Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 100: Không cách nào ở lại



Dịch: Hàn Phong Vũ

Thời gian để Lương Nhược Vân do dự cũng không nhiều, dù sao mặt sẹo đột nhiên bỏ mạng, rất nhanh sẽ nhiễu loạn đến giám đốc cấp cao phía trên hắn, cho nên bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, nán lại tìm cho ra mấy người Triệu Tĩnh Thù, sau đó lập tức rời khỏi nội vực bên này đi ra ngoại vực.

Trong lòng nảy ra đủ thứ suy nghĩ, Lương Nhược Vân không ngừng tự ổn định tâm tình của mình xuống, bởi vì càng rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này thì càng phải giữ đầu óc tỉnh táo.

Tuy cô làm việc thích cân nhắc về mặt lớn hơn, do vậy sẽ có nhượng bộ trên một chút vấn đề nhỏ, nhưng cũng không thể nói đầu óc của cô có vấn đề.

Có thể nói người có suy nghĩ như cô không thích hợp với cái cảnh anh lừa tôi gạt ở đệ nhị vực này, vốn là một nơi sinh tồn tràn đầy máu tanh và âm u.

Lãnh Nguyệt đã giết mặt sẹo, một điểm này lúc này đã trở thành sự thật.

Mà sau khi xảy ra chuyện bất ngờ thì tốt nhất là nên suy nghĩ đến chính là kết quả xấu nhất.

Không thể nghi ngờ là lấy Hậu Thái cầm đầu đệ tam Minh Phủ, sẽ mượn chuyện mặt sẹo bị giết này làm ẩn ý, tiếp theo bức đệ nhị Minh Phủ cho một câu trả lời.

Đệ nhị Minh Phủ không cách nào phản kháng, đương nhiên sẽ giao cô và Lãnh Nguyệt ra, mặc đám người Hậu Thái xử lý.

Cho dù sau khi đệ nhị Minh Phủ giao bọn họ ra thì đám người Hậu Thái có bỏ qua hay không, thì chỉ khi nào bọn họ nằm trong tay Hậu Thái, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục quá tốt, vì Hậu Thái sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào có thể gây bất lợi với hắn ta.

Cho nên, nếu cô và Lãnh Nguyệt không trốn, kết quả tất nhiên là bỏ mạng. Nhưng nếu bọn họ chạy trốn, cô lại sợ đệ nhị Minh Phủ không tìm được cô, thì sẽ để mẹ cô ra thay thế.

Có điều có một phần Lãnh Nguyệt nói cũng rất có lý, đó chính là nếu đệ nhị Minh Phủ muốn giết chết mẹ cô, sợ là đã sớm ra tay rồi, nếu muốn thả mẹ cô ra ngoài, cũng sớm thả ra rồi, cho nên một chút này vốn dĩ không quyết định trên việc cô có ở trong Minh Phủ hay không.

Dù sao mẹ cô thân là giám đốc cấp cao, vốn dĩ không có cái lồng giam nào có thể vây khốn bà, nếu không phải bà cam tâm tình nguyệt ở lại bên trong, thì cả tam đại Minh Phủ này chỉ sợ là không một ai có thể giữ được.

Mẹ của Lương Nhược Vân lấy tư cách là một bên ủng hộ truyền thống, khi ấy có thể nói là cực lực phản đối đám người Hậu Thái sở hữu toàn bộ quyết định.

Từ lúc muốn công khi ra sự tồn tại của Minh Phủ và quỷ vật cho người trong đệ nhị vực, rồi đến thần quyền hiện tại, và việc toàn diện truy sát người có quỷ vật thể chất sau này, mẹ cô vẫn tự mình cố gắng hết mức ngăn cản.

Thế nhưng những người như Hậu Thái này trong Minh Phủ thật sự là quá nhiều, cho nên ngăn cản của bà cuối cùng không gây ra bất cứ tác dụng gì, trái lại, mâu thuẫn giữa bà và những người này càng ngày càng sâu hơn, cuối cùng bị một đám giám đốc cấp cao bức bách, không thể không thỏa hiệp, cam chịu bị giam cầm trong thành Húc Dương.

Khi ấy cô rất không hiểu, nếu như Minh Phủ đã đối đãi với mẹ cô như thế này, vì sao mẹ cô thà bị giam cầm như phạm nhân, cũng phải ở lại trong nội vực này.

Thế nhưng mẹ cô lại không trả lời cô, chỉ cố chấp muốn ở lại trong nội vực, đồng thời lúc ấy khi các cấp cao lên đường đến đệ tam vực, sớm muộn gì cũng có thể quay trở lại.

Có điều như đã nói qua, mặc dù cô không biết mẹ cô đang suy nghĩ như thế nào, thế nhưng dựa vào lý giải của cô với mẹ mình, cô cảm thấy mẹ cô rất có khả năng chỉ là đơn giản biểu hiện ra lòng trung thành của bà với Minh Phủ.

Không cần biết người khác nói cái gì, người khác làm gì, tín ngưỡng của bà với Minh Phủ đều không xảy ra thay đổi.

Bởi vì mẹ cô trước sau vẫn luôn tin chắc, những người này sớm muộn gì cũng sẽ ý thức được mình đã sai.

Hiển nhiên, tư duy của Lương Nhược Vân và mẹ cô, thậm chí là phong cách làm việc đều rất giống nhau, đều đặt bản thân mình lên một điểm cao đạo đức cố định, phán đoán hoặc đối diện với tất cả mọi thứ xảy ra bên cạnh mình đều rất tỉnh táo.

