Ba Ba

Chương 46: Đối mặt



Lần đầu tiên gặp anh, là trong thang máy công ty.
Diệp Tâm mới đi làm được hơn tuần, chưa quen việc, thêm nữa là lời kháo nhau của các đồng nghiệp về “sếp trực tiếp” Nghiêm Thành là người khó tính, làm việc theo nguyên tắc. Diệp Tâm còn nhiều kĩ năng chưa thuần thục nên công việc vẫn có một số sai sót. Đồng nghiệp người mới thì cũng phải nỗ lực tìm cơ hội khẳng định mình, người cũ chẳng quan tâm đến một kẻ không quen biết, Diệp Tâm chẳng biết hỏi ai.
Sau cuộc gặp gỡ trong thang máy. Thanh Dương đã bắt chuyện với Diệp Tâm. Anh còn tận tình hướng dẫn nghiệp vụ, mỗi giờ tan tầm đều ở lại chỉ dạy thêm cho Diệp Tâm.
Con tim thiếu nữ từ từ rung động. Diệp Tâm biết rõ thân phận của Thẩm Thanh Dương, cũng biết gia đình anh giàu có nên có phần e ngại. Nhưng Thanh Dương đã trấn an cô bằng cách đưa Diệp Tâm tới gặp mẹ anh.
Trong ấn tượng của Diệp Tâm, bà Thẩm là người quý phái, khôn khéo. Song cô hơi sợ ánh mắt của bà.
Nó không phải là ánh mắt dịu dàng, đầy quan tâm của trưởng bối dành cho Diệp Tâm khi Thanh Dương giới thiệu hai người. Cô sợ, sợ tia nhìn lạnh lẽo lóe lên một cách kín đáo của bà. Vì lẽ đó, khi bà Thẩm đề nghị hôm nào đến nhà chơi, cùng bà vào bếp, Diệp Tâm liền tìm cớ tránh né ngay.
Bà Thẩm không vui vì điều ấy. Thanh Dương cũng trách cô không quan tâm đến mẹ anh.
Diệp Tâm khẽ nhắm mắt….Cô nhớ lại ngày xảy ra chuyện…Chiều hôm ấy bà Thẩm gọi cô đến nhà cùng nấu ăn. Nấu xong món canh ngâm nhĩ táo đỏ thì bà vui vẻ bảo cô :” Thanh Dương thích ăn món này nhất. Chiều nay nó lại phải ở lại công ty tăng ca đêm. Bà lại không tiện ra ngoài.”
Ngày định mệnh đó, bắt đầu từ lúc Diệp Tâm mang canh ngân nhĩ táo đỏ đến cho Thẩm Thanh Dương. Nhưng công ty không còn ai cả, trong phòng chỉ còn Nghiêm Thành.
Chén canh ngân nhĩ táo đỏ có thể bị bò phí, trong khi Nghiêm Thành chưa ăn uống….Diệp Tâm đã múc ra một chén cho anh.
Sau đó thì….
Sóng lưng Diệp Tâm chợt lạnh. Nghiêm Thành từng nói là anh bị bỏ thuốc. Song anh không nói, ai là người tính kế mình?
Bà Thẩm sao? Nên bây giờ Nghiêm Thành đang trả thù bà ấy sao?
-Anh họ cương quyết không giúp. Chỉ có em….Em thuyết phục anh họ. Anh chỉ có thể nhờ em.
Thẩm Thanh Dương mất mấy ngày tìm hiểu nguyên nhân mẹ gặp chuyện, đã tìm đến nhiều người nhưng họ đều nói, người muốn bà Thẩm trả giá đã sắp xếp vô cùng chu đáo, trừ khi người ấy chịu buông tay.
-Tôi không phải là Diệp Tâm nữa. Trên danh nghĩa, Diệp Tâm đã chết rồi.
Thẩm Thanh Dương không chớp mắt nhìn vào khuôn mặt bỗng trở nên lạnh giá của cô gái anh ta từng xem là một con cờ để đối chọi lại với Nghiêm Thành. Cô mua tặng anh áo, bề ngoài Thẩm Thanh Dương vui vẻ đón lấy, thực tế lại quăng vào một xó. Nếu Diệp Tâm không phải là cô gái Nghiêm Thành để mắt đến, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến làm gì.
