Yêu Trong Thù Hận (H+)

CHƯƠNG 15: THĂM DÒ



"Lát nữa ăn xong thì lên phòng thứ ba trên lầu hai mà ngủ."

Đang cặm cụi ngồi ăn, bỗng nghe câu nói trầm ấm của người đàn ông mà Mộc Ly Tâm không khỏi ngạc nhiên. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, cứ cười cười rồi mới nói:

"Lăng Thanh, hôm nay anh ổn đó chứ?"

"Lại sao nữa?"

Hắn vẫn ăn, và vẫn hờ hững trả lời, nhưng cô thì đang rất phấn khích.

"Ý tôi là hôm nay anh thật sự rất lạ. Không những cho tôi ngồi ăn chung bàn, mà còn cho tôi ngủ ở đây. Bình thường anh ghét tôi lắm mà?"

"Nếu cô thích ngủ chung với lũ chuột ở dưới đó thì ăn xong cứ về chỗ cũ. Tôi đâu có ép."

Quan tâm thì bị cho là đầu óc có vấn đề, vậy thì hắn phũ luôn cho xong chuyện. Nhưng thế mà Mộc Ly Tâm lại đang cười.

Sau đó, cô nghiêm túc hỏi:

"Anh không sợ sau khi Từ Lê Na tỉnh lại, rồi biết chuyện tôi và anh sống chung nhà thế này thì cô ấy sẽ hiểu lầm sao? Ngay từ đầu anh có thể tống tôi vào tù, nhưng sao lại không làm vậy?"

"Vì bà nội."

Lăng Thanh, rất nhanh đã có câu trả lời. Lúc này, hắn cũng ngừng lại bữa ăn để tiếp tục đối thoại với cô.

"Bà nội đã nói gì với anh?"

"Bà tin tưởng cô trong sạch, nên không cho phép tôi đưa cô vào vòng lao lý. Hết cách, tôi đành phải buộc cô ký hợp đồng tình nhân để hành hạ cho hả giận."

"Còn vấn đề tôi và cô ở chung một nhà, đối với Na Na càng không có lý do gì để cô ấy hiểu lầm hết. Trong khi cô ở đây với vai trò là một nữ người làm, bị tôi đày đọa, trút giận thay cô ấy."

Nghe đến đây, Mộc Ly Tâm chỉ nhoẻn miệng cười nhạt.

"Người làm kiêm người tình à? Anh cưỡng đoạt tôi, rồi trở về bên cạnh cô ta, anh không cảm thấy tội lỗi sao? Hay một chân, anh muốn đạp hai thuyền?"

"Haha... Cô nghĩ, cô xứng sao?"

Lăng Thanh đột nhiên bật cười thành tiếng, hắn nhìn cô với ánh mắt trào phúng, cho tới câu nói cũng như tát nước vào mặt người nghe.

Có lẽ vì một phút ôn hòa của hắn, đã khiến tâm cô dao động, nên mới thốt ra những lời lẽ tự mình đa tình.

Có khi, đây còn là chiêu trò mới của hắn, thay vì hành hạ thân xác cô, hắn lại dùng đòn tấn công tâm lý, khiến cô tổn thương tinh thần.

Nhìn hắn đã bỏ lên lầu, Mộc Ly Tâm chỉ biết tự tặng cho chính mình một nụ cười chế giễu.

Vừa rồi cô còn cho rằng hắn đã thay đổi ư? Đúng là nực cười.

Ăn xong, tự cô lau dọn rồi lại trở về căn phòng nhỏ của mình. Dù có làm bạn với chuột thì cũng cảm thấy vui hơn là nhận ân huệ giả tạo của người khác.

----------------

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, phòng của Mộc Ly Tâm đã bị dì Minh đập cửa rầm rầm, sau đó buộc cô phải tới nhà kính tiếp làm việc, trong khi tay cô trật khớp còn chưa lành.

Cũng may, trong nhà kính còn có A Liên cùng làm việc với cô, nên những lúc dì Minh không có mặt, A Liên đều thay cô làm hết những việc nặng.

Lúc này, Lăng Thanh cũng vào bếp ăn sáng. Hắn ăn được một lúc thì bắt đầu hỏi chuyện dì Minh đang đứng hầu bên cạnh.

"Tình trạng của Mộc Ly Tâm thế nào rồi?"

Dì Minh có vài phần hơi bất ngờ với câu hỏi của Lăng Thanh, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:

"Dạ cô ta vẫn bình thường thôi. Sáng nay tôi đã gọi cô ta dậy sớm để tiếp tục ra nhà rau làm việc."

Người đàn ông ấy đã lắng đọng chừng ba giây, rồi mới thờ ơ hỏi tiếp:

"Tối qua cô ta ngủ ở đâu?"

"Thì vẫn ngủ ở chỗ cũ như mọi khi. Có việc gì sao Thiếu gia?"

