Bà xã trẻ xã hội đen

Chương 5



Tôi ở nhà Bí Đỏmột tuần, Thiếu Ngôn gọi điện tới nói nhà và tiền gửi ngân hàng đều chotôi. Hắn sẽ ra ngoài ở. Tôi không đành lòng nhìn Thiếu Ngôn không có một xu dính túi nên nói tiền ở ngân hàng sẽ thuộc về hắn. Ngày mai là ngàytôi và hắn ký đơn ly hôn. Hôm nay là chủ nhật, Bí Đỏ vừa kêu la muốnđánh gục ông chủ vừa vội vàng thay quần áo đi làm.

Sau khi Bí Đỏ đi, tôi mới rời giường, Thu Nguyệt vừa ôm hộp khăn giấy vừa xem phimHàn Quốc. Cô em họ này của Bí Đỏ không giống cô ấy chút nào, yếu đuốinhu nhược, giống như Lâm muội muội (Nguyệt: Mình cũng chả biết Lâm muộimuội là ai =.=). Thu Nguyệt thấy tôi đi ra ngoài, lập tức ngẩng đầu lên, hai con mắt khóc đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, nói: “Chị Lạc, thật cảm độngquá.” Thu Nguyệt nói xong nước mắt lại rơi.

Tôi lắc đầu, chuẩn bị đi toilet, tiếng nói trong tivi lọt vào tai: “Thiên Tuấn, tình cảm củachúng ta nhiều năm qua cũng không bằng một tháng của hai người sao? Anhđi rồi em phải làm sao đây? Anh đừng đi, em xin anh, đừng rời xa em…”Bước chân của tôi đi về phía toilet càng nhanh hơn, tôi đóng cửa lại,tựa vào cánh cửa nhắm hai mắt lại. Thì ra loại chuyện này người ta đãdựng thành phim khắp nơi, tôi còn cho rằng mình là người phụ nữ đángthương duy nhất trên thế giới này. Có lẽ Bí Đỏ nói đúng, ít nhất tôi còn người nhà, bạn bè, công việc và sức khỏe. Tôi chỉ mất đi Thiếu Ngôn chứ không phải là toàn bộ thế giới.

Thu Nguyệt ở bên ngoài gõ cửa, nói: “Chị Lạc, chị có điện thoại, em cầm đến rồi nè.”

Tôi mở cửa ra, cầm điện thoại rồi đóng cửa lại. Là mẹ gọi tới.

“Băng Băng.” Là giọng nói của mẹ.

“Mẹ...” Tôi nghe giọng nói của mẹ, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Mẹ nghe tôi khóc liền luống cuống, vội vàng nói: “Băng Băng, mẹ biết trong lòng con khó chịu, muốn khóc thì cứ khóc đi, tuyệt đối đừng làm chuyệnđiên rồ, nghe mẹ nói này, mẹ và ba con đang ở trên xe rồi, hai tiếng nữa sẽ đến nơi, con ở nhà chờ ba mẹ. Băng Băng, nghe lời mẹ, mẹ cầu xincon.” Mẹ tôi ở bên kia điện thoại cũng khóc không thành tiếng, lúc nàyba tôi giành lấy điện thoại: “Con gái, tại sao con lại khờ như vậy chứ?Có chuyện gì thì cũng phải nói với ba mẹ, sáng hôm nay ba mẹ mới biếtchuyện. Chuyện lớn như vậy, con bé này thật là. Ở nhà chờ ba mẹ, ba vàmẹ sẽ đến nhanh thôi. Băng Băng, con phải nghe lời ba.”

Ba mẹtôi ở bên kia không biết đã lo lắng đến thế nào. Tôi như hòn ngọc quýđược bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ tôi đã nhận được khôngít sự quan tâm từ họ. Bây giờ đã lớn thế này còn khiến họ phải lo lắngnhư thế, tôi bình tĩnh nói: “Ba, ba yên tâm, con không sao. Làm mẹ phảilo lắng rồi. Ba đưa điện thoại cho mẹ giúp con.”

