Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 98: Thêu hoa trên gấm



Đám người không ưa bộ dạng đắc ý của Triệu Ninh Triết đều đang len lén liếc nhìn nhau, hả hê xem kịch hay.

Triệu gia với Hoàng gia sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng cười ha hả nói hiểu nhầm rồi, bọn họ cố gắng đem tuồng kịch này cứu trở về.

Vào ngày vui thế này thì khách khứa cũng sẽ không làm ầm ĩ quá khó coi nên cũng chỉ cười một cái rồi cho qua.

Chỉ có điều là, chờ đến ngày mai thì không biết trà dư tửu hậu bọn họ sẽ nói thế nào...

Hôn lễ sắp bắt đầu, hai nhà cũng nhân cơ hội lánh đến phòng thay đồ của khách sạn.

Vừa đóng cửa lại sắc mặt của Hoàng phu nhân lập tức biến thành cực kì khó coi: "Ninh Tuyết, chuyện này là sao? Chẳng phải con thề thốt với chúng ta là Phamn gia nhất định sẽ tới sao? Kết quả thì tới... nhưng mà tới phá đám?"

Ninh Tuyết hoàn toàn không biết đã sai ở chỗ nào, nhưng cô ta đã hết cách nên chỉ có thể cắn răng rơi hai hàng nước mắt, ra vẻ tủi thân: "Mẹ... con không biết... con thật sự không biết... trong điện thoại chị họ nói chuyện với con tốt lắm mà... con không biết tại sao lại thành như vậy..."

Phạm Thu Minh thấy thái độ của Hoàng phu nhân như thế thì nhất thời nổi giận: "Bà sui gia này, chuyện này sao mà trách Ninh Tuyết được, nếu nó biết mọi chuyện ra thành như thế thì sẽ để Phạm gia tới sao? Hơn nữa bà sui này, công bằng mà nói thì nếu không phải bà cứ nhất quyết đòi Ninh Tuyết mời Phạm gia đến thì hôm nay sẽ xuất hiện chuyện này sao?

Hoàng phu nhân nhất thời cười nhạt: "Hừ, nói thế thì đây là lỗi của tôi à? Bà cho là tại sao tôi nhất định phải mời Phạm gia đến, còn chẳng phải là vì thân phận của con gái bà”

Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi thì hai gia đình nhanh chóng đi ra ngoài chiêu đãi tân khách, thời điểm này mà rời đi quá lâu dễ khiến người ta hoài nghi.

Nhưng mà hiện giờ trong hội trường phòng tiệc đã sắp nổ tung rồi.

"Đúng rồi, lúc nãy mấy người có nghe được không, Phạm đại tiểu thư nói cái gì mà trễ nữa sẽ không kịp ý! Hai người họ tới đây dự cái gì vậy!"

"Dự cái gì? Tầng lớn nhất của trung tâm bị Triệu gia bao hết rồi, trên tầng chót chỉ có một hội trường nho nhỏ thôi, đâu có thể cử hành hoạt động trọng đại gì mà khiến phu nhân tướng quân với tiểu thư phải tự mình tham dự chứ?"

"Vậy thì kỳ quái quá.."

Trong lúc đám người đang nghị luận ầm ĩ thì lục tục có người nhận được điện thoại, sau đó lén lút hạ thấp giọng nói chuyện.

"Cái gì? Quỹ từ thiện... trưởng khoa bệnh viện lớn nhất thành phố... đang ở trên tầng?"

"Bộ trưởng cũng tới? Anh chắc chứ? Anh đừng có mà dọa tôi đó! Tôi muốn hẹn gặp bộ trưởng mà hẹn ba tháng còn không thấy được người đấy!”

"Chuyện này sao có thể chứ? Được... chờ lát nữa tôi sẽ chạy qua xem..."

"Mà tôi cũng không nhận được thư mời nữa, cứ thế chạy qua liệu có ổn không? Cái gì, không cần mời? Chỉ cần quyên tiền... đương nhiên là không vấn đề rồi... biết biết..."

