Yêu Quái Nhỏ

Chương 64



Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, Tang Du kéo Lam Tiểu Khâm - người hấp dẫn vô số ánh nhìn - đi thẳng đến lối vào sân vận động, lẩm bẩm nói: "Anh là tồn tại đặc biệt nguy hiểm, không nên ở chỗ đông người lâu!"

"Không được..." Cô đột nhiên dừng lại, đi đến gian hàng tiếp ứng gần đó mua một chiếc khẩu trang đen, kiễng chân đeo lên mặt Lam Khâm, nhìn anh chằm chằm rồi tuyên bố: "Không được cho người khác nhìn."

Đôi mắt dị đồng Lam Khâm cong cong, nhân cơ hội gõ chữ cho cô: "Em cũng đừng chụp ảnh với người khác vui vẻ như vậy."

Anh lập