“Băng Băng...” Là giọng nói của mẹ, tôi nhận ra được bà đang rất kiềm chế bản thân.

“Mẹ” Tôi cắt đứt lời mẹ, tôi sợ một khi nói nhiều thì sẽ không kiềm chế được bản thân: “Mẹ, con không sao, thật sự không có việc gì, con ở nhà xemtivi, đang xem phim, ừ, là “Ánh sao tỏa sáng”, đang đến khúc cảm độngcon cũng xài hết cả hộp khăn giấy rồi, mẹ nghe nè.” Tôi nói xong mở cửara đưa di động hướng về phía phòng khách. Mẹ tôi nghe được âm thanh từtivi, lòng mới dịu xuống, nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tôi thay đồ rồi chạy như bay về nhà.

Tôi nghĩ là Thiếu Ngôn không ở nhà, chủ nhật nào hắn cũng đi làm. Bìnhthường vào chủ nhật cũng khó gặp được hắn. Tôi cầm chìa khóa mở cửa đivào.

Triệu Ninh Ninh mặc áo sơ mi của Thiếu Ngôn đứng giữa phòng khách, tóc rối bời, đương nhiên cũng chưa rửa mặt. Lòng tôi xông lênmột nỗi nghẹn ngào, tôi và hắn còn chưa chính thức ly hôn, đây là nhàcủa tôi, giường của tôi, tại sao phải chứa chấp người phụ nữ khác? Thiếu Ngôn, làm sao hắn có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như thế?

“Sao chị lại tới đây?” Triệu Ninh Ninh kỳ quái hỏi tôi.

“Lời này tôi nên hỏi cô mới phải?” Mặc dù tôi nói mạnh miệng nhưng lại ngơngác đứng ngoài cửa. Đây là nhà của tôi thế mà tôi lại không có can đảmbước vào.

Lúc này Thiếu Ngôn từ phòng ngủ đi ra, chỉ mặc quầncụt, áo sát nách. Đương nhiên sự xuất hiện của tôi cũng làm hắn giậtmình, hắn lúng túng nói: “Lạc Băng, này, em, sao em không gọi điện trước đã trở về?”

“Đây là nhà của tôi, tôi quay về mà cũng cần phảigọi điện trước sao?” Tôi hỏi ngược lại hắn, người đàn ông trước mắt này, tại sao lại xa lạ đến thế? Đây là Thiếu Ngôn sao? Là người đàn ông mặcáo sơ mi trắng nói sẽ vĩnh viễn yêu tôi sao?

“Ninh Ninh, đi vào, mặc quần áo tử tế.” Thiếu Ngôn nháy mắt với Triệu Ninh Ninh, cô ta bĩu môi, không tình nguyện đi vào.

Hắn quay về phía tôi cười nói: “Đi vào ngồi, đi vào ngồi.”

Tôi đi vào nhà, không ngồi xuống chỉ nói: “Anh làm cho người phụ nữ kia lập tức cút đi, về sau tôi không muốn thấy cô ta trong căn nhà này, anhcũng thu dọn đồ đạc đi, sau này đừng xuất hiện ở đây nữa.”

“Này, Lạc Băng, anh có chút việc muốn thương lượng với em.” Lưu Thiếu Ngôn ấp a ấp úng nói.

“Anh nói đi.”

Hắn do dự một hồi rồi nói: “Hay là thôi đi, anh vào trong thay quần áo, em ngồi ở đây trước đi.”

