Ăn Vạ Chị Đại

Chương 33






 

Edit: Kir
 
“Reng reng reng…”
 

Sáng sớm chủ nhật, trong căn phòng yên tĩnh, điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường đột nhiên rung lên, kèm theo một chuỗi tiếng chuông ồn ào, quấy nhiễu buổi sáng yên tĩnh.
 
Một bàn tay trắng trẻo vươn ra từ dưới chăn, mò mẫm lấy chiếc điện thoại di động.
 
“Alo…” cô gái nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghe điện thoại.
 
“Còn đang ngủ à?”
 
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của chàng trai, Lục Tịnh An giật mình một cái, cơn buồn ngủ thoáng cái tan đi không ít.
 
Cô ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, tưởng là mình ngủ quên, nhưng phát hiện chỉ mới hơn sáu giờ.
 
“Mới vừa tỉnh.” Cô lầm bầm.
 
Vừa thức dậy, giọng cô gái mang theo vài phần mềm mại dịu dàng, nghe như đang làm nũng.

 
Phỉ Minh Sâm ở đâu bên kia điện thoại không khỏi rung động, quyết tâm muốn lôi cô ra khỏi chăn cũng có chút dao động.
 
“Vậy còn muốn ngủ tiếp không?” Cậu dịu dàng hỏi.
 

Lục Tịnh An từ từ nhắm hai mắt lại, yên lăng một lúc rồi mới miễn cường nói: “Không, cậu có việc gì?”
 
Bên đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng huyên náo. Phỉ Minh Sâm đi đến bên cửa sổ nhìn phòng đối diện. Căn phòng của cô bị rèm cửa sổ che kín mít, căn bản là không thấy rõ được tình huống trong phòng.
 
“Sau này không được kéo rèm cửa sổ lại.” Cậu nói.
 
“Hả?” Lục Tịnh An xuống khỏi giường, nghe lời cậu nói thì không khỏi ngây người, sau đó nhìn về phía cửa sổ của mình.
 
Căn phòng của cô hướng về phía mặt trời mọc, sáng sớm nắng rọi vào, vì để ngủ ngon giấc nên tối trước khi đi ngủ cô đều kéo rèm che kín lại.
 
Cô đứng lên, đưa tay vén rèm hở ra một chút, nhìn xuyên qua khe hở quả nhiên thấy được Phỉ Minh Sâm đang đứng ở phòng đối diện, cầm điện thoại nói chuyện với cô.
 
Mới tảng sáng nên ánh sáng không quá chói chang, chàng trai mặc bộ đồ thường đứng bên cửa sổ, bị ánh nắng mạ lên một quầng sáng, sạch sẽ mà tuấn tú.
 
Cậu nhìn sang phía bên này, trên mặt dường như mang theo nụ cười dịu dàng.
 
Tay cô khẽ khựng lại, vội buông mành ra.
 
“Không muốn.” Cô tựa vào bệ cửa sổ, nói: “Sáng sớm tia nắng chói lắm.”
 
“Không phải là cậu luôn dậy rất sớm à?” Giọng Phỉ Minh Sâm chứa ý cười, “Hơn nữa… Có phải vừa rồi cậu mới nhìn lén đúng không?”
 
“Không có!” Lục Tịnh An vội đứng thẳng người, tự nhận ra phản ứng của bản thân hơi quá kích một chút, như vậy rất dễ bị nhìn thấu. Cô mím môi, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không có nhìn lén!”
 
“Thật sao?” Phỉ Minh Sâm nhíu mày, “Sao tôi lại thấy rèm cửa lay động nhỉ?”
 
“Đó...Đó là…” Vốn muốn nói do quạt nhưng lại cảm thấy chỉ vì chuyện này mà phải nói dối thì rất vớ vẩn.
 
Cô nhìn đấy thì sao nào? Nơi này là nhà cô, cô thích nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.
 
“Dù sao tôi cũng không nhìn lén.” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kéo roẹt rèm che ra, “Tôi là quang minh chính đại.”
 
Nhìn cô nàng xuất hiện ở đối diện trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu, xù lên dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu, khóe miệng Phỉ Minh Sâm không khỏi sâu hơn.
 
“Ừ.” Cậu cười nói, “Buổi sáng tốt lành, Tịnh An.”
 
Lục Tịnh An lập tức xìu xuống, cô cảm thấy cứ như đánh một đấm vào bông vậy, nhìn nụ cười của cậu từ xa, cô không khỏi bĩu môi.
 
“Ừ, chào.” Cô ngắm nghía rèm che, đáp lại.
 
“Cậu đã thức dậy rồi, vậy có thể đi hẹn hò với tôi chứ?”
 
