[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 74



Mười giờ sáng, căn cứ HOG hoàn toàn yên tĩnh.

Mỗi ngày đều rời giường trước một tiếng khi bắt đầu huấn luyện – Tân Ba đang ngồi xổm ở trong hành lang lầu ba, lông mày hơi nhíu lại, nhìn vali to đùng đang nằm ngang ngay đó.

Tân Ba cẩn thận cầm giấy vận chuyển còn kẹp trên vali, nhìn kỹ thông tin cá nhân trên đó, sợ hết hồn.

Tân Ba ngẩng đầu nhìn vali nằm cạnh bảng căn phòng ——Youth.

Trong chớp mắt Tân Ba lên tinh thần, hắn lấy điện thoại ra... Không lâu sau, nhóm chat riêng của HOG xôm tụ hẳn lên.

Trong lúc tham gia Quốc tế Invitational sẽ không mua sắm – Vô Địch Tân Ba: [ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Trong lúc tham gia Quốc tế Invitational sẽ không mua sắm- Vô Địch Tân Ba: Tôi có một nghi ngờ, Kỳ thần đã về nước, hơn nữa anh ta còn ngủ phòng đội trưởng!

Cô gái nóng bỏng Ba Na Na:?????

Cô gái nóng bỏng Ba Na Na: Tôi fuck!! Dương thần bị lão súc sinh củng?*

Kay: Cảnh nhỏ, bình tĩnh, Kỳ đội trở về rồi?

Trong thời gian Quốc tế Invitational sẽ không mua sắm – Vô Địch Tân Ba: Trở về rồi, tôi chắc chắn, các anh nhìn hình tôi up lên nè, đây là vali của Kỳ thần, thông tin vận chuyển trên đó không hề sai.

Cô gái nóng bỏng Ba Na Na: Đây được tính là gì? Ngàn dặm đưa... chim?

Kay: Tay cậu ấy thế nào rồi?

Trong lúc tham gia Quốc tế Invitational sẽ không mua sắm – Vô Địch Tân Ba: Không biết! Còn chưa rời giường, sợ hãi.

Cô gái nóng bỏng Ba Na Na: Không dậy nổi đi... ầy! 明天的我你高攀不起

Ngày mai ngươi không với nổi ta- Húc:... Bốc Na Na sửa lại tên ngay đi, cậu có ác tâm hay không?

Cô gái nóng bỏng Ba Na Na: Làm gì mà sao cứ nhằm vào tôi?! Tôi thích ID này!

Ngày mai ngươi không với nổi ta- Húc: Bỏ, lập tức, nhóm chat hài hòa bị cậu biến mẹ nó thành ổ dâm rồi.

Phong tình vạn chủng tiểu Na Na: Đã sửa

Ngày mai ngươi không với nổi ta- Húc:…Mẹ nhà cậu

Lại Hoa: Kỳ Túy ở phòng Youth à?! Về lúc nào?

Trong lúc tham gia Quốc tế Invitational sẽ không mua sắm – Vô Địch Tân Ba: Lúc đêm thì phải? Uống hơi nhiều, không nhớ rõ.

Lại Hoa: Tôi đi xem thử.

Trong lúc tham gia Quốc tế Invitational sẽ không mua sắm – Vô Địch Tân Ba: Có được không…

Phong tình vạn chủng tiểu Na Na: Đừng, Phòng Youth không khóa cửa, cậu cứ thế mà vào... Hình ảnh kia không dám tưởng tượng.

Kay: Không dám tưởng tượng +1

Lại Hoa:...

Ngày mai ngươi không với nổi ta- Húc:…Vậy hôm nay Youth có thể huấn luyện được không?

Phong tình vạn chủng tiểu Na Na: Quá sức.

Kay: Quá sức +1

Ngày mai ngươi không với nổi ta- Húc: Cây rụng tiền tôi giữ cho nửa đời sau đó... Kỳ Túy là tên súc sinh à a a a không sớm không muộn mà muốn phải vào ngay lúc này làm lỡ chuyện...

Phong tình vạn chủng tiểu Na Na: Súc sinh.

Kay: Lưu manh.

Lại Hoa:... Đến cùng là giả à? Các cậu cũng đâu nhìn thấy.

