Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 97: Con phượng giả



Gần đây tốc độ quay vô cùng thuận lợi nên Lâm Đình cũng để An Thư vừa đóng phim vừa tham gia một số hoạt động khác.

Nhân khí của An Thư ngày càng cao, người thích cô ngày càng nhiều thì cũng càng có nhiều người chĩa mũi dùi vào cô, những tin đồn vô căn cứ hay scandal bịa đặt cũng bay đầy trời. May mà có Lâm Đình trấn giữ cùng sự hẫu thuẫn của The Star nên mới không xảy ra sóng gió gì, thậm chí còn biến thành điểm sáng vì vậy nhân khí của An Thư ngày càng tăng lên.

Song song với công việc thì còn có một chuyện An Thư vẫn luôn làm đó chính là từ thiện.

Trước kia khả năng của cô có hạn thì cũng đành thôi nhưng lấy thân phận hiện giờ thì chuyện Ninh Tịch có thể làm ngày càng nhiều.

Lâm Đình cũng rất ủng hộ việc này vì vậy đã lấy danh nghĩa của An Thư thành lập một quỹ từ thiện.

"Lễ thành lập chị đã giúp em sắp xếp xong xuôi rồi, vào mùng 6 tháng này, vừa lúc em không phải quay." Lâm Đình nói.

"Mùng 6?" An Thư nhướng chân mày.

"Mùng 6 em có việc sao?"

An Thư cười cười lắc đầu: "Không có, cứ để mùng 6 đi!"

Ngày đó chẳng phải là đám cưới của Ninh Tuyết và Thái Huy sao

"Đây là danh sách khách mời, em nhìn thử xem."

"Dạ!" An Thư gật đầu rồi cầm danh sách lên xem xét, người được mời đều là danh nhân trong giới giải trí và một ít những đối tác quan trọng: "Không thành vấn đề."

***************

Chớp mắt đã đến ngày mùng 6.

Trước cửa trung tâm triển lãm ngựa xe như nước, ngày hôm nay những vị khách hội tụ nơi đây đều là những nhà quý tộc giàu có nổi tiếc, cảnh tượng cùng bầu không khí này dường như có thể sánh ngang với lễ trao giải thưởng lớn.

Những ngôi sao khác tổ chức hôn lễ đa phần đều chọn hội trường khách sạn hoặc đảo nào đó. Nhưng tiệc cưới của Ninh Tuyết cùng Thái Huy lại mời hơn 1000 người cho nên để đáp ứng số lượng người quá lớn này mới phải chọn trung tâm triển lãm thành phố

Ninh Tuyết với Thái Huy đứng ở cửa tiếp đãi khách mời, hai người vô cùng xứng đôi, đẹp như đôi bích nhân* trong tranh. Hai đoàn phù dâu và phù rể cũng đều là những những người nổi tiếng đồng lứa nên cũng tương đối hấp dẫn ánh nhìn.

*Đôi bích nhân: ám chỉ trai tài gái sắc nên duyên cùng một chỗ.

"Hoàng tổng, chúc mừng chúc mừng!"

"Lý tổng khách sáo quá, mời ngài vào bên trong!"

"Chúc mừng Ninh Tuyết, tân hôn vui vẻ! Hôm nay cô đẹp quá!"

Bên trong hội trường của tiệc cưới.

Triệu Ninh Triết hào hứng sắp xếp cho các vị khách, một bên lại trò chuyện với mấy lão tổng cao cấp.

Hiệu giờ ông ta cảm thấy giao 15% cổ phần vào tay Ninh Tuyết Lạc là quyết định đúng đắn nhất trong đời ông ta.

Ninh Tuyết quả nhiên là phúc tinh của ông ta mà!

Chớp mắt đã qua hơn nửa thời gian, các khách mời cũng sắp đến đủ.

"Ninh Tuyết, Thái Huy, bên này giao cho ba mẹ đi, hai con mau vào đi thôi! Lát nữa còn phải làm lễ nữa cơ mà!" Phạm Thu Minh tươi cười nói.

Chân mày Ninh Tuyết nhăn chặt lại: "Không sao đâu mẹ, vẫn có khách chưa tới mà! Mẹ cứ để con với Thái Huy chờ lát nữa đi!"

"Được rồi, hai con cũng đừng chờ lâu quá nhé. " Phạm Thu Minh vừa nói vừa đi vào tiếp khách khứa.

Ninh Tuyết đợi thêm một lúc nhưng chỉ thấy mấy vị khách lẻ tẻ, tuyệt đối không thấy bất cứ bóng người nào của nhà họ Phạm.



Chết tiệt...

Cô ta đã làm đến mức đấy mà vẫn không có tác dụng hay sao.

Chẳng lẽ nhà họ Phạm thật sự tuyệt tình đến vậy?

“Ninh Tuyết, người bên ông ngoại con tới chưa?" Hoàng phu nhân bước tới cười hỏi, vẻ mặt rất ân cần.