Lưu Thiếu Ngôn đi vào, đóng cửa lại, hắn và người phụ nữ kia ở bên trong,còn tôi bị giam ở bên ngoài. Tôi tự nói với mình, tôi chỉ đau lòng vìmột Thiếu Ngôn trong quá khứ chứ không phải vì người đàn ông xa lạ ởtrong kia. Nhưng mà, tại sao lại khó như vậy? Tôi nhìn cánh cửa kia đếnngẩn người, bên trong truyền ra tiếng cãi vã của bọn họ: “Căn nhà nàykhông thể cho cô ta, tại sao phải cho chứ? Tôi không đồng ý.” “NinhNinh, nghe lời, cô ấy không phải đã đưa tiền gửi ngân hàng cho chúng tarồi sao? Chúng ta lấy tiền có được không?” “Không được, tiền gửi ngânhàng có bao nhiêu chứ? Nhà này tối thiểu cũng đáng giá bốn mươi năm mươi vạn.” “Làm sao anh có thể nào mở miệng nói chứ?” “Tại sao anh lại không mở miệng nói được? Anh không phải nói hay lắm sao? Tôi ra nói với côta.”…

Tôi nhìn đồng hồ, đoán chừng ba mẹ sắp đến. Tôi sợ bọn họkhông chịu đi. Thật may là cửa đã mở ra, hai người họ mặc quần áo chỉnhtề bước ra, Lưu Thiếu Ngôn lúng túng còn Triệu Ninh Ninh thì không biểulộ gì.

“Lạc Băng, nhà này cô không thể lấy, đây là tài sản chung của vợ chồng nên...” Lưu Thiếu Ngôn kéo tay Triệu Ninh Ninh, hắn thấycô ta còn không dừng lại liền hét lên: “Ninh Ninh, đừng nói nữa.”

Cô ta còn biết tôi và Thiếu Ngôn là vợ chồng sao, tôi chậm rãi xoay ngườinhìn thẳng vào mặt Triệu Ninh Ninh: “Đơn thỏa thuận ly hôn tôi còn chưaký, hay là chờ hai người nói chuyện xong rồi rồi đưa tôi ký.”

Triệu Ninh Ninh nghe lời này lập tức dịu đi rất nhiều, tôi lại nói: “Thiếu Ngôn, để cho cô ta đi. Ba mẹ tôi sẽ tới đây ngay.”

Lưu Thiếu Ngôn đẩy Triệu Ninh Ninh ra ngoài, cô ta bất đắc dĩ cầm túi xáchđi. Tôi không biết ba mẹ có gặp phải cô ta ở hành lang không vì TriệuNinh Ninh vừa mới đi là ba mẹ tôi đã bước vào.

“Ba, mẹ” Tôi vuimừng tới đỡ mẹ, kể từ khi sống chung với Thiếu Ngôn, tôi hiếm khi chủđộng gọi điện cho hai người. Bọn họ có gọi điện tới tôi cũng trả lời qua loa.

“Băng Băng, Thiếu Ngôn, đều ở nhà à.” Mẹ tôi vừa đi vàovừa nói còn ba thì mặt lạnh băng đi theo phía sau, mắt cũng không nhìnThiếu Ngôn. Hai người thấy tôi mặc dù gầy hẳn đi nhưng vẫn còn ra hìnhngười thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ba, mẹ” Lần đầu tiên tôi cảm thấyhắn gọi không được tự nhiên. Mẹ tôi miễn cưỡng cười cười còn ba thì hoàn toàn xem hắn là không khí.

Ba mẹ tôi cũng không nói nhiều vềchuyện của tôi và Thiếu Ngôn. Hai người họ là từ mẹ chồng tôi mà biếtchuyện. Chắc mẹ chồng tôi cũng đã xin lỗi họ rồi.

Ăn cơm trưaxong, Lưu Thiếu Ngôn nói là bệnh viện gọi điện thoại muốn hắn lập tứcđến đó. Tôi muốn nói “Là Triệu Ninh Ninh gọi điện bảo anh đi chứ gì.”Nhưng lời nói đến miệng lại bật ngược vào trong. Cho dù về mặt phápluật, hôm nay là ngày cuối cùng hắn là chồng của tôi nhưng tôi cần gìphải cầu xin hắn chứ.

Có lẽ là buổi trưa ăn quá nhiều cũng có thể là do tâm trạng buồn phiền mà tôi bị nôn mửa. Mẹ tôi chờ tôi ra ngoàirồi kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Băng Băng, nói cho mẹ nghe,con có phải là có rồi không?”