Thế nhưng trong mắt của những người khác, bọn họ cũng đại biểu cho tầng lớp ngu xuẩn và mềm yếu, thuộc về điển hình chết giữa mục nát.

Mà người như vậy, với những người thật sự có thể lý giải nội tâm của bọn họ mà nói, sẽ cảm thấy bọn họ bản thân kiên định, không chịu ngoại giới ảnh hưởng mà thay đổi, là rất đáng kính nể.

Nhưng thế giới này dù sao cũng thay đổi rất nhanh chóng, thế giới này lấy bản thân làm trung tâm, tất cả mọi chuyện đều chỉ nhìn thiệt hơn, chẳng phân biệt được đúng sai, ai lại đi tôn trọng suy nghĩ của anh, lại có người nào sẽ đi tán dương sự kiên định nhàm chán của anh.

Hai mẹ con Lương Nhược Vân, thậm chí là từ lúc mới quen biết Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, bọn họ thật ra đều thuộc về loại người như vậy.

Lương Nhược Vân là chịu ảnh hưởng từ mẹ của cô, mà Lãnh Nguyệt thì lại chịu ảnh hưởng từ sư phụ của anh ta, bao gồm cả sở Mộng Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm đại nghĩa ngút trời, mà cái thứ tín ngưỡng kiên định gì gì đó của bọn họ, có thể nói là ý chí Minh Phủ lúc ban đầu.

Bởi vì không cần biết mẹ của Lương Nhược Vân, hay là sư phụ của Lãnh Nguyệt, bọn họ đều thuộc về người của thời đại Minh Phủ đi trước.

Khi đó Minh Phủ rất đoàn kết, toàn bộ nhân viên Minh Phủ nghĩ chưa bao giờ là hưởng thụ, cũng không phải tùy ý khoe khoang thực lực của bọn họ, mà là muốn dựa vào nỗ lực của bọn họ, có một ngày có thể thực sự diệt sạch quỷ vật, hoàn toàn quét sạch uy hiếp đến từ quỷ vật, khiến thế giới này thật sự khôi phục ý nghĩa thật sự của hai chữ hòa bình, hoàn toàn cứu nhân loại ra khỏi cái tình cảnh tuyệt vọng trước mắt này.

Thế nhưng theo sự chết đi của một thời kỳ người đi trước, những nhân tài mới xuất hiện này nghiễm nhiên quên mất thời điểm bản thân còn trong tình hình hết sức nguy cấp giữa các sự kiện khi ấy, quên mất những người thân bạn bè đã từng đi theo xung quanh bọn họ, nhưng lại chết thảm dưới vuốt của quỷ vật.

Rất sợ chết, chỉ lo yên ổn hưởng lạc, thuộc về chuyện thường tình của con người, trái lại cũng không thể trách bọn họ.

Cho nên chỉ có thể nói, một thế hệ người mới sau này thật sự là quá mức thực dụng.

Đồng thời còn càng chạy càng xa trên con đường lệch lạc mà bọn họ cho là chính xác, cho là mình đang dùng hai tay sáng tạo cuộc sống tốt đẹp, thật ra cũng đang không ngừng đào bới mộ phần mà tương lai bản thân sẽ nằm xuống.

Lương Nhược Vân ngồi xổm dưới đất, nét mặt có vẻ vô cùng đau khổ, Lãnh Nguyệt thì không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn cô không nói một lời.

Dù sao chuyện giống như vậy, nếu như đặt trên người anh ta, có thể anh ta sẽ còn do dự đấu tranh hơn vô số lần so với biểu hiện của Lương Nhược Vân.

Cho nên hắn lẽ ra cần có một ít thời gian, tìm ra một lý do tối thiểu để có thể thuyết phục bản thân.

Năm phút nháy mắt trôi qua, rốt cuộc Lương Nhược Vân thở dài một hơi, chậm rãi đứng thẳng nguồi lên, tiếp theo nhìn về phía Lãnh Nguyệt nói:

"Tôi và cậu rời đi, bây giờ chúng ta đi tìm bạn của cậu!"

Nhìn thấy Lương Nhược Vân cho hắn câu trả lời khẳng định chắc chắn, tuy rằng nhìn qua Lãnh Nguyệt vẫn mặt không biểu cảm như cũ, thế nhưng trong lòng lại gợn lên một cơn sóng nhẹ, đợi sau khi gật đầu một cái, lập tức cùng Lương Nhược Vân đồng thời sử dụng pháp vực bắt đầu thuấn di trên phạm vi lớn.

Sở Mộng Kỳ nán lại trong nội thành Tây Tấn chịu sự quản lý của Lãnh Nguyệt, lúc này đang nôn nóng chờ đợi tin tức của bên Lãnh Nguyệt, vừa rồi cô cũng đã dùng điện đàm nói cho Hạ Thiên Kỳ biết chuyện Lương Nhược Vân và Lãnh Nguyệt đi tìm mặt sẹo đòi người.

"Không có vấn đề gì xảy ra chứ, chị Lương và sư huynh đều là giám đốc, hai người đấu với một người, dù sao cũng sẽ phải giao người ra đi."

Tim Sở Mộng Kỳ nhảy loạn lên, loại bất an này vừa vặn trở nên mãnh liệt hơn.

Khi thời điểm cô do dự có nên gọi điện thoại cho Lương Nhược Vân hỏi thăm một chút hay không, lại nghe đồng hồ vinh dự cô đeo trên cổ tay kêu lên từng tiếng chói tai.