"Chưa tới ạ, xem chừng sẽ đến muộn một chút, hay là chúng ta cứ vào trước đi!" Ninh Tuyết mỉm cười, trong mắt xẹt qua một tia tối tăm.

Hoàng phu nhân để ý nhà họ Phạm như vậy, nếu ngay cả cái chuyện đầu tiên lúc gả tới thế này mà cũng xôi hỏng bỏng không thì sau này sao cô ta có thể đặt vững chân ở nhà họ Hoàng?

Bất kể thế nào hôm nay cũng phải mời bằng được người của nhà họ Trang đến, dù chỉ là lộ mặt.

Xem ra cô ta chỉ có thể dùng đến chiêu cuối cùng...

Trong tiệc vui này có không ít những ngôi sao nổi tiếng trong giới, ngay cả người của The Star vốn đối đầu người sống ta chết với SVC cũng có không ít.

Tuy bọn họ thuộc The Star nhưng công ty cũng chẳng thể hạn chế quan hệ tư nhân của bọn họ.

Trong góc có hai nữ nghệ sĩ của The Star đang nhỏ giọng nghị luận.

Một người mặc váy vàng có chút không yên tâm nói: "Haizz, theo quan hệ của SVC với The Star thì chúng ta tới tham dự hôn lễ của Ninh Tuyết có ổn không? Gần đây quan hệ của An Thư với Ninh Tuyết cũng căng thẳng lắm..."

Nữ nghệ sĩ mặc váy đỏ bên cạnh vênh mặt coi thường: "Chả sao đâu, sự kiện lớn thế này mà không đến chẳng lẽ lại chạy đến cái hội trường bé tí hin đó dự cái tiệc thành lập quỹ từ thiện sao? cô thích thì cô cứ đi đi!"

Mọi người trổ mắt nhìn nhau nhưng cũng chẳng tiện hỏi nhiều.

Lúc này có mấy người tuổi tác hơi lớn dường như bừng tỉnh, nhố ra cái gì đó rồi nói: "Đúng là có chuyện như vậy... Dâu trưởng của Triệu gia gia năm đó chính là con gái út của Phạm lão gia, chẳng qua là sau đó hình như giữa bọn họ có xích mích nên nhiều năm liền không qua lại... xem tình hình thế này... là hòa hảo lại rồi?"

"Dù sao cũng là ruột thịt cả, hòa hảo lại cũng là chuyện bình thường thôi đúng không?"

"Thì ra là như vậy! Chậc chậc, Hoàng gia đúng là nhặt được bảo bối rồi! vốn là tôi còn tưởng chỉ cưới được con phượng giả..."

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên có một người khẽ hô lên: "Cửa... kia... có phải là Đại tiểu thư của Phạm gia hay không?"

Trong phút chốc tất cả mọi người đều nhìn về phía về phía cửa.

Mà lại không chỉ nhìn thấy một người.

Mọi ngưòi không chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, mà đi bên cạnh cô còn có một phu nhân đứng tuổi thần thái đoan trang, hai người ấy đang cùng người tiếp đón khách nói cái gì đó.

Phu nhân kia được chăm sóc vô cùng tốt, bà mặc một bộ áo dài màu xanh thẫm có thêu hoa văn chìm, đứng cạnh cô gái trẻ kia trông không giống mẹ mà có chút giống chị, tuy không đeo bất cứ đồ trang sức gì nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý một cách tự nhiên.

Lập tức có người nhận ra hai người họ: "Không sai... đó chính là Phạm đại tiểu thư! Còn có Phạm phu nhân!"

"Cái gì? Người đi cùng kia chính là Phạm phu nhân?"

"Trời ơi! Không ngờ cả tướng quân phu nhân cũng tới! Từ trước tới nay Phạm phu nhân chưa bao giờ xuất hiện ở mấy trường hợp thê này đâu!"

"Xem ra Phạm gia với Triệu gia có quan hệ thật rồi... không phải sui gia thì làm sao mà coi trọng đến thế chứ..."

Sự xuất hiện của hai người họ dường như đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các quan khách, Ninh Tuyết với Hoàng phu nhân quay ra nhìn nhau rồi vội vàng tiên lên nghênh đón.

Hai người không ngờ ngay cả Phạm phu nhân cũng tới!

Người kinh ngạc nhất chính là Ninh Tuyết, bởi vì chỉ có mình cô ta rõ ràng rằng An Nguyệt chỉ tới đưa vòng tay mà thôi, không ngờ lại kéo luôn cả Phạm phu nhân tới.



Nhìn thê này xem ra không chỉ đơn giản là đến đưa đồ, chẳng lẽ... chẳng lẽ đến phút cuối Phạm gia lại đổi ý, đồng ý tới dự hôn lễ của cô ta?

Nêu là như vậy... thì tốt quá...