Lời của mẹ làm tôi nhất thời tỉnhngộ, tháng trước kinh nguyệt của tôi không tới mà tôi lại quên mất. Tôinhìn mẹ, không biết là nên gật hay lắc đầu.

Mẹ tôi thở dài, lại hỏi: “Thiếu Ngôn biết không?”

“Mẹ” Tôi ôm lấy mẹ oa một tiếng khóc lên.

Ba tôi ở ngoài ban công nghe tiếng tôi khóc, lập tức chạy xuống: “Băng Băng, Băng Băng, con làm sao vậy?”

“Ba, con phải làm sao đây?” Ba tôi chạy tới ôm hai mẹ con, tôi lớn như vậylần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như bây giờ. Khi còn bé tôi làm sai bị baphạt, lần đầu tiên ngủ một mình, khi tôi phát hiện mình đang đè bẹp mộtcon gián, sau khi lớn lên đi Tây Tạng, rồi khi Lưu Thiếu Ngôn nói muốnrời xa tôi… Tất cả tất cả, cũng không bằng nỗi sợ lúc này.

“Lãogià, Băng Băng, con bé có.” Nước mắt của mẹ rơi xuống, đây vốn dĩ làchuyện vui mừng của cả nhà thế mà hôm nay lại biến thành chuyện đaulòng.

“Có cái gì? Hai người nói rõ…” Ba tôi còn chưa nói dứt lời thì ông đã hiểu là có chuyện gì: “Không được, tôi muốn nó phải quay lại đây nói chuyện, chuyện này có liên quan đến nó, nó muốn thế nào thìphải được thế đó sao? Nó biến con gái xinh đẹp của tôi thành bộ dạng thế này rồi muốn phủi mông bỏ đi, không dễ dàng như vậy đâu, tôi muốn nóichuyện với ba mẹ nó.” Ba tôi thở phì phò gọi điện thoại.

Mẹ đỡtôi ngồi trên ghế sa lon, nắm chặt tay tôi nói: “Băng Băng, vốn làchuyện này mẹ và ba đều nghe theo con, muốn ly hôn thì ly hôn. Nhưng hôm nay con đã có đứa bé, ly hôn không còn là chuyện của hai người, ít nhất cũng phải nói chuyện với Thiếu Ngôn, có thể còn cứu vớt được gì đó, dùsao đứa bé cũng là của nó…”

Tôi không còn suy nghĩ được gì, mẹnói gì, tôi chỉ gật đầu. Ba tôi ở một bên gọi điện thoại cho ba mẹ Thiếu Ngôn, trách cứ nhà bọn họ làm sao lại sinh ra một đứa con trai như thế. Bố mẹ chồng đều là người hiểu chuyện, họ luôn nói xin lỗi làm cơn giậncủa ba cũng giảm bớt đôi chút.

Ba tôi nói chuyện điện thoại xongthì chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng khách. Tôi nằm trongngực mẹ, một lát thì ngẩn người, một lát thì khóc, mẹ vuốt ve tóc tôigiống hồi tôi còn bé, không ngừng nói: “Băng Băng ngoan, Băng Băngngoan.”

Ba chồng tôi rất nhanh đã lái xe tới, bọn họ cũng kéoThiếu Ngôn theo, phía sau còn có em gái hắn – Lưu Thiếu Hoa. Mẹ chồngtôi cẩn thận đi vào cười nói: “Ông bà sui, thật không phải, tôi lại sinh ra một đứa con trai không ra gì.” Ba chồng đứng ở một bên không nói câu nào, giống như người làm sai chuyện là ông chứ không phải là con traiông.

Mẹ tôi khách sáo mời sui gia ngồi xuống còn ba tôi thì chắptay sau lưng mặt lạnh lùng đứng đó. Thiếu Hoa lôi kéo tay tôi gọi mộttiếng “chị dâu” thân thiết. Thiếu Hoa cắt tóc ngắn lởm chởm, dí dỏm đáng yêu, vẫn còn là sinh viên năm ba. Tôi không nghĩ ba gọi ba mẹ chồngtới, Thiếu Hoa cũng tới theo.

