Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 54



“Thời gian không gặpcũng chưa lâu, mà sao anh lại ra nông nỗi này, đến con gái mà cũng định đòiđánh là thế nào, Jonathan?” Hàn Duệ nói với vẻ châm biếm nhẹ nhàng, giọng nóilạnh lùng và rất rành rọt, đập vào màng nhĩ của tất cả những người có mặt ở đó.

“Alex!”, vì quá kinhngạc, nên đến cả giọng nói của Jonathan cũng lạc hẳn đi, còn các dây thần kinhtrên mặt thì hết căng lên lại giãn ra chỉ trong một khoảng cách rất ngắn, rồi sauđó nhướng mày khẽ cười, từ từ rút tay của mình khỏi tay Hàn Duệ, đồng thời đưatay còn lại khẽ phủi lên cổ áo, nghiêng mắt nhìn và hỏi: “Sao cậu lại đếnđây?”.

“Câu hỏi này lẽ ra nênđể tôi hỏi anh mới đúng”, Hàn Duệ từ từ rời mắt sang người khác. Người kia giậtthót một cái, các ngón tay bất giác buông lỏng ra, Phương Thần chẳng kịp ngạcnhiên, mà chỉ cố gắng vùng ra khỏi sự kìm giữ, rồi sau đó lùi ra một khoảng,tới chỗ mà cô nghĩ là tạm thời an toàn, sau đó mới nhìn lại Hàn Duệ lần nữa.

Trống ngực Phương Thầnđập liên hồi, dường như mọi hơi nóng trong cơ thể đều bốc cả lên đầu.

Chưa có lần nào giốngnhư lúc này, sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Duệ khiến cô có cảm tưởng như quânnhà trời. Trong khoảnh khắc anh đưa tay ra ngăn bàn tay của Jonathan lại, cô đãgần như không nén được sự mừng rỡ, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy rất sốc.

Phương Thần tạm thờiquên mất những chuyện cần phải suy nghĩ, nh chuyện bị anh lợi dụng, lừa dối vàcả những câu hỏi xung quanh chuyện của Lục Tịch, tất cả cô đều không thể nàonhớ ra. Lúc này, cô chỉ thấy anh đúng là vị cứu tinh! Mặc dù người đàn ông nàycó lẽ cũng có những mối nguy hiểm như vậy, cũng là một người không tốt như thế,nhưng cô vẫn thấy tin tưởng anh, cô tin sự xuất hiện của anh sẽ giải phóng côkhỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

Ánh mắt của Jonathan hếtnhìn Hàn Duệ lại nhìn Phương Thần, rồi sau đó nhếch khóe môi, nhưng không hề códấu hiệu của nụ cười nào, nói: “Hình như cậu cũng thay đổi rồi. Bây giờ cậu đãcó tâm trạng để mà quan tâm đến những chuyện không đâu rồi sao? Không lẽ cậucũng cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp? Nếu cậu thích, tôi sẽ nhường cho cậu,thế là được chứ gì”. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Jonathan không có bất cứmột hành động ra lệnh nào với thuộc hạ, vì thế Phương Thần vẫn bị mấy người đànông nước ngoài to lớn ngăn lại.

Hàn Duệ không nói gì,anh chỉ đưa mắt nhìn Jonathan một cái, sau đó tự mình bước tới.

Mấy tay thuộc hạ củaJonathan đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám ngăn cản anh, thậm chí còn tựgiác lần lượt đứng tránh sang bên. Hàn Duệ bước tới đứng trước mặt Phương Thầnnhư chốn không người, ánh mắt sâu thẳm lướt nhìn một lượt khuôn mặt và cơ thểcô, dường như anh đang kiểm tra xem cô có bị thương ở chỗ nào không.

Phương Thần dựa vàotường, môi mím chặt lại, vẻ mặt dưới ánh đèn cho thấy tâm trạng có phần hơiphức tạp, cô cũng nhìn anh không nói một câu nào. Đôi mắt cô có lẽ là bộ phậnđẹp nhất trên khuôn mặt, rất linh lợi, lòng đen lòng trắng rõ ràng, khi cô cườiđôi mắt ấy long lanh chẳng khác gì giọt nước mùa thu. Thế nhưng trong giờ phútnày, khiến nó có vẻ tội nghiệp và khiến cô chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị bắtnạt, đáy mắt toát lên vẻ ấm ức và ngoan cường, nhưng vẫn ẩn chứa ánh tin cậy cốche giấu.

Cô nhìn thấy anh, vì thếmới cảm thấy yên tâm?

Hàn Duệ bỗng cảm thấylòng thót lại, như thể bị một vật gì đó chạm khẽ vào. Anh chau mày, rồi tóm lấykhuỷu tay cô, kéo cô về phía mình, lập tức ngửi thấy mùi rượu.