Ninh Tuyết đưa ánh mắt cầu xin về phía Phạm Thu Minh, trên mặt bà ta có chút không tình nguyện nhất là lúc thấy Phạm phu nhân thì vẻ mặt càng không tốt. Nhưng mà nể mặt con gái mình nên bà ta vẫn đưa tay sửa lại mái tóc rồi theo Ninh Tuyết bước tới.

Triệu Ninh Triết vô cùng mừng rỡ, khi nhìn thấy mọi người ngưỡng mộ.

Dưới ánh mắt của tất cả khách mời, Ninh Tuyết thân làm cô dâu tự mình ra tận cửa đón rồi thân mật nói chuyện: "Chị họ... mợ... mời hai người vào..."

Nói xong còn không quên giới thiệu với Hoàng phu nhân: "Mẹ, đây là chị họ với mợ của con, trước đây con đã kể cho mẹ rồi..."

Chị họ!

Mợ!

Những người không biết quan hệ của hai nhà Triệu - Phạm nghe Ninh Tuyết gọi như vậy thì thay nhau vang lên tiếng hít khí lạnh.

Hơn nữa lần này Ninh Tuyết nói cực kì cao giọng như thể sợ người khác không nghe thấy không bằng.

Vốn dĩ nếu chỉ có mình Phạm Trần An Nguyệt tới thì đương nhiên cô ta sẽ lo sợ An Nguyệt nói ra chân tướng mà đưa người tới chỗ vắng để nói chuyện, có làm ra vẻ mập mờ để cho người ta hiểu lầm. Nhưng hiện giờ thì chẳng cần như thế!

Hoàng phu nhân cũng nhiệt tình nói: "Phạm phu nhân, thật không ngờ ngài cũng tới đây! Phạm tiểu thư đúng là ngày càng đẹp..."

Ngay tại lúc Ninh Tuyết với Hoàng phu nhân nhiệt tình hàn huyên thì Phạm phu nhân lên tiếng.

Bà dùng ánh mắt lãnh đạm như nhìn người xa lạ lướt qua mấy người trước mắt này, sau đó hàng chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại nhìn về phía An Nguyệt: "Nguyệt nhi, bọn họ là ai? Con có quen à?"

An Nguyệt cũng mê mang vô tội nói: "Con cũng không biết, con không quen... Mẹ, đi thôi, trễ nữa thì muộn mất!"

Phạm phu nhân gật đầu một cái rồi để An Nguyệt kéo đi, thậm chí còn chẳng buồn ngoái lại...

Ninh Tuyết, Phạm Thu Minh, Hoàng phu nhân, Thái Huy, Triệu Ninh Triết cùng với khách khứa: "..."

Ít nhất là đến hơn mười giây thì cả hội trường mới phản ứng lại được,

Đây... đây là tình huống gì?

Phạm phu nhân với Phạm tiểu thư nói không hề quen biết?

Hơn nữa hai người họ đến đây hoàn toàn không phải tới tham gia hôn lễ của Ninh Tuyết mà chỉ là đi ngang qua cửa mà thôi?

"Vừa nãy Phạm tiểu thư với Phạm phu nhân nói gì với cô?" Hoàng phu nhân bối rối nửa ngày vẫn không cách nào bình tĩnh lại được, sự nóng nảy không giấu nổi liền nghiêm giọng chất vấn người tiếp đón khách.

Nhân viên tiếp đón khách ngây người, nơm nớp lo sợ trả lời: "Không... không nói gì ạ... vừa nãy vị phu nhân và tiểu thư kia chỉ hỏi đường thôi ạ..."

Cái gì, hỏi đường?

Một màn này cơ hồ toàn thể mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, rất nhanh đã túm tụm lại châu đầu ghé tai. Cuối cùng ai ai cũng biết Phạm phu nhân với Phạm đại tiểu thư vốn không hề tới dự hôn lễ của Ninh Tuyết.

"Trời ơi... chuyện này là sao đây... tôi cũng ngốc luôn rồi..."

"Nhìn mà con không hiểu à? Phạm gia chẳng có tí xíu quan hệ nào với Triệu gia cả, ồ được rồi, bất kể có quan hệ hay không thì nhìn thái độ này ý mà, tóm lại chắc chắn không có ý định có quan hệ với Triệu gia đâu! Từ đầu tới cuối chỉ do một phía Triệu gia tự mình ảo tưởng mà thôi!"

"Phụt, cười chết tôi... Ninh Tuyết muốn dát vàng lên mặt cũng không cần phải nói láo tới mức này chứ?"

"Ai mà biết được! Cũng có thể là do Phamn gia đã đáp ứng, nhưng đến nửa đường lại đổi ý thì sao? Hoặc có khi đơn thuần Phạm gia có xích mích với Triệu gia cho nên cố ý cho Triệu gia một đòn ra oai phủ đầu!"

"Ha ha, đây đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo..."