Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 313: Em Chọn Anh Cả



Ngày mừng thọ của Ông Lệ, nếu như làm lớn, chăc chắn sẽ chấn động toàn bộ nước S.

Nhưng Ông Lệ tử lớn tuổi càng ngày càng không thích xã giao, cũng không thích phô trương, chỉ là lấy lần này ngày mừng thọ chỉ là bước đệm để đi lên.

Lúc đầu chỉ mở tiệc ở nhà chính của Lệ gia, gọi ba người Lệ gia, cùng với những những họ hàng thân thích, để náo nhiệt hơn.

Đã sắp xếp xong, kết quả trước tiệc rượu một ngày, lão gia nhận được một cuộc điện thoại lớn, nói cho ông biết cháu trai lớn của ông đồng ý đi xem mắt.

Chỉ có mỗi chuyện này nhưng đã khiến ông sướng đến phát rồ rồi.

Suốt đêm liên lạc cho những gia tộc ở thành phố S, phát thư mời.

Có điều chỉ trong một đêm, liền chọn được 22 vị khuê tú tham dự tiệc mừng thọ.

Nhưng chỉ có như vậy, lão gia và bà vẫn chưa hài lòng lắm.

Nói đúng ra, nếu không vì thời gian gấp gáp, bọn họ còn có thể mời cả những tiểu thư nhà giàu ở nước ngoài, và những thành thị khác.

Dù sao, cháu trai ưu tú của họ đồng ý xem mắt, không chọn 50 cái cô gái xinh đẹp đến cho anh chọn, sao có thể xứng vớiđứa cháu trai lớn hiếm nhượng bộ.

Loading...
*

"Này, kẹo bông gòn... Cô thật sự muốn hẹn hò với anh hai tôi?" Trên xe, Nguyễn Manh Manh dựa vào cửa sổ xe đờ ra, người ngồi bên cạnh truyền đến một âm thanh trầm thấp đặt câu hỏi.

Cô hoàn hồn lại, cô di chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ.

Mới phát hiện, Lệ Quân Triệt thoáng khom lưng, nghiêng người lại đây, cúi đầu ở bên tai cô hỏi.

Mà giữa hai người bọn họ, là bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ.

Sau khi lên xe bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ vẫn cúi đầu chơi điện thoại di động, lúc này lại ngẩng đầu bát quái, cặp mắt lóe sáng, chăm chú nhìn vào mặtNguyễn Manh Manh.

Trongchiếc Rolls-Royce Phantom đang đến tiệc mừng thọ ở nhà chính Lệ gia.

Nguyễn Manh Manh, Lệ Quân Tỳ, Lệ Quân Triệt ngồi ở sau xe.

Mà Lệ Quân Đình đang ngồi ở ghế trước, câu được câu không đang cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho ai đó.

"ừm, bây giờ tôi đang xác thực quan hệ của cô và anh hai..."

Còn chưa nói hết lời, liền nghe thấy tiếng Lệ Quân Triệt nghi ngờ hỏi: "Hai người hẹn hò, anh cả của em phải làm sao bây giờ?"

"Chị..." Nguyễn Manh Manh suýt chút nữa bị sặc.

"Anh cả em và chuyện chúng ta hẹn hò thì có quan hệ gì?"

Lệ Quân Triệt liếc mắt nhìn Lệ Quân Đình ngồi phía trước, thấy anh không chú ý, thấp giọng nói: "Bởi vì anh cả tôi... Anh ấy thích cô."

"Khụ, khụ khụ khụ ——" Nguyễn Manh Manh mạnh mẽ khụ vài tiếng.

"Thật..." Giọng điệu của thiếu niên đẹp trai hơi lạnh, chỉ là ánh mắt trong veo xẹt qua một tia nôn nóng.

Anh phải tự mình cẩn thận chăm sóc cải trắng, không thể để lợn rừng từ bên ngoài xông tới.

Không sai, Nguyễn Manh Manh chính là ‘Cải trắng’ mà anh phải chăm sóc cẩn thận .

Mà anh hai nhà anh, chính là 'Lợn rừng' từ bên ngoài xông vào .

Cải trắng này, vốn là để cho anh cả của anh dụi.

Kết quả còn chưa nuôi lớn, liền bị anh hai nhanh chân đến trước.

Cô nói có tức hay không!

Nguyễn Manh Manh không thở khó khăn, đè thấp tiếng nói, nghiêm mặt nói: "Bạn học Lệ Quân Triệt, tôi cảm thấy khả năng phán đoán của cậu có vấn đề. Đừng nói đến chuyện anh cả nhà cậu với tôi, cái thái độ hung dữ đó, sao có thể thích tôi... Lại nói... Lại nói chuyện xem mắt của anh ấy ngày hôm qua."

"Nghe chú Lệ nói, chính anh ấy gọi điện thoại về, chủ động nhắc tới chuyện đó. Còn nữa, 22 người nha! Chú Lệ nói nhà chính chọn ra 22 cái danh môn khuê tú cho anh ấy. Dù cho cậu có nói đúng, tôi... Nhiều nhất cũng chỉ có một trên hai mươi ba khả năng."

Lệ Quân Triệt: "..."

Anh không còn gì để nói với Nguyễn Manh Manh.

Ở trong lòng mắng một câu, mẹ nó thiểu năng.

Lệ Quân Triệt thực sự là bị ‘Thao tác đặc sắc’ của anh cả nhà anh tức giận đến không còn cách nào khác.

Anh cũng không biết, anh cả đang nghĩ gì.

Trước đây kiêu ngạo một chút cũng thì cũng bỏ qua, bây giờ càng hay hơn, trực tiếp đi tìm đường chết.

Đồng ý với ông nội chuyện xem mắt —— thiệt thòi như thế mà anh cũng nghĩ ra được!

Lệ Quân Triệt từ bỏ ý định thuyết phục Nguyễn Manh Manh, ngồi trở lại, cả người nghiêng dựa vào cửa sổ, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Sau khi Lệ Quân Triệt ngồi xuống, anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, lại lặng lẽ kéo kéo tay áo chị gái.

"Hửm, sao vậy?" Nguyễn Manh Manh cúi đầu hỏi cậu.

"Chị gái... Kỳ thực, em không thích anh cả cũng không thích anh hai."

Lệ Quân Tỳ không muốn để chị gái cho người khác, chị gái đại thần là của một mình cậu.

Hơn nữa, anh cũng không biết lời mà anh ba nói, là thật hay giả.

Nhưng nếu như là thật.

Lệ Quân Tỳđảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu như nhất định phải chọn một... Em chọn anh cả."

Nguyễn Manh Manh: "..."