...

Đi kèm với từng cuộc điện thoại là số khách quý trong tiệc cưới càng lúc càng ít đi.

Lục tục có khách áy náy tỏ vẻ xin lỗi mà chào tạm biệt Triệu Ninh Triết và ba của Thái Huy

"Triệu tổng, thật sự xin lỗi quá, bên công ty tôi có chút việc gấp nên phải đi trưỏc đây, cho tôi gửi lời chúc mừng nhé! Xin lỗi xin lỗi!"

"Không sao, không sao, uông tổng nói gì vậy chứ! Ngài có thể tới đây hôm nay đã là sự ủng hộ lớn với chúng tôi rồi! uông tổng đi thong thả!"

Triệu Ninh Triết mới tiễn xong một người, thì lại có đổi tác tìm tới: "Triệu tổng à, gần đây công ty tôi bận quá nên hôn lễ vẫn là cố lấy chút thời gian họp hành để tới, giờ tôi phải đi trước đây, đừng trách nhé!"

"Đâu có đâu có, để tôi tiễn Khương tổng!"

"Không cần đâu, Triệu tổng cứ bận rộn đi! Tôi tự đi là được..."

Lúc đầu Triệu Ninh Triết vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng cho đến người khách thứ năm ra về trước thì ông ta mới cảm thấy có gì đó không đúng.



Cùng lúc đó phía bên ba của Thái Huy cũng gặp phải tình huống tương tự.

Chẳng qua là hôn lễ sẽ bắt đầu ngay lập tức nên hai người cũng chẳng kịp nghĩ nhiều mà bị kêu ra sau chuẩn bị.

Cùng lúc đó tại phòng đa chức năng trên tầng.

Trong đại sảnh cũng được bố trí đơn giản cùng có chừng mực, hiện giờ phần lớn người ở đây là nghệ sĩ của The Star cùng vài đối tác làm ăn, người tuy không nhiều nhưng bầu không khí rất tốt.

An Thư đang trao đổi với trợ lý và quản lý thì di động trong tay kêu lên.

Người gọi tới là An Nguyệt, cô ấy nói sẽ tới, còn đi cùng với mẹ.

An Thư nghe thể thì có chút kinh ngạc sau đó nở nụ cười: “Chị cũng tới à!"

"Tới làm chỗ dựa cho em, chị tới cửa rồi đây, cúp trước”.

Ngoài cửa, An Nguyệt kí tên mình lên rồi đặt túi quà trong tay lên bàn, rồi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen rồi nói với người phụ trách: "Tôi quyên cái vòng này."

Dù sao cái này cũng chẳng thể trả lại, mà An Nguyệt có giữ lại cũng chỉ càng thêm buồn nôn mà thôi. Đẵ như vậy còn không bằng đem làm từ thiện cho xong.

Ghi tên xong, An Nguyệt cùng với mẹ mình đi vào trong tìm An Thư.

”Chị dẫn được mấy người đến đây. Em làm đi chị và mẹ ngồi đây”

Phạm phu nhân vừa đặt chân tới không bao lâu thì đột nhiên ngoài cửa người tới đông tấp nập, hơn nữa những người này cũng có chút kỳ quái...

Như vị lão tổng đang ghi tên này, ông ta mặc cả bộ lễ phục giống như thể đến dự một bữa tiệc trọng yếu nào vậy, ông ta hỏi thẳng: "Chỉ có thể quyên tiền à? Quyên đồ có được không?"

"Tất nhiên là được ạ!" Nhân viên ghi chép gật đầu.

Vì thế vị lão tổng kia chẳng nói hai lời mà lập tức tháo chiếc đồng hồ đeo tay vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ xuống: "Vậy tôi quyên góp cái đồng hồ đeo tay này!"

"À., vâng..."