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn, hẹn hò? Hẹn hò gì?
 
Nhìn cô mê man nhưng Phỉ Minh Sâm cũng không hề ngạc nhiên. Cậu tràn đầy thiện ý mà nhắc nhở: “Nếu không nhớ thì có thể kéo lại tin nhắn mà xem. Được rồi. Nhanh rửa mặt đi. Tôi đợi cậu ở cửa nhà cậu nhé!”
 
“Khoan khoan!” Thấy cậu muốn cúp điện thoại, Lục Tịnh An vội vã gọi cậu.
 
“Hửm?”
 
“Cậu qua bên công viên nhỏ bên kia chờ, không được tới nhà tôi.”
 
Lục Tịnh An đã nhớ lại lời hẹn trước đó. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, không thể lại để cho mẹ phát hiện ra được.
 
“Cậu chắc chứ?”

 
“Chắc!”
 
“Vậy được thôi.” Trong giọng nói của Phỉ Minh Sâm mang theo vài phần tiếc nuối.
 
“Nói rồi đấy, nếu cậu dám để mẹ tôi nhìn thấy, tôi sẽ…”
 
“Đánh tôi.”
 
Bị cướp lời, Lục Tịnh An không khỏi khẽ hừ một tiếng, “Cậu biết là tốt rồi.”
 
“Ừ, cậu nhanh đi thay quần áo đi, sắp trưa rồi.”
 
Lục Tịnh An nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức. Rõ ràng mới bảy giờ đúng. Trong sự thúc giục liên hồi của Phỉ Minh Sâm, cô không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại, bất đắc dĩ bắt đầu thay quần áo.
 
“Reng reng reng…”
 
Cô vừa mới mặc được một nửa, thấy Phỉ Minh Sâm lại gọi điện thoại qua, cô không nhịn được ấn nút nghe: “Lại gì nữa?”
 
“Khụ, khụ…” Giọng của Phỉ Minh Sâm mang theo một chút mất tự nhiên, “Cậu… Vẫn nên kéo rèm lại đi nhỉ?”
 
Vừa rồi nói muốn cô kéo ra, giờ lại muốn cô kéo lại, cái anh chàng này sao mà khó hầu quá vậy?
 
Chỉ là trong lúc thả vạt áo trong tay xuống thì rốt cuộc cô mới phản ứng kịp vì sao cậu ta nói như vậy.
 
“Lưu manh!”
 
Sắc mặt cô đỏ ửng, tức giận mắng một tiếng, lập tức cúp điện thoại. Sau đó cô xoay người kéo roẹt rèm cửa lại.
 
Rèm cửa sổ đối diện bị kéo lại, nhìn độ lay động kia là có thể tưởng tượng chủ của nó tức giận cỡ nào. Phỉ Minh Sâm sờ sờ mũi, cảm thấy có chút oan ức.
 
Cũng đâu phải là cậu muốn nhìn…
 
Nghĩ như vậy, trước mắt cậu không khỏi hiện lên hình ảnh vừa rồi cô gái kéo vạt áo lên vô ý để lộ ra cái eo nhỏ nhắn trắng như tuyết…
 
Hầu kết khẽ nhúc nhích, cậu vội vã cầm ly thủy tinh trên bàn lên, ừng ực uống một ly nước.
 
Sau khi buông ly nước ra, cậu lại không khỏi nghĩ đến, cô nhóc kia sẽ không vì thẹn quá thành giận, cuối cùng không tới đấy chứ?
 
Đáy lòng Phỉ Minh Sâm khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. Cậu nhìn giao diện gọi WeChat trên điện thoại di động, do dự một chút, cuối cùng vẫn khóa điện thoại lại.
 
Lúc này mà gọi tới, ngoài bị chửi mắng một trận ra thì đại khái là không có gì hay, vẫn nên chờ một chút nữa rồi nói.
 
Ngay sau đó, cậu thay một bộ quần áo rồi ra khỏi nhà.
 
Cuối tuần này đến phiên ghé nhà ông bà ngoại, mẹ Lâm Tố Vân của cậu và hai đứa tiểu quỷ không có nhà, trong nhà có chút vắng vẻ.
 
Phỉ Minh Sâm đi tới trong sân, cho Tiểu Đại ăn thức ăn cho chó, vuốt vuốt đầu nó, nói: “Trông nhà cho kỹ, buối tối cho mày ăn thêm cơm.”
 
“Gâu!” Tiểu Đại như hiểu được, hưng phấn sủa một tiếng đáp lại.
 
Lúc này Phỉ Minh Sâm mới đứng dậy, chào tạm biệt với nó rồi đi ra khỏi cửa nhà, nhìn thoáng qua cửa nhà kế bên. Cuối cùng cậu cũng không tìm đường chết, cắm tay vào túi quần, thong thả khoan thai đi về phía công viên nhỏ.
 