"Không có gì. Lâu lâu quan tâm người mới một chút thôi."

Lạnh nhạt nói xong, Lăng Thanh cũng thôi ăn sáng. Hắn lau miệng và uống nước xong thì đứng dậy, vừa bước đi được vài bước thì không biết đã nghĩ ra chuyện gì nên lại quay đầu lại, nhìn dì Minh, rồi nhỏ giọng căn dặn:

"Dì sai người chuẩn bị cho tôi một con rắn không có độc. Đợi đêm xuống, rồi lén lút thả vào phòng của Mộc Ly Tâm. Nhớ là rắn không có độc, nghe rõ chưa?"

"Dạ rõ, Thiếu gia yên tâm. Tôi sẽ làm y như lời cậu dặn!"

"Tốt."

Căn dặn kĩ càng xong, Lăng Thanh mới tiếp bước rời đi.

Chẳng một ai có thể tưởng tượng ra, vào đêm hôm nay sẽ xảy ra những chuyện gì. Khi mà dì Minh là người luôn xem Mộc Ly Tâm như cái gai trong mắt. Còn lý do là tại sao thì chắc mỗi mình bà ấy là người rõ nhất.

Và hôm nay, người đàn ông ấy cũng không vội đến Tập đoàn của mình như mọi khi mà hắn đã tìm gặp Từ Dịch tại phòng bệnh của Từ Lê Na đang nằm.

Hai người đàn ông đã ngồi với nhau được một lúc, mở đầu là những câu hỏi thăm đơn giản từ Lăng Thanh.

"Tình trạng hiện tại của Na Na sao rồi bác?"

"Bác sĩ nói có tiến triển tốt sau phẫu thuật, riêng vấn đề khi nào con bé tỉnh lại thì chưa rõ."

"À phải rồi, vấn đề của Mộc Ly Tâm, con xử lý tới đâu rồi? Lu bu quá bác cũng quên mất, con không tha cho nó dễ dàng đó chứ?"

"Thật ra con đến tìm bác cũng là vì chuyện đó đây."

"Con cứ nói đi."

"Con muốn xem lại đoạn video được ghi lại trong camera vào hôm Na Na và Mộc Ly Tâm giằng co với nhau, dẫn đến tai nạn."

Nhận được ngỏ ý của Từ Dịch, Lăng Thanh liền đi thẳng vào vấn đề một cách nhanh chóng, khiến đối phương xuống sắc ngay tức khắc.

Sau vài giây, Từ Dịch mới trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như ban đầu, rồi nói:

"Bác không rõ tại sao con muốn xem lại cảnh tượng lúc đó, nhưng cũng tiếc là chỗ xảy ra sự việc lại trùng hợp không có camera giám sát tại vị trí đó, cho nên không có đoạn video nào được lưu lại hết."

Lần này đến lượt Lăng Thanh rơi vào trầm mặc, và mỗi một biểu cảm của hắn đều thu trọn vào tầm mắt của Từ Dịch.

"Chẳng qua con muốn xác định lại sự việc lúc đó một lần nữa thôi. Nếu đã không có camera quay lại thì đành chịu."

"Có phải con không tin Mộc Ly Tâm đẩy ngã tiểu Na, nên mới muốn điều tra?"

Câu hỏi của Từ Dịch khiến Lăng Thanh nhất thời bối rối, nhưng rất nhanh sau hắn đã có câu trả lời trong tâm thế tự nhiên nhất.

"Dĩ nhiên con tin. Thậm chí còn phải đòi lại công bằng cho Na Na, nên bác cứ yên tâm."

"Nếu thật sự là vậy thì tốt. Bác mong con sẽ khiến cô gái ác độc đó phải trả một cái giá thật đắc, để an ủi ủy khuất mà tiểu Na đã chịu đựng."

"Con biết mình cần phải làm gì mà."

"Hôm nay thăm cô ấy đến đây thôi, giờ con phải tới Tập đoàn vì sắp có cuộc họp quan trọng."

"Ờ được, con bận thì cứ đi đi. Có thông tin gì mới bác sẽ gọi sau."

"Vâng!"

Cúi đầu chào Từ Dịch xong, Lăng Thanh nhanh chóng rời đi mà không hề nhìn sang cô gái nằm trên giường.

Lúc này, Từ Dịch mới bước tới gần giường bệnh. Ông nhìn cô con gái đáng thương của mình, trầm giọng nói:

"Chắc con cũng nghe rồi đó. Lăng Thanh đang muốn điều tra lại sự việc hôm đó, có lẽ cậu ta đã bị dao động khi ngày ngày bên cạnh Mộc Ly Tâm. Nếu con còn không nhanh chóng tỉnh lại thì ba e rằng không thể giữ nổi cậu ta tiếp tục ở bên con. Người đàn ông đó là của con, con nên biết tự mình giữ lấy."