Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 55



Ai cũng biết Phương Thầnđã trở lại, hơn nữa, cô là người con gái đầu tiên ở bên Hàn Duệ đi rồi trở lại.Vì chuyện này mà Tiền Quân đã thua Tạ Thiếu Vĩ năm ngươi ngàn tệ, Tiền Quân hỏivới vẻ hoài nghi không chịu thua: “Chắc mày lại nghe ngóng được tin tức trướcđó từ đại ca chứ gì, mày đã biết sớm muộn gì đại ca cũng sẽ đón Phương Thần vềphải không?”.

Tạ Thiếu Vĩ đáp: “Hoàntoàn không có”.

Vì kiếm được số tiền lớnrất dễ dàng, Tạ Thiếu Vĩ cảm thấy rất vui, mỉm cười đáp: “Hãy tự trách màykhông có mắt nhìn ấy”.

“Xì!” Tiền Quân vẫn khôngchịu, “Mày đúng là kẻ mưu mô, tính toán! Lẽ ra, lúc đầu cá cược, t phải đoánđược ý đồ xấu của mày mới phải! Nói mau, sao mày lại đoán được tâm sự của đạica?”

“Chuyện này chỉ có thểcảm nhận mà thôi.” Tạ Thiếu Vĩ làm ra vẻ thông thạo, “Hơn nữa, trước đây khôngchú ý thì thôi, nhưng tình hình hiện nay mà mày cũng không nhìn thấy sao?”.Tiền Quân lắc đầu, đáp với vẻ không hiểu: “Bây giờ tao thực sự thấy hoài nghi,rốt cuộc là đại ca bỗng nhiên thay đổi tính nết, hay là từ trước đến nay taokhông hiểu gì về đại ca?”.

Tạ Thiếu Vĩ mỉm cười vẻbí hiểm: “Có khả năng là cả hai”.

Thực ra, không chỉ cóbọn Tiền Quân ngạc nhiên, ngay cả Phương Thần cũng cảm thấy rất hoài nghi vàkhó hiểu trước biểu hiện của Hàn Duệ.

Phương Thần lại chuyểnvề ở trong biệt thự, điều đó không phải vì sự ép uổng hany sự chuyên chế củaHàn Duệ, mà vì cô đang có những tính toán khác. Cuộn băng ghi âm ấy lúc nàocũng giống như một chiếc gai to tướng, xuyên ngang trái tim cô, nhổ không được,lấy không ra, nó khiến cô cảm thấy bất an. Cô nghĩ mãi vẫn chưa tìm được cáchgì để tìm hiểu nội tình, nhưng bây giờ thì tốt rồi, may sao việc gây phiền hàcủa Jonathan đã khiến cho cô có cơ hội nối lại mối quan hệ với Hàn Duệ.

Tạm thời cô sẽ không rờixa Hàn Duệ, vì đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô.

Nhưng lần này, Hàn Duệbỗng nhiên đối xử với cô rất tốt, gần như chuyện gì cũng nhường cô, thậm chícòn hứa và thề với cô nữa. Có lúc anh chỉ nhìn cô, rõ ràng là không nói gì,nhưng ánh mắt sâu thẳm và rực cháy ấy lại như thiêu đốt cô.

Phương Thần càng ngàycàng cảm thấy hoài nghi, không biết đó có phải là một ai lầm hay không?

Thực ra, anh vẫn trầmmặc, lạnh lùng như cũ, vui buồn thất thường, nhưng lại có điều gì đó khônggiống như trước.

Hằng ngày, anh đích thânđưa đón cô đi làm, chiếc xe hào nhoáng đỗ trước cổng cơ quan, mấy lần bị đồngnghiệp nhìn thấy. Không lâu sau đó, có người đã tò mò dò hỏi: “Tiểu Phương, cáianh chàng đẹp trai ấy có phải là bạn trai của cậu không?”.

“Chiếc xe ấy của hãngnào vậy? Trông tuyệt quá!”

Còn những người thân hơnthì lại hỏi: “Tình cảm của hai người phát triển đến mức độ nào rồi? Sao trướcđây giữ kín thế, mọi người cứ nghĩ rằng cậu vẫn đang độc thân cơ đấy!”.

“...”

Vì bị hỏi quá nhiều,Phương Thần cảm thấy dù mình có cả trăm cái miệng cũng không thể nào nói chomọi người hiểu được, cũng không thể nào giải thích cho rõ mối quan hệ giữa mìnhvà Hàn Duệ, nên chỉ biết cười trừ cho xong chuyện. Thường ngày cô vốn là nhânvật được quan tâm ở cơ quan, nên những tin tức về cô được lan truyền đi rấtnhanh chóng. Một hôm, khi đi công tác, dọc đường, đến cả cậu Đinh của nhóm quayphim cũng dò hỏi tin tức về cô.

Vì thế Phương Thần nóivới Hàn Duệ: “Từ lần sau, anh không cần phải lái xe đưa tôi đi làm nữa”.