Drunk: Giả.

Nhóm chat trong nháy mắt im như gà.

Kỳ Túy đứng dậy, xoa xoa cổ, vì lệch múi giờ nên tối hôm qua ngủ cũng không được ngon, vào lúc này cả người đều đau mỏi, không được ngủ cùng Vu Dương vốn đã hơi tức, bây giờ còn nhìn thấy tin chat trong nhóm thì càng không thoải mái, Kỳ Túy cài đặt ẩn hiện tin nhóm chat, rồi đi rửa mặt.

Buổi trưa mười một giờ, tất cả người đội 1 đều tới phòng huấn luyện.

Mọi người vây quanh Kỳ Túy vui đùa một lúc, hỏi hết đông tới tây, Kỳ Túy mệt tới không mở nổi mắt nên chỉ trả lời qua loa vài câu, Lại Hoa rất cao hứng, nói: “Mới nói trước với Hạ Tiểu Húc, giờ đúng lúc cậu về, cậu đưa hộ chiếu đây, để bọn họ làm visa kinh doanh[1] trận thế giới cho cậu.”

Kỳ Túy gật đầu: “Tôi cũng đang định nói, đừng quên thị thực của tôi.”[2]

Hạ Tiểu Húc phức tạp nhìn Kỳ Túy, muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn một đám đội 1 không có tim không có phổi, cố nhịn không lên tiếng.

“Đừng có nhân cơ hội ở đây mà lười biếng.” Kỳ Túy nói đủ rồi, muốn thừa dịp bọn họ luyện tập thì quay về ký túc xá ngủ một lúc, “Không thấy đội trưởng các cậu đã bắt đầu huấn luyện rồi à? Huấn luyện đi.”

Mọi người đẩy tới đẩy lui lẫn nhau đến máy tính của mình, Kỳ Túy đi ra ngoài, Hạ Tiểu Húc chần chờ giây lát, như đang suy nghĩ gì đó đi theo sau.

Vu Dương đang ở Sever cuastom luyện súng thấy vậy tháo tai nghe xuống, nhíu nhíu mày nhìn bóng lưng Hạ Tiểu Húc.

“Cậu đi theo làm cái gì? Lấy hộ chiếu?” Trong hành lang, Kỳ Túy quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Húc, “Lại đây, tôi lấy cho cậu.”

Hạ Tiểu Húc mơ hồ nói: “Ừm... Được.”

Hạ Tiểu Húc đi theo Kỳ Túy vào phòng.

Vào ban ngày, Kỳ Túy không đuổi hắn, tùy ý để hắn vào phòng Vu Dương, rồi anh mở vali tìm hộ chiếu.

“Cho cậu.” Kỳ Túy đưa quyển hộ chiếu cho Hạ Tiểu Húc, “Tôi ngủ một lát, cậu xem thời gian, trước cơm tối gọi tôi.”

“Hả... Được.” Hạ Tiểu Húc chần chờ giây lát, muốn đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại quẩn quanh lo sợ bất an, rồi nhịn hết nổi xoay người lại nói, “Cậu làm visa kinh doanh làm gì?”

Kỳ Túy dừng lại, cúi đầu lột từ từ băng vải dùng để cố định trên cổ tay phải, không trả lời.

Trong phòng nhất thời nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lát sau, Kỳ Túy cười nhạo, “Cố ý hỏi? Cậu hiểu mà, còn hỏi tôi làm cái gì?”

Hạ Tiểu Húc nhìn vẻ mặt dáng dấp không quan tâm của Kỳ Túy mà hận.

Kỳ Túy có visa du lịch dài hạn ở Mỹ, anh muốn theo team tới tham dự giải thế giới thật ra mà nói không có bất cứ vấn đề gì, căn bản cũng không cần vẽ rắn thêm chân đi làm visa kinh doanh gì đó, visa của anh hiện tại có thể thỏa mãn bất kỳ hoạt động gì của anh ở nước Mỹ, nhập cảnh, thuê phòng, chữa bệnh, mua sắm… Cái gì cũng làm được.

Ngoại trừ dự thi.