Khuôn mặt của Hàn Duệcàng sa sầm hơn, anh quay về phía Jonathan, nói bằng giọng trầm nhưng rất rànhrọt: “Tôi hi vọng rằng, từ nay về sau anh và thuộc hạ của anh không đến gần côấy nữa”.

Ánh mắt của Jonathanchợt lóe lên, nhìn hai người với vẻ mặt vờ như rất tò mò, trả lời với nụ cườinham hiểm: “Hãy cho tôi một lý do”.

“Vì cô ấy là người phụnữ của tôi.”

Phương Thần sững người,nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, rồi lại nghĩ, có lẽ là do hơi men đã làm mờ lý trínên mới trở nên chậm chạp như vậy và không lập tức phản bác lại Hàn Duệ.

Cô chỉ ngước mắt lênnhìn anh, mặc dù hơi choáng váng, nhưng khuôn mặt ấy trong đôi mắt của cô vẫntrầm tĩnh và lạnh lùng như trước. Cô cố gắng nhớ lại, thấy hình như ngữ khítrong giọng nói của anh rất chắc chắn và tự nhiên.

Cô cụp mắt xuống khôngnói gì, những ngón tay trong lòng bàn tay của Hàn Duệ bất chợt khẽ co lại.

“Trùng hợp thế sao?”Jonathan nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, tiếp đó hai bàn tay buông ra dọc theothân người, đôi môi lên tỏ vẻ hiểu ý, “Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi, Alex,hành động vừa rồi của tôi thuần túy không có ý gì”. Rồi hắn ta quay sang PhươngThần, khẽ gật đầu, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng như lần đầu gặp mặt: “Côgái, cô có bằng lòng nhận lời xin lỗi của tôi không?”.

Phương Thần nhìn hắn tamột cái bằng vẻ lạnh lùng, trong chốc lát không thể nghĩ ra được là con ngườinày rốt cuộc đang giở trò gì nữa, giả vờ như thế hoàn toàn không biết gì vềmình?!

Miệng Phương Thần địnhbuộc nói ra một câu gì đó, nhưng rồi cô lại thôi, cô mím môi, lặng lẽ đưa mắtđi chỗ khác.

Trước một lời xin lỗikhông đầu không cuối ấy, Hàn Duệ không tỏ rõ thái độ, anh chỉ kéo tay PhươngThần đưa đến bọn Tiền Quân, rồi sau đó mới quay lại nhìn Jonathan, nửa cười nửakhông, nói: “Sao anh đến Trung Quốc mà không thông báo cho tôi một tiếng thế?Dù sao cũng từng là anh em, lẽ ra tôi phải đón tiếp anh thật chu đáo. Ngày maichúng ta chọn một địa điểm nào đó gặp mặt nhau, được chứ?”.

“Tất nhiên là được rồi.”

“Vậy thì ngày mai gặplại.”

Hàn Duệ mang theo mộtđám người, đến bất ngờ và rồi đi cũng rất nhanh.

Nhiệt độ ở ngoài cửa củaKTV và bên trong hoàn toàn khác hẳn nhau, không khí nóng rực và khói từ đuôicủa những chiếc xe pha lẫn vào nhau bao bọc lấy xung quanh, khiến người ta thấyngột ngạt. Lúc trước Phương Thần gần như sắp té xỉu, bây giờ lại bị sốc trướcnhững việc vừa xảy ra, vì thế mà bước chân đặt lên bậc thang không v

Hàn Duệ đưa một tay đỡcô, không nói câu nào, rồi đẩy cô ngồi vào ghế sau xe. Động tác của anh hơi thôbạo, Phương Thần bấc giác chau mày chừng mắt nhìn anh một cái, nhưng cô chưakịp lên tiếng phản kháng lại thì ngay lập tức không nén được phải bám vào cửaxe đang mở và nôn thốc nôn tháo.

Tất cả những người cómặt ở đó đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám có bất cứ hành động nào.Trước đó, không phải là chưa từng thấy phụ nữ say rượu, nhưng đây là lần đầutiên bọn họ được người phụ nữ của đại ca “truyền hình trực tiếp”.

Mặc dù bình thườngPhương Thần cũng rất có duyên và phần lớn những người đứng đó đều cảm thấy cóphần thương hoa tiếc ngọc, nhưng nhìn nét mặt của Hàn Duệ còn tăm tối hơn cảmàn đêm lúc này, ai mà dám có hành động nào.

Đến khi đã nôn hết nhữnggì trong bụng, Phương Thần mới dừng lại vuốt ngực, thở hổn hển. Một tờ giấy ănđược ai đó chìa ra, Phương Thần đưa tay định đón lấy, nhưng người kia đã tránhra và đích thân lau hộ những vết bẩn cho cô.