“Lý d

“Tôi không thích.” Cônói với giọng lạnh lùng: “Để tránh cho các đồng nghiệp bàn tán ngày càngnhiều”.

Hàn Duệ dừng một lát,rồi đưa mắt liếc nhìn cô một cái, “Em cũng để tâm đến chuyện này à?”, giọng nóitỏ rõ ý không tin, dường như anh đã quá hiểu về tính cách của cô.

“Nhưng tôi muốn A Thiênlái xe đưa tôi đi làm hơn. Không lẽ anh sợ tôi lại cắt đuôi cậu ấy rồi chạytrốn? Yên tâm đi, sẽ không như vậy nữa đâu.”

“Tôi chưa hề nghĩ đếnchuyện đó.”

“Vậy thì vì sao anhkhông lo giải quyết những công việc của mình đi?” Phương Thần tỏ ý nghi hoặc,“Hay là anh bỗng nhiên phát hiện ra rằng lái xe cũng là một việc rất thú vị?”.

Cô thừa nhận mình đã nóira những lời không lấy gì làm dễ nghe và trên thực tế cô cũng không thể giữ vẻmặt tươi cười với anh được. Nhưng, xem ra Hàn Duệ không hề nổi giận, thậm chívẫn chăm chú nhìn về phía trước với vẻ rất bình thản. Một lát sau anh mới nói:“Lát nữa em ăn cơm ở nhà, tôi có việc phải đi một lúc, có thể tôi sẽ về rấtmuộn”.

“Tùy anh.” Trong lòngPhương Thần nghĩ, cần gì phải dặn dò rõ ràng, kỹ lưỡng đến thế không biết?Chuyện ấy chẳng có liên quan gì đến cô.

Nói thật lòng, cô thíchlúc Hàn Duệ không có ở nhà, vì như vậy không khí trong ngôi biệt thự thoải máihơn rất nhiều. Gần đây, Tiền Quân cũng mang theo hai, ba người vào đó ở cùng,vì thế cả một không gian rộng lớn ồn ào hẳn lên.

Có lần cô làm thêm đếngần sáng, khi về đến nơi thấy phòng khách vẫn sáng đèn, mấy người nằm ngổnngang trên ghế xem bóng đá, một người trong bọn họ nhìn thấy cô, buột miệng kêulên: “Ôi, chị dâu về rồi”.

Phương Thần ngớ ngườira, sắc mặt hơi thay đổi. Người kia lập tức cũng cảm thấy mình đã lỡ lời, bènlấy lại hơi, rồi cố nặn ra một nụ cười ngượng ngập, vỗ đầu, nói: “Tại đang xemti vi nên lú lẫn và gọi nhầm, chị Phương đừng để bụng nhé!”, nói xong đưa mắtnhìn phía sau Phương Thần một cái, có lẽ sợ Hàn Duệ đi sau cô nghe thấy.

Lúc đó Phương Thần vừatức vừa buồn cười, sau cùng nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Cậu vừa nói gì cơ? Tôikhông nghe thấy gì cả”.

Tất nhiên là cô biết bọnhọ rất sợ và kính nể Hàn Duệ, bất cứ ai cũng có thể thấy, không khí giữa cô vàHàn Duệ lần cô trở về này có phần căng thẳng hơn trước, vì thế làm họ càng thậntrọng hơn, dường như lúc nào cũng lo sợ phạm phải điều cấm kỵ và trở thành nơitrút cơn tức giận.

Jonathan tạm thời khôngcó động tĩnh gì. Có lẽ hắn ta biết Phương Thần đang được Hàn Duệ che chở, cũngcó thể là vì những nguyên nhân khác. Tóm lại là, con người ấy đã biến mất khỏithế giới của cô, cũng đột ngột như khi hắn ta xuất hiện.

Phương Thần nghĩ, nếuJonathan trở về Mỹ rồi thì sao nhỉ? Nếu Hàn Duệ cảm thấy mọi mối đe dọa tiềm ẩnđã được giải quyết rồi, liệu có để cho cô rời khỏi, để rồi ai đi đường nấy haykhông?

Cô cũng biết rằng, rấtnhiều cơ hội sẽ qua đi, nếu lần này không nắm, e rằng cả đời này cô cũng khôngcó cách nào để biết được sự thật về cái chết của Lục Tịch.

Nhưng, cô không thể nàohỏi đươc.

Trực tiếp đối chất vớiHàn Duệ là một hành động không sáng suốt, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách nàokhác, dù đó chỉ là nói bóng gió, cạnh khóe.

Cũng có lẽ là do côkhông muốn nghĩ.

Bây giờ thái độ của anhđối với cô mỗi ngày một tốt hơn, nếu không thì thuộc hạ của anh đã không xưnghô với cô như vậy. Đến cả người ngoài cũng nhìn thấy rất rõ, thì làm sao cô lạikhông cảm thấy điều đó?