Chỉ có visa kinh doanh, mới có thể sau khi nhập cảnh mới tham gia được hoạt động thi đấu.

Kỳ Túy quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Húc, miễn cưỡng nói: “Cậu sợ cái gì?”

Hạ Tiểu Húc ấm ức, “Tôi sợ đầu óc cậu lơ mơ mà làm việc ngốc! Vốn tôi cũng không đề nghị cậu đi làm phẫu thuật, chính là sợ cậu không cam lòng...”

Kỳ Túy mỉm cười, “Câu này cậu nói đúng rồi.”

Kỳ Túy ném bông y tế băng vải vào thùng rác, lộ ra vết mổ vừa lành trên cổ tay, nhìn vết sẹo mà giật mình, “Tôi không cam lòng.”

Nếu cam lòng, sẽ đi tìm nhiều bác sĩ vậy sao?

Nếu cam lòng, liều lĩnh chịu nguy hiểm lớn, bay xa vạn dặm chạy đến nước Mỹ rạch một đao này sao?

Trước một giây phẫu thuật, bác sĩ cũng chưa cho Kỳ Túy bất kỳ hứa hẹn gì.

Kỳ Túy nằm viện một mình, một mình ký tên vào giấy phẫu thuật, một mình tiến vào phòng giải phẫu.

Không ai biết kết quả sẽ ra sao.

Bác sĩ ra tay phẫu thuật cũng không nói cho Kỳ Túy sẽ thành công hay không, chỉ nói còn phải xem quá trình phục hồi, rồi vết mổ bắt đầu đau, mấy ngày sau đó cả cánh tay phải còn gần như mất hết cảm giác, uống thuốc giảm đau cũng không hiệu quả được bao nhiêu, vết mổ vừa sưng lên, cách ngày hôm sau đã bắt đầu làm phục hồi chức năng, mà một tuần trước đó thôi, mỗi lần phục hồi chức năng là vết thương còn xuất huyết.

Kỳ thiếu gia bình thường bị rút máu có đau cũng chỉ nói một câu tục, sao lại không cam lòng, khi phải ra nước ngoài chịu loại tội này?

Trên hành lang, Vu Dương dựa vào vách tường ký túc xá, môi khẽ run.

Lúc nghe được câu Kỳ Túy nói “Không cam lòng”, Vu Dương ngước mắt nhìn trần nhà.

Trong phòng Vu Dương, yết hầu Hạ Tiểu Húc nghẹn ứ, hắn ngồi xuống, tận lực giải tỏa tâm lý, “Tôi... Lần này không cãi nhau với cậu, chúng ta chỉ nói chuyện, mấy tháng rồi cậu chưa huấn luyện?”

Kỳ Túy nói: “Ba tháng.”

“Thời gian dài không huấn luyện, tay phải còn không biết sẽ khôi phục được đến đâu... Đúng, tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, vậy tôi hỏi cậu.” Hạ Tiểu Húc giết người tru tâm, nói thẳng, “Drunk, bây giờ cậu có thể đánh được Tân Ba không?”

Kỳ Túy mím môi thành một đường, sắc mặt lạnh xuống.

Mặt không cảm xúc nhìn Hạ Tiểu Húc.

Áp lực trong Hạ Tiểu Húc chớp mắt tăng gấp bội, có chút không thở nổi.

Hạ Tiểu Húc cắn răng tiếp tục nói: “Về công... Tôi phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ, năng lực của cậu không đủ, tôi không thể để cho cậu lên.”

“Về tư.” Hạ Tiểu Húc tức giận tới đau phổi, không nhịn được cả giận nói, “Có mấy lần Lão Lại suýt chút nữa động thủ với tôi, chính là sợ cậu sẽ bị kết cục tối tăm như cậu ấy! Trận ở Phủ Sơn trước đó cả team đã nơm nớp lo sợ, còn Youth vì cậu tập luyện vị trí đột kích mà gầy đi mấy cân đấy! Thật vất vả mới lấy được huy chương vàng để cho cậu phong quang giải nghệ, giờ team đang biến thành cái tổ điểu này, mà cậu nói cậu muốn quay lại? Quay kiểu gì? Khi đó cậu nói thế nào?! Cậu quên hết rồi?”