Có một ắt có hai, liên tục có mấy người khách giống vị lão tổng kia nói rằng do vội vàng tới nên không chuẩn bị tiền mặt mà lấy đồ trang sức trên người quyên góp khiến các nhân viên trố mắt nhìn nhau...

Tiệc cưới dưới lầu.

Hôn lễ mọi người chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng được bắt đầu, MC đứng trên sân khấu nhiệt tình đọc diễn văn sau đó khúc nhạc thần thánh dành cho hôn lễ vang lên. Phía cửa một tấm thảm đỏ được trải ra, cô dâu mặc váy cưới màu trắng khoác tay ba mình bước từng bước tiến về phía chú rể đứng ồ đầu kia của thảm đỏ.

Giờ khắc cuối cùng khiến người ta kích động nhất đã đến, tất cả ống kính của giới truyền thông được mời đến đều hướng thẳng vào cô dâu Ninh Tuyết - người đang là tâm điểm của sự chú ý. Những cô gái có mặt ở đây đều tràn ngập sự ước ao hâm mộ và ghen tị trong mắt. Sự lúng túng do Phạm gia mang tới đã hoàn toàn bị sự khuấy động của hôn lễ khiến khách mời quên đi...

Bởi vì hội trường rất lớn cho nên thảm đỏ cũng rất dài. Ngay lúc Ninh Tuyết đang bước vào thì các khách khứa xung quanh lại lặng yên mà biên mất một nhóm lớn.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi cứ có cảm giác đột nhiên vắng không ít người?" Nữ nghệ sĩ váy vàng nào đó của The Star nhìn ngó xung quanh.

Nữ nghệ sĩ váy đỏ cũng có chút nghi ngờ, ngay tại lúc hai người họ đang nói chuyện thì một vị lão tổng bên cạnh cô ta cũng vội vã quay đầu chạy ra cửa.

Nữ nghệ sĩ váy đỏ vội vàng kéo vị lão tổng kia lại: "Lý tổng, ngài đi đâu đó?"

"À à, tôi phải đi dự một sự kiện vô cùng quan trọng, lần sau có rảnh chúng ta lại gặp nhé cô Diệu..." Lý tổng nói xong liền vội vã rời đi.

Nữ nghệ sĩ mặc váy đỏ kia càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cuối cùng cô ta không nhịn được mà đuổi theo ra phía ngoài cửa. Nữ nghệ sĩ váy vàng thấy thê cũng vội vàng đuổi theo, sau đó hai người họ liền thấy những vị khách quý rời khỏi hội trường đều đang vội vã chạy lên lầu...

Kỳ quá... trên lầu có sự kiện gì quan trọng sao?"

"Chẳng phải trên tầng chỉ có tiệc thành lập quỹ từ thiện của An Thư sao? Trên đó chỉ có một hội trường nhỏ thôi, không thể có sự kiện gì khác đâu. Nghe nói có Hà My bạn gái của Lãnh tổng và Nhật Hạ của ông chủ cũng đến từ sớm đấy”



Ngay tại lúc hai nghệ sĩ nhỏ nhoi kia càng ngày càng thấy kỳ quái thì chỗ thang máy đi ra một đoàn người.

Ánh sáng của người dẫn đầu thiếu chút nữa chói mù mắt các cô, kia chẳng phải là Nguyễn Tuấn Khải của các cô sao, mà người đi bên cạnh chính là ông chủ lớn Nguyễn Tuấn Kiệt. Còn có ông chủ Phùng Nhất Phàm cùng với đó là Lãnh Tư Vũ Những người đi theo phía sau cũng đều là những cao tầng bình thường khó thấy mặt của The Star.

Nhưng mà như vậy vẫn còn chưa xong, ngay sát bên phải cửa thang máy vang lên một loạt tiếng bước chân. Một người đàn ông tóc trắng đeo kính đen phiêu phiêu bước tới, theo sau đó là mấy tên vệ sĩ mặt lạnh và bên cạnh còn có một người đàn ông đeo kính gọng vàng...