Chỉ vì cô không muốnthừa nhận, và cũng không dám thừa nhận.

Có một lần cô đi phỏngvấn ở bên ngoài, lúc xuống xe vấp phải một cục đá ở bên đường, không kịp đềphòng nên trượt chân ngã. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng sau khi về biệt thự,Hàn Duệ vẫn tự tay lấy rượu thuốc ra bóp cho cô. Cô không hề biết rằng anh cũngbiết làm việc này, hơn nữa, còn tỏ ra rất thuần thục, bàn tay có những nốt chaisần lướt qua gót chân cô, sức mạnh của bàn tay ấy vừa đủ để khiến cho cô có cảmgiác nóng bừng.

Biểu hiện của anh lúc đórất nghiêm túc và chuyên tâm, còn cô thì dường như chìm đắm trong căn phòngthoang thoảng mùi thơm đặc biệt của rượu thuốc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòngrất hốt hoảng.

Cô nghĩ: Nếu như chưatừng xảy ra chuyện gì thì sẽ tốt biết bao! Nếu cô và anh chỉ là mới quen biết,nếu giữa họ không có những con người và những chuyện ấy, thì sẽ tốt biết bao!

Cô không thể nào có thểhình dung ra được cảm giác đón nhận sự yêu chiều và dịu dàng từ người đàn ôngnày, có lẽ sẽ giống như được uống một loại rượu ngon, mạnh nhất và cũng thuầnkhiết nhất trên thế giới, để rồi say ngay sau đó, sau khi say sẽ ở một thế giớiphức tạp, đẹp đẽ không có thật, nhưng lại khiến người ta lưu luyến mãi khôngthôi.

Có lúc thậm chí cô khôngmuốn tỉnh lại, giống như việc người ta phải chờ đợi rất lâu cuối cùng mới gặpđược một người như vậy.

Sự xuất hiện của anhdường như là điều đương nhiên. Nếu như không phải suy nghĩ đến bất cứ điều gì,thậm chí cô còn cảm thấy cứ sống như thế với anh cũng là một sự lựa chọn rấttuyệt, cho dù lúc nào cũng có mối nguy hiểm rình rập.

Vì thế, có lúc PhươngThần đã phải tự hỏi: Liệu mình có uống nhầm phải một chén thuốc độc không, đúngnhư điều mà người ta gọi là uống thuốc độc để giải khát. Thời gian ở bên HànDuệ càng dài, cô lại càng lún sâu thêm, nhưng cô không sao hạ quyết tâm được,không biết làm thế nào để hỏi anh rằng: Cái chết của Lục Tịch rốt cuộc là cóliên quan như thế nào với anh?

Cô có thể ngồi một mìnhvà nghĩ ra rất nhiều đáp án, nhưng lần đầu tiên từ khi sinh ra cô cứ tự lừamình dối người, không dám đón nhận câu trả lời chân thực nhất.

Hôm ấy Hàn Duệ trở vềrất muộn, có lẽ anh thực sự bận với một việc quan trọng gì đó ở bên ngoài. Mãitới khi Phương Thần mơ màng đang chuẩn bị thiếp đi thì mới nghe thấy tiếng chânanh bước lên cầu thang, tiếng bước chân ấy không rõ ràng, rồi dừng lại ở trướccửa phòng cô một lát, sau đó tiếp tục bước đi.

Ngày hôm sau là cuốituần, Phương Thần nói muốn về nhà lấy một ít đồ đạc. Lúc đó A Thiên đang hútthuốc ở trước thềm, nghe cô nói như vậy liền xua tay, nói: “Chuyện này chị hãynói với đại ca ấy”.

“Anh ta ở nhà à?”,Phương Thần hơi ngạc nhiên. Cũng không còn sớm nữa, cô đã tưởng rằng Hàn Duệ rakhỏi nhà rồi.

Sau cùng, cô tìm thấyHàn Duệ ở vườn hoa phía sau. Hình như anh vừa mới đi bơi về xong, trên ngườichỉ mặc một chiếc quần lửng đến đầu gối, tóc vẫn còn ướt, những giọt nước trêntóc nhỏ xuống trước ngực anh, rồi chảy theo cơ bụng có nước da nâu sẫm xuốngthắt lưng.

Vì ngược ánh mặt trời,Phương Thần phải nheo mắt mới nhìn được về phía anh, nói: “Tôi muốn ra ngoàimột chút”.

“Vừa may, để tôi đưa emđi”, anh không hỏi thêm câu nào, mà chỉ quay về phòng thay quần áo rất nhanh,sau đó lái xe chở cô ra khỏi cổng.

Dọc đường đi, PhươngThần cứ nghĩ mãi, thế nào thì gọi là “vừa may” nhỉ? Nhìn dáng vẻ của Hàn Duệthì không có vẻ có việc khác phải giải quyết. Chờ Phương Thần lấy đồ từ căn hộcủa cô xuống, Hàn Duệ lại lái xe về phía ngoại ô.