mới phát sinh. Y trầm ngâm trong chốc lát, tức giận nói: "Hắn tất sẽ chết, ngươi cũng sẽ chôn theo hắn."