Phương Thần ngẩng đầulên, nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Hàn Duệ, “Có chuyện gì vui tới mức em phảiuống say như thế này?”.

Phương Thần không nóicâu nào, mà chỉ dựa vào lưng ghế da mềm mại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đầu óc côhỗn độn chẳng khác gì một đám bột bị người ta nhào lặn, nhưng cô vẫn lờ mờ nhớra rằng, hình như Hàn Duệ không thích những người con gái say rượu. Nhưng, côsay hay không thì có liên quan gì đến anh ta?

Chiếc xe khởi động,không hỏi Hàn Duệ xem sẽ đưa mình đến đâu, bởi cô lập tức chìm vào giấc ngủngay sau đó, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Hàn Duệ nói: “Em tạmthời ở lại đây đã”.

“Vì sao?”, Phương Thầnkhẽ bóp trán, cô vẫn chưa hết cơn buồn ngủ.

“Tôi đã từng đắc tội vớiJonathan, bây giờ có thể em sẽ gặp rắc rối hơn.”

Phương Thần ngẩn người,rồi nhanh chóng nhớ ra, “Vậy thì sao anh lại còn nói với anh ta về quan hệ giữatôi và anh?”. Cô nghĩ, rõ ràng đã chia tay rồi, thậm chí cô chỉ muốn coi anhnhư người qua đường xa lạ.

Hàn Duệ lặng lẽ hútthuốc, khuôn mặt nghiêng chìm trong bóng tối.

Đúng vậy, nếu nghĩ chosự an toàn của cô, lẽ ra anh không nên nói với Jonathan rằng cô là người phụ nữcủa anh.

Cuộc sống của cô vốn rấtthuần khiết, nhưng kể từ khi quen anh, lúc nào cũng phải đối mặt với những mốinguy hiểm rình rập khắp mọi nơi, thậm chí còn bị cuốn vào cuộc đấu đá giữa cácphe phái và bị một viên đạn găm vào người.

Không ai biết được rằng,sau đó anh đã hối hận đến mức nào.

Vì trong giây phút nhìnthấy dòng máu đỏ tươi trào ra từ cơ thể cô và chảy qua kẽ ngón tay, dường nhưlần đầu tiên anh cảm thấy nỗi sợ hãi, còn trước đó, dù cho chính mình bị thươngnghiêm trọng đến như thế nào anh cũng chưa bao giờ thấy sợ.

Đó là một cảm giác mấtmát, cô dựa vào ngực anh, hơi thở yếu ớt, dường như cô có thể biến mất bất cứlúc nào. Anh hoàn toàn không rõ lúc đó mình đang cố gắng ôm giữ thứ gì, nhưngnhất định không chỉ đơn thuần là một mạng người.

Nhưng hôm nay, một lầnnữa anh lại kéo cô xuống dòng nước càng sâu và đục ngầu ấy.

Trước câu chất vấn củaPhương Thần, Hàn Duệ chỉ còn biết nhìn lướt qua cô rồi đáp: “Em ở bên cạnh tôimới an toàn nhất”.

“Thế sao?” Không biết làdo ảnh hưởng của chất cồn hay do những ký ức không vui, sắc mặt của Phương Thầnhơi nhợt nhạt, cô cười lạnh lùng, hỏi lại: “Không lẽ anh quên mất là lần trướcvì sao tôi lại bị thương?”.

Hàn Duệ cúi đầu vân vêđiếu thuốc, trầm ngâm một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắtsâu thẳm như không có đáy và nói: “Chuyện tương tự như vậy sẽ không bao giờ xảyra nữa”.

Giọng của anh rất nhỏ,dường như nó hòa lẫn trong màn đêm đen đặc. Phương Thần chợt cảm thấy hơi ngạcnhiên, vì biểu hiện và giọng nói của anh rất chân thành, nó cho thấy một vẻ gìđó rất khó nói thành lời, như thể anh đang thề và cam kết.

Hình như cô say thật...cô nhắm mắt lại, tránh để mình lại có ảo giác

“Làm sao tôi biết đượcđây không phải là một cái bẫy khác?”, cô hỏi bằng giọng bình thản, giọng nói cóvẻ cứng nhắc, “Anh lại dùng mánh khóe cũ, lợi dụng tôi một lần nữa?”.

Hàn Duệ khẽ chau đôimày, anh không thích giọng nói của cô lúc này, vì nó mang vẻ hoài nghi và thấtvọng rất rõ. Nhưng cũng lại rất thẳng thắn, dường như cô đã sớm hiểu rõ về anh.

“Không như thế nữa”, HànDuệ dừng một lát, rồi lần đầu tiên đưa ra lời cam kết đối với một cô gái: “Từnay về sau, em sẽ không bao giờ phải chịu bất cứ xâm hại nào nữa”.