Ác Nữ Trùng Sinh: Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 159: Phế sài vương gia (1)



Nam tử hắc y dừng ngựa, nhẹ nhàng tung người nhảy xuống, dáo dác nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm hình bóng của nữ tử ngày đêm nhung nhớ.

______________________

Mặc Nguyệt kéo xuống áo khoác ngoài, thoải mái ngâm mình trong dòng nước mát lạnh, nàng cười :

-" Thật thoải mái !"

-" Chủ nhân thật mạnh mẽ, chỉ sau vài tuần rời khỏi Phượng Thiên Tông, người liền đột phá Kim Đan cao kỳ !"

Kỷ Nhất Xuyên trong không gian Đan Thấp Y Tháp nhịn không được vui mừng tung bông, hoa rải đầy đất.

Chủ nhân thật uy vũ, chỉ trong vòng vài tuần đã tấn cấp Kim Đan cao kỳ, mười sáu tuổi Kim Đan cao kỳ, thiên tài, yêu nghiệt a !

-" Chủ nhân, nhân cơ hội hãy thử luyện đan cấp năm thử xem, đây là cơ hội để người tấn cấp Luyện Đan Sư Cấp Năm."

Ngọc Thanh Nhã cũng nhịn không được nói. Phải biết nếu nàng trở thành Luyện Đan Sư Cấp Năm thì lợi ích với nó cũng không ít a !

-" Chủ nhân mới tấn cấp, không cần thiết."

Không cần thiết ?

Một câu này của Kỷ Nhất Xuyên thành công đem Ngọc Thanh Nhã chọc tức, nàng thở mạnh ra một hơi, nhéo mạnh tai Kỷ Nhất Xuyên, gào lớn :

-" Không cần thiết ? Kỷ Nhất Xuyên tin hay không lão nương vặt lông ngươi ?"

Cái gì gọi là không cần thiết, luyện đan rất cần thiết a, nó có thể ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của chủ nhân đó !

Kỷ Nhất Xuyên gào khóc đến đinh tai nhức óc, nước mắt nước mũi chảy khắp mặt.

Oa oa oa, Ngọc Thanh Nhã dịu dàng đâu rồi, nữ hài tử đáng sợ này là ai, nó không biết a, làm ơn tha cho nó đi !

Bởi vì là Thượng Cổ Thần Tháp chủ nhân, Mặc Nguyệt có thể hiểu được tiếng lòng của Kỷ Nhất Xuyên, nàng không nhanh không chậm cấp ném cho nó một ánh mắt khinh thường sau lại cười nhẹ một tiếng, một khi đụng chuyện Luyện Đan, Ngọc Thanh Nhã hưng phấn lạ thường, nàng như biến thành một người khác.

Kỷ Nhất Xuyên tuy trong lòng không muốn nhận cái nữ hài hung tợn này cùng nó có quen biết, nhưng là sống với nhau không biết bao nhiêu năm, làm sao có thể không hiểu tính tình của Ngọc Thanh Nhã, chỉ là nàng hung dữ quá khiến cho Kỷ Nhất Xuyên không muốn thừa nhận mà thôi.

________________

Cơ Long Dã vén lên tán lá cây, nhìn ra còn sông rộng lớn trước mặt, bỗng nhiên đập vào mắt hắn là hình bóng nữ tử xinh đẹp vô song bên cạnh tảng đá ở bờ sông, nàng ngâm mình trong dòng nước mát lạnh, mái tóc đen thêm vài sợi đỏ uốn lượn theo sóng nước, làn da trắng như viên ngọc quý nổi bật chói mắt, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ.

Là nàng !

Cơ Long Dã vui mừng, nhưng một giây sau thân thể hắn cứng nhắc, khoé môi không tự chủ được giật giật.

Nàng đang tắm !

Đúng vậy, nàng là đang tắm !

Còn hắn đây là đang làm gì ? Nhìn lén nàng tắm !!!

Cơ Long Dã hận không thể tát một phát lên gương mặt đang đỏ lên của mình, hắn vội vàng ôm lấy mặt, ngồi thụp xuống sau bụi cây, tim thì đập thình thịch.

Cho dù là nữ tử nơi đại lục này có thể tu luyện, không cố kỵ nhiều lắm chuyện lễ giáo phong kiến, nhưng chuyện trinh tiết vẫn không thể bừa bãi, một nữ tử mười sáu tuổi chưa gả ra ngoài đã bị nam nhân nhìn thấy đang tắm, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến thành danh của nàng, mặc dù đó không phải lỗi của nàng.

Có lẽ hắn nên rời đi thì hơn, tránh để nàng phát hiện, sau đó lại tìm cơ hội tìm nàng là được rồi.

Cơ Long Dã vốn định lén lút rời đi, tất nhiên làm như vậy không giống hắn lắm, tất cả đều là bất đắc dĩ, nàng sẽ không tha cho hắn nếu biết hắn dám nhìn lén nàng tắm.

Với khả năng của hắn muốn rời đi mà không bị phát hiện là điều dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên, Lão Thiên dường như thấy thế giới chưa đủ loạn, liền lập tức làm cho nó loạn thêm !

Đoàn người Cơ Khi Sở theo đường mòn đi tới !!!

Cơ Long Dã muốn phun tào, trên trán rơi xuống vô vàn hắc tuyến, hắn thật sự muốn đem đám người Cơ Khi Sở toàn bộ đá xuống sông câu cá !!!!

Trong chỗ tối, Quỷ La ôm mặt, chủ tử ngươi xui xẻo....

-" Hử, hoàng đệ của bổn thái tử vì cái gì lại ngồi trong bụi cây thế này, bổn thái tử nhờ ngươi đi dò đường cơ mà ?"

Cơ Khi Sở cong lên môi cười trào phúng, không phải tên này bị ngã ngựa lăn tới bụi cây đó chứ ?

Y nhịn xuống xúc động muốn cười, mặt nghiêm nghị nói với thái giám bên cạnh :

-" Hoàng đệ bị ngã ngựa, mau mau tới xem."

Mặt Cơ Long Dã biến đen, Cơ Khi Sở thấy mặt hắn như ăn phải ruồi bọ, liền lập tức khẳng định hắn ngã ngựa.

Cưỡi có con ngựa cũng bị ngã, đúng là cực phẩm phế vật !

Quân lính phía sau cười lớn.

Nhưng Cơ Khi Sở đoán nhầm, Cơ Long Dã đen mặt không phải vì những lời trào phúng của y, mà là nàng đã phát hiện !

Cơ Khi Sở thấy hắn lạ kỳ, liền nhìn qua bên kia sông, ập vào mắt y là một nữ tử đứng dưới nước đang lôi ra hồng y, khoác lên người, mắt nàng lạnh lẽo mang theo hung quang bắn về phía y.

-" Mỹ nhân đang tắm ?"

Cơ Khi Sở mắt mở to.

Mặc Nguyệt ánh mắt lạnh như băng hàn ngàn năm, nghiến răng nghiến lợi :

-" Vài con chuột cũng dám nhìn lén ta ?"

Xung quanh nàng đã sớm kết thành băng nhọn hoắc, lơ lửng trên không trung.

Soát !

Phập !

Hàng ngàn mũi tên băng cứ thế hướng đám người Cơ Khi Sở phóng tới, tất cả quân lính vội vàng thi triển Linh Lực phòng thủ, may mắn hành động bọn họ đủ nhanh, nếu không sẽ bị xiên thành thịt nướng !