Cái... cái ký hiệu tóc trắng này! Chúa ơi... chẳng lẽ đây chính là Kiều tổng trong lời đồn?

Trong ánh mắt khiếp sợ đến run lẩy bẩy của hai nữ nghệ sĩ bé nhỏ, hai đoàn nguời vừa vặn xếp thành một hàng đối mặt hai bên trái phải.

"Ôi chao, Nguyễn tổng, thật là trùng hợp... ngài cũng tới... thêu hoa trên gấm?" Người đàn ông tóc trắng tháo kính xuống, cười nói với người đàn ông lạnh như băng đối diện.

Nguyễn Tuấn Kiệt híp hai mắt lại, bước chân chỉ hơi ngừng rồi lại nhanh chóng tiếp tục bưỏc lên lầu.

Nguyễn Tuấn Khải quay lại nhìn người đàn ông phía sau bĩu môi một cái rồi nhanh chóng đuổi theo anh trai.

Đệch, sao cả tên này cũng tới...

Đúng là hôm nay chẳng có chuyện gì thuận lợi cả!

Cứ đinh ninh cho rằng hôm nay có thể tới chống lưng cho Tiểu Thư Thư ngược chết đôi cẩu nam nữ kia, cuối cùng không ngờ lại bị Phạm gia cướp mất một bước. Chẳng thể giúp người gặp nạn mà lại thành dệt gấm thêm hoa thì cũng thôi đi, cơ mà ngay cả tình địch cũng chạy tới góp vui là thế nào...

Dưới lầu.

Hiện giờ những vị khách khác cũng phát hiện được chỗ không bình thường, bọn họ rối rít châu đầu chụm tai hỏi thăm tình huống rồi dần dần cũng đoán được tất cả những người kia rời đi đều hướng thẳng lên lầu.

Ngay cả tân khách cũng phát hiện được chỗ không bình thường huống chi là truyền thông.

Vì thế ngay lập tức có phóng viên thông minh nhận ra ở đây cũng chẳng kiêm được tin tức lớn cho nên không tiếc buông tha chụp ảnh Ninh Tuyết mà lén lút chạy lên lầu.

Mà đã không chạy lên thì không sao, chạy lên rồi thì bị tình huống nơi đây dọa cho suýt tiểu ra quần!

Cứ tưởng bên dưới đã là sự kiện trăm năm khó gặp, hóa ra trên này mới biết cái gì gọi là phô trương.

Quan lớn tụ tập, nhà giàu đàn dúm...

Nói ví dụ không được hay lắm thì là, nêu hiện giờ ném một quả lựu đạn vào cái hội trường nhỏ này thì cả đất nước cũng sập theo luôn.

Vì thế tất cả các phóng viên rời đi đều một đi không trở lại...

Ninh Tuyết khoác tay Triệu Triết Lập, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, chân cô ta đang bước từng bước về phía hạnh phúc của cô ta, vể tất cả mọi thứ cô ta cướp được...

Cuối cùng khi cô ta bước tới bên cạnh Thái Huy rồi xoay người lại thì lại phát hiện đại sảnh vổn đầy ắp người đã ít đi hơn phân nửa, thậm chí còn có thể lấy mắt thường để trông thấy tốc độ giảm xuống của số lượng khách mời.

"Chuyện gi xảy ra..."

Nhưng lúc này dưới con mắt bao người cũng không tiện dò hỏi, vậy cho nên Ninh Tuyết chĩ có thể đè xuống bất an mà tiếp tục cử hành hôn lễ.

Trao nhẫn, tuyên thệ...

Đây vốn là thời khắc cô ta mong đợi nhất, nhưng càng ngày hội trường càng trở nên vắng lặng. Sau cùng số người còn lại không nổi một phần ba.

Dường như vừa làm lễ xong Ninh Tuyết đã lập tức chạy xuống hỏi thăm tình hình.

"Ba mẹ... chuyện gì xảy ra thế? Sao tự dưng lại thiếu nhiều khách như vậy?"