Nếu nói công viên nhỏ, thì chúng là khoảng đất trống trước kia Lục Tịnh An gặp bọn Liên Vũ. Phỉ Minh Sâm đi tới bên cạnh dụng cụ tập thể dục, ngồi xuống băng ghế dài.
 

Sáng chủ nhật, trong công viên có không ít người già đang tập thể dục buổi sáng, không vắng vẻ cho lắm.
 
Cậu nhìn những cụ già đang cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trên mặt bình thường nhưng trong đáy lòng cậu lại khó tránh khỏi sốt ruột.
 
Cuối cùng thì vào lúc đa số các cụ già đều đã rời đi, khi cậu không nhịn được nữa muốn đi thẳng đến nhà họ Lục tìm người thì một đôi giày thể thao đen quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt cậu.
 
Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên là thấy cô gái đang quay mặt sang hướng khác, đứng trước mặt cậu với vẻ bất đắc dĩ.
 
“Tịnh An.” Cậu đứng lên, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát lên ý cười.
 
Cô gái mặc một bộ quần áo trung tính cool ngầu, có vẻ như không hề tỉ mỉ chăm chút quần áo cho lần hẹn này. Nhưng cô có thể tới là Phỉ Minh Sâm đã cảm thấy an ủi lắm rồi.
 
Lục Tịnh An liếc cậu một cái, thấy cậu vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi khẽ xúc động, nhưng vẫn nói: “Tôi còn chưa tha thứ cho cậu đâu.”
 
Cô đút tay vào túi quần ngồi xuống cạnh cậu trên băng ghế dài. Dáng vẻ mím môi thở hừ hừ kia mang theo ý làm nũng mà ngay cả chính cô cũng không hề nhận ra.
 
Phỉ Minh Sâm chỉ cảm thấy đáy lòng như bị cào một chút, càng ở cạnh nhau cậu càng phát hiện cô thật sự không hề âm trầm lạnh nhạt như biểu hiện bên ngoài.
 
Cậu nhìn cô, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu.
 
“Vậy phải làm sao thì mới tha thứ cho tôi?” Cậu mềm giọng hỏi.
 
Lục Tịnh An không khỏi bị nghẹn. Cô là điển hình của chịu mềm không chịu cứng, luôn hung hăng dữ tợn nói với cô như kiểu Mục Khải Phát thì cô sẽ không ngại đối nghịch lại, nhưng một khi gặp phải người dịu dàng thì sẽ khác.
 
Cô liếc nhìn chàng thiếu niên ở trước mặt, thấy thái độ cậu thành khẩn thì không khỏi bắt đầu tự xét lại. Phản ứng của cô như bây giờ không phải là hơi quá rồi sao? Nói ra thì cũng do chính cô không cẩn thận…
 
“Cậu vừa… vừa rồi không thấy gì đấy chứ?” Cô hỏi cậu với đôi mắt lúng liếng, trên gương mặt thoáng hiện lên rặng mây hồng.
 
Nhìn cô tỏ ra dáng vẻ thẹn thùng, trái tim Phỉ Minh Sâm không khỏi rung động, trước mắt cậu lại hiện lên nửa khúc eo nhỏ xinh đẹp kia.
 
Cũng không biết có phải trải qua lăng kính ký ức nên một màn kia được tô đẹp, dần dần trở nên có vài phần đẹp đẽ đến rung động lòng người, khiến cậu không khỏi có chút mất hồn.
 
Thấy cậu chậm chạp không trả lời, Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn cậu, híp mắt nói: “Không phải là cậu thật sự thấy gì đó rồi đấy chứ?”
 
Phỉ Minh Sâm ho khẽ một tiếng, ánh mắt lưu luyến trên hông cô một chút rồi mới lắc đầu nói: “Cách xa như vậy, nhìn không rõ.”
 
Lục Tịnh An nghi ngờ quan sát cậu vài lần, cuối cùng vẫn miễn cưỡng tin lời của cậu.
 
“Nếu có lần sau nữa sẽ móc hai mắt cậu xuống!” Cô gái hơi cong hai ngón tay, uy hiếp cực kỳ hung tợn.
 
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, bắt lấy tay cô, trong khi cô muốn rút lại, cậu nói: “Tôi là bạn trai của cậu, cứ cho là nhìn vài lần thì có sao?”
 
“Nhưng đến ngày mai sẽ không phải nữa rồi! Lục Tịnh An đáp lại mà không cần nghĩ ngợi gì.
 
Điều này không khỏi khiến cho Phỉ Minh Sâm lại như bị xuyên tim.