“Thiếu Ngôn, Băng Băng mang máu mủ của Lưu gia chúng ta, nếu con mắc thêm lỗi lầm, ba và mẹ con còn cóThiếu Hoa liền cắt đứt quan hệ với con. Còn Băng Băng sẽ là con gái nhàchúng ta, tương lai đứa bé được sinh ra, cũng do Lưu gia chúng ta nuôidưỡng. Bây giờ trước mặt mọi người, con hãy quyết định đi.” Ba chồng lấy lại bộ dáng nghiêm nghị thường ngày, giọng nói có uy lực vang lên.

Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Thiếu Ngôn, chờ hắn quyết định.Tôi nắm tay mẹ thật chặt, lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi, lòng tôi đã sớmbấn loạn. Nếu như Thiếu Ngôn thật sự quay lại, chúng tôi còn có thể nhưtrước không? Còn nếu như Thiếu Ngôn kiên quyết muốn đi thì đứa bé nàyphải làm thế nào đây? Bất luận Thiếu Ngôn quyết định như thế nào tôi đều khó có thể chấp nhận nhưng tôi cũng không thể từ chối.

Một lúc sau, Thiếu Ngôn mới chậm rãi nói: “Con sẽ chia tay với Triệu Ninh Ninh.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiếng nói của ba chồng lại vang lên: “Nói lớn lên.”

Thiếu Ngôn ngẩng đầu lên, giống như hạ quyết tâm thật lớn, cất cao giọng nói: “Con sẽ chia tay với Triệu Ninh Ninh.”

Nếu như là trước ngày hôm nay, nghe được những lời này của Thiếu Ngôn, tôisẽ rất vui vẻ. Nhưng hôm nay, tôi hiểu Thiếu Ngôn nói những lời này,chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ là hắn bị ép buộc hoặc là vì đứa bé. Tôi vẫn là người phụ nữ mất đi tình yêu chỉ vì đứa con mới giữ được chồng.

Buổi tối cả nhà tới nhà hàng Niệm Từ ăn mừng đứa bé. Tôi có thể nhận ra bamẹ chồng rất vui vẻ, đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một đứa cháu. Ba mẹ tôi mặc dù cũng rất vui nhưng từ ánh mắt của hai người tôibiết bọn họ rất lo lắng. Thiếu Hoa ngồi bên cạnh tôi kể chuyện ở trườnghọc chủ yếu là chọc cho tôi cười, tôi cũng thỉnh thoảng cười một tiếng.Không người nào để ý đến Thiếu Ngôn, tôi lại len lén để ý đến hắn, tôithấy hắn thỉnh thoảng nhìn điện thoại nhưng chỉ là móc ra nhấn nút tắt,cuối cùng hắn tắt luôn điện thoại. Tôi nghĩ, nhất định là Triệu NinhNinh tìm hắn. Hắn thật sự sẽ chia tay với Triệu Ninh Ninh sao? Tôi không biết, nhưng ít ra hắn vẫn là chồng của tôi.

Sau khi cơm nướcxong, bố mẹ chồng mang theo Thiếu Hoa rời đi, ba mẹ và tôi cùng về nhàvới Thiếu Ngôn. Nửa đêm tôi thức dậy đi toilet, phát hiện mẹ đang đứngtrên ban công, dáng vẻ rất u buồn. Tôi chưa từng thấy vẻ mặt này của bà, bà có chuyện gì, từ trước đến nay bà chưa hề buồn bã như vậy.

Tôi đi tới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ”

“Con gái” Mẹ vuốt gương mặt tôi, nhìn vào mắt tôi nói: “Nghe mẹ khuyên mộtcâu, nên buông tay thì buông tay. Con nên giảng hòa với Thiếu Ngôn.”

“Con biết, mẹ.”

“Băng Băng, thật ra thì phụ nữ chúng ta, lập gia đình, chính là tùy theo sốmạng, có lúc không thể không chấp nhận.” Mẹ tôi thở dài một tiếng, đêmtối giống như kéo dài vô tận.