Yêu Trong Thù Hận (H+)

CHƯƠNG 145: TRÁC HI



Trong căn biệt thự nhỏ nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố.

Người phụ nữ váy đỏ từng xuất hiện tại cổng trường mầm non QI, cách đây vài tiếng trước, hiện giờ đang ngồi trên chiếc ghế bành sang trọng, giương đôi mắt lạnh lùng, thâm độc nhìn về phía cậu bé đang nằm trên giường trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, một tên thuộc hạ của ả ta mang rượu bước vào, cung kính cúi đầu phục vụ.

"Trác Hi tiểu thư, mời dùng rượu."

Cô gái được gọi là Trác Hi tiểu thư, sau khi nhận được sự kính nể từ tay sai của mình thì không thể giấu đi nụ cười hài lòng trên môi, rồi mới nhận lấy ly rượu trên khay.

"Con nhỏ kia thế nào rồi? Chắc cũng chẳng ngoan ngoãn gì đâu nhỉ?"

"Cô ta vẫn chưa tỉnh! Nhưng tiểu thư yên tâm, căn phòng tối tăm đó được trang bị cách âm nên cứ mặc kệ cô ta gào thét."

Trác Hi nhếch mép cười, rồi mới nói:

"Dù sao đây cũng là ân oán riêng của tôi với hắn ta. Cô ta chỉ là người bị liên lụy nằm ngoài dự tính, cho nên không cần quan tâm tới. Chỉ cần chưa xong việc, đừng để nó chạy thoát là được."

"Vâng! Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài. Tiểu thư cần gì cứ gọi!"

Trác Hi phất tay, rồi ngồi đó nhàn nhã thưởng thức ly rượu cay nồng của mình.

Lúc này, tiểu Phong mơ màng tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy căn phòng tối tăm, xa lạ, cậu bé liền hoảng sợ đến mức bật khóc:

"Ba ơi, mẹ ơi! Huhu..."

"Suỵt! Có cô ở đây, sao con lại sợ?"

Âm giọng lạnh lẽo của người phụ nữ vang lên, khiến tiểu Phong im bặt ngay lập tức. Cậu bé giương đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn sang Trác Hi, cứng rắn hỏi:

"Cô là ai? Sao lại bắt cháu tới đây?"

Nghe thấy câu hỏi của cậu nhóc, Trác Hi lại nhoẻn miệng cười tà ác.

Cô ta là ai ư? Dĩ nhiên chính là Trác Hi, người đã lên kế hoạch thực hiện âm mưu của mình, cách đây vài ngày trước.

----------------

Ba ngày trước...

Cũng tại căn biệt thự nhỏ nhỏ này. Một cô gái đang nhàn nhã uống rượu vừa xem phim kinh dị, thì nhận được thông báo:

"Trác Hi tiểu thư, đã có thông tin chính xác về người cô cần."

Cô gái được gọi là Trác Hi tiểu thư đang cầm ly rượu nâng lên môi, nên đợi đến khi uống xong, mới nhàn nhã cất lời:

"Nói."

"Kẻ đó đang sống cùng một cô gái và một đứa bé trai khoảng năm tuổi, trong căn villa T&T nằm gần biển tại thành phố B."

"T&T? Có nghĩa là Lăng Thanh và Ly Tâm ư? Xem ra tình cảm thắm thiết này đã sớm gieo mầm tạo hạt, tạo ra một đứa trẻ vô cùng đáng yêu rồi nhỉ?"

Trác Hi thoáng vẽ lên nụ cười trào phúng trên gương mặt mang đầy tâm cơ của mình. Sau đó uống hết ly rượu, rồi mới nói:

"Lý Ngộ, cậu cảm thấy thế nào, nếu phải mang đứa trẻ đó về đây cho tôi?"

"Trước khi theo tiểu thư về đây, lão Đại đã dặn chúng tôi phải phục tùng mọi mệnh lệnh của cô, nên dĩ nhiên việc gì cũng phải dốc sức hoàn thành."

"Tốt! Vậy tìm thời cơ đi, khi nào cảm thấy ổn thì mang đứa trẻ đó về đây cho tôi."

Lý Ngộ thoáng chau mày vì cảm thấy khó hiểu nên đã hỏi:

"Lẽ nào mục tiêu của tiểu thư lại là một đứa trẻ sao? Nó chỉ mới năm tuổi thôi? Hay nó là con của tiểu thư?"

"Ăn nói hàm hồ."

Trác Hi chỉ mới to tiếng đã khiến Lý Ngộ dè dặt cúi đầu. Nhưng sau đó, cô ta lại nhanh chóng thay đổi thái độ như tắc kè hoa đổi màu.

Vừa tức giận giờ đã nhàn nhạt cong môi cười, thong thả cất lời:

"Mà ra tay với một đứa trẻ cũng hơi hèn nhỉ? Nhưng biết sao bây giờ, khi nó mới chính là hồng tâm trong trái tim của kẻ đó, một phát chí mạng, sống dở chết dở."