“Ban đầu tôi nói, tôi chọn con đường thứ hai.” Kỳ Túy bình tĩnh nói, “Đã quên là cậu mới phải?”

Hạ Tiểu Húc ngẩn ra, tức giận nói: “Nói chung là không được! Vì vậy cậu đừng có nghĩ tới nữa, tôi sẽ không làm visa kinh doanh cho cậu.”

Kỳ Túy mỉm cười: “Tôi sẽ nghe lời cậu?”

Hạ Tiểu Húc đau cả mề.

“Cậu...” Hạ Tiểu Húc tận tình khuyên nhủ, “Có phải là cậu đã quên trước đây Lão Lại bị gì sao? Bị P di ảnh, cả ngày bị hỏi khi nào cút đi, đi ra ngoài thi đấu... Thi đấu còn chưa bắt đầu, thì các fan trên khán đài đã cùng đồng thanh hô Lại Hoa giải nghệ đi...”

Hạ Tiểu Húc không nói tiếp được nữa.

“Im lặng giải nghệ, nhàn nhã kiếm tiền của cậu đi thiếu gia ơi, không được sao?” Hạ Tiểu Húc muốn điên lên rồi, “Thật vất vả vẹn toàn trước sau rồi, không lẽ các cậu đều có bệnh à? Không lẽ các cậu đã hẹn với nhau rồi?”

Hạ Tiểu Húc là thật tâm thật ý vì muốn tốt Kỳ Túy, cam chịu team HOG trong thời kì giáp hạt này, cam chịu team không còn tài trợ, hắn đồng ý tận lực đi làm hoạt động, mặt dày mặc kệ khi bị người ta chê cười, mà không phải tiếp tục hút máu Kỳ Túy.

Những cái này Kỳ Túy đều hiểu.

“Không nghiêm trọng như cậu nói.” Kỳ Túy không muốn giương cung bạt kiếm với Hạ Tiểu Húc, “Tôi cũng không muốn quay lại, chỉ là tình hình của team hiện tại không tốt, thành viên giải nghệ tình cờ đến giúp một tay, không được sao?”

“Không được!” Hạ Tiểu Húc khó chơi, “Để cho tất cả mọi người nhìn thấy trạng thái tụt dốc của cậu?”

Kỳ Túy cười nhạo: “Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy trạng thái của tôi tụt dốc?”

Hạ Tiểu Húc hỏi ngược lại: “Vậy cậu lại dựa vào cái gì mà cảm thấy cậu bằng Tân Ba?”

“Thông báo một chuyện...”

Hạ Tiểu Húc sợ hết hồn, hắn hốt hoảng nhìn về phía cửa, lúng túng: “Youth... Cậu, cậu đến đây lúc nào?”

Vu Dương không nhìn Hạ Tiểu Húc, giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói, “Tuần sau, team có hẹn giao lưu luyện tập Solo, các team trong nước gần như đều tham gia.”

“Thi đấu điện tử, thành tích nói chuyện.”

“Nếu như ở trận Solo có thể lấy được ba vị trí đầu...” Vu Dương nhìn Kỳ Túy, “Em sẽ đồng ý để anh tiến vào đội 1 làm dự bị.”

Hơn nửa năm trước, Hạ Tiểu Húc gần như nói giống thế với Vu Dương.

Hạ Tiểu Húc cắn răng, đang định phản bác, Vu Dương lạnh nhạt nói: “Hạ quản lý, hiện tại đội trưởng của đội 1 là tôi.”

Hạ Tiểu Húc á khẩu không trả lời được.

Vu Dương nhìn Kỳ Túy, “Anh đồng ý không?”

Trong lòng Kỳ Túy ngũ vị tạp trần.

Vu Dương hiểu anh.

Nên không cần nói nhiều.

“Diễn với ai ở đây đấy.” Kỳ Túy giơ tay nhéo nhẹ mặt Vu Dương, “Làm dự bị cho bọn em? Anh đây là đến cấp cứu được chứ?”

Vu Dương cụp mắt, sờ sờ mặt của mình, nhỏ giọng nói: “Thắng thi đấu rồi nói.”

Kỳ Túy gật đầu: “Năm tuần sau, ok.”