Nhưng….
Diệp Tâm ngốc nghếch, mua áo xong lại bày đặt trò đan áo, đan cho Thẩm Thanh Dương vài cái áo len. Cô thường nhắn tin với biểu tượng mặt mèo, chúc Thanh Dương ngủ ngon.
Khi Diệp Tâm hoảng sợ trong căn phòng giám đốc đóng kín. Máy ghi âm thu lại tiếng la hét, camera vẫn hoạt động. Thẩm Thanh Dương bỗng thấy đầu óc mình trống rỗng. Diệp Tâm thảm thiết gọi tên anh, cầu cứu anh…
-Thanh Dương, cứu em….Cứu em với, Thanh Dương!
Cô khóc nấc lên, van xin….lùi hẳn vào một góc. Nghiêm Thành đè cô xuống, Diệp Tâm kêu thét, chân đá loạn xạ, tiếng khóc như hàng vạn mũi dao, xoáy vào lòng của Thẩm Thanh Dương. Anh ta đã đứng dậy, bước tới một bước….Chìa khóa đã cầm trên tay….
Nhưng rồi….Cánh tay buông thõng. Mấy phút sau, tiếng Diệp Tâm kêu lên thống thiết. Âm thanh đầy oán hận, tiếng thở phì phò của đàn ông càng lúc càng đậm.
Qua camera, Thẩm Thanh Dương thấy cô thẫn thờ, nằm yên như người đã chết…Nghiêm Thành vẫn nằm dài trên người cô, hơi thở mãnh liệt, thân dưới thúc mạnh….Nước mắt….Nước mắt rơi lã chã trên má Diệp Tâm.
Cô khóc. Cô vẫn hi vọng Thẩm Thanh Dương tới kịp. Cô đâu biết, anh ta vốn đã đứng đó….Từ rất lâu rồi.
-Tiểu Tâm! Mẹ anh….
Tiếng nói ngừng lại ở cổ họng. Diệp Tâm lại nhìn anh ta bằng đôi mắt lạnh nhạt. Thẩm Thanh Dương không hề biết, cô lại có ánh mắt đáng sợ đó từ lúc nào?
-Tôi vốn nghĩ, tôi suýt chết là do Nghiêm gia muốn diệt khẩu. Ở nước ngoài, tôi được phẫu thuật là do anh sắp xếp. Thế nhưng, khi gặp lại anh ở Nghiêm gia, anh không hề biết tôi. Tôi nghĩ, có lẽ mình đã lầm….Giờ thì…
Cô bỗng nhiên bật cười. Nụ cười chua chát. Nụ cười đâm thẳng vào lòng Thẩm Thanh Dương một vết thương.
-Biết chuyện mẹ anh làm, tôi không tin là anh không biết gì. Đôi khi đừng nên tin vẻ bề ngoài. Anh…
Cô không nói nữa. Cũng không cần thiết phải vạch trần nhau ra nữa. Có lợi gì, hay chỉ có đau lòng.
-Chồng tôi nói, anh ấy sắp xếp thân phận là tôi đã chết. Hiện nay tôi là Du Hân Hân. Anh muốn giúp mẹ anh thì vào nói chuyện với anh ấy. Chỉ chồng tôi mới biết cách tháo gỡ chuyện anh ấy bày ra.
Rồi sau đó thế nào, Diệp Tâm không quan tâm nữa. Cô chỉ muốn ôm lấy Đào Đào ngay bây giờ….Ôm lấy Đào Đào và khóc. Giữa muôn vàn âm mưu trùng điệp, một nạn nhân như cô -chỉ là vật hy sinh cho những con người đó tha hồ chà đạp. Ba mẹ cô cũng vậy. Họ có lỗi gì đâu chứ? Tại sao lại buộc họ phải đánh đổi nhiều thứ. Họ chỉ muốn bảo vệ con gái, lấy tư cách gì mà những người này lợi dụng họ, đẩy họ vào bước đường cùng?
Tranh đoạt…Họ muốn thì cứ mà đi tranh đoạt, song tại sao lại phải liên lụy người khác? Có ai muốn mình sinh ra làm vật hy sinh, làm thứ đồ lợi dụng cho người ta chà đạp, cho người ta đạt được mục đích của mình đâu?