Nói rồi, cô ta lại điềm nhiên rót rượu, khi nâng ly lên môi, ánh mắt kiêu ngạo đang dán vào màn hình tivi để xem phân đoạn giết người máu me rùng rợn mà trên gương mặt ấy không hề có chút sợ hãi.

Lúc này, Lý Ngộ mới lên tiếng:

"Nếu vậy tôi xin phép ra ngoài, chờ thời cơ thích hợp sẽ hành động ngay."

"Khoan đã."

"Tiểu thư còn điều gì căn dặn."

"Ngoài nơi ở, cậu còn biết thêm địa điểm nào bọn họ hay lui tới không? Chẳng hạn như trường học của thằng nhóc đó."

"Chuyện này tôi vẫn chưa điều tra, nhưng tiểu thư cần, thì tôi sẽ gấp rút mang thông tin về trong thời gian sớm nhất."

"Vậy thì đi đi. Càng nhanh, càng tốt! Để tự tôi đích thân hành động."

--------------------------------

Trở về thời điểm hiện tại. Lúc này, người phụ nữ ấy mới từ tốn mở lời:

"Cô là một người quen của ba con! Chẳng qua nghe nói anh ta có một đứa con trai rất đáng yêu nên cô mới mạo muội bắt cháu về đây, để mà nựng nịu một chút."

Vừa nói, Trác Hi vừa bước tới giường ngủ, nơi tiểu Phong đang e sợ ngồi đó. Thấy cô ta tới gần, cậu nhóc liền nép sát người vào thành đầu giường.

"Cô đừng tới đây!"

"Sao vậy? Cô chỉ muốn nựng con một chút thôi mà! Nào, đừng sợ! Lại đây, cô "nựng" con một cái thôi."

Cô ta luôn nhẹ nhàng trong mỗi một câu nói, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như ác quỷ kia mới chính là thứ khiến tiểu Phong hoảng sợ.

Ấy thế, tuy đang rất sợ, nhưng cậu bé lại đang cố gắng ngồi im, không kháng cự, như những lời căn dặn mà mẹ mình đã từng dạy trước đó.

"Cô hứa là cô chỉ nựng con thôi nha!"

Lời nói trong trẻo của đứa trẻ vừa thốt ra, khiến Trác Hi ngỡ ngàng, vì không thể tin nỗi đứa trẻ này không bị hoàn cảnh hiện tại làm hoảng sợ. Khiến mọi dự tính ban đầu của cô ta đều phải thay đổi.

Vừa rồi, chỉ cần tiểu Phong la lên, hoặc là chống cự thì nhất định Trác Hi đã đạt được mục đích và "nựng" cậu bé bằng vài cái bạt tay vào người. Thế mà tiểu Phong lại đi bước đường khiến cô ta phải bất mãn bỏ ra ngoài.

"Canh chừng nó cẩn thận cho tôi."

----------------

Hơn tám giờ tối, Mộc Ly Tâm vẫn đang vô cùng khẩn trương đứng chờ trước cửa đại sảnh, vì mãi tới giờ này vẫn chưa thấy Lăng Thanh đưa tiểu Phong về nhà.

Quá sốt ruột, cô quyết định xuống gara lấy xe để đi tìm hai cha con họ, thì đúng lúc này, xe của Lăng Thanh về tới.

Nhìn thấy cô đang đứng giữa trời tuyết, Lăng Thanh lập tức bước xuống xe, khi đó cô cũng đang đi tới.

"Anh! Sao giờ này anh mới về? Tiểu Phong đâu? Mau bế thằng bé vào nhà đi, chắc hai ba con đói lắm rồi phải không?"

Gặp hắn, Mộc Ly Tâm nhẹ lòng hẳn ra. Cô nói xong thì liền bước tới chiếc ô tô đang đỗ gần đó, nhưng người vừa bước xuống xe lại khiến cô không khỏi bất ngờ.

"Chú Mục? Chú cũng đi cùng ba con tiểu Phong sao? Thế hai người lại chiều ý đưa thằng bé đi chơi nên mới về muộn thế này đúng không?"

Mộc Ly Tâm hỏi nhưng cười, vì cô đanh cố gắng xem như sự việc đối với cô không có gì nghiêm trọng, kể cả chẳng mảy may để ý tới sắc mặt của hai người đàn ông ấy lúc này, đều nặng nề một cách khó tả.

Cô đâu thấy rằng đôi tay của Lăng Thanh đang siết rất chặt, ánh mắt của hắn từ khi nhìn thấy cô đội tuyết định đi tìm chồng và con của mình thì đã đỏ au.

Sau khi bình tĩnh lại hơn, hắn đã thở hắt ra một hơi bốc cả khói trắng vì nhiệt độ xuống thấp giữa mùa đông lạnh giá.

Hắn xoay người nhìn lại, lúc đó Mộc Ly Tâm đã mở cửa xe, và cô không nhìn thấy còn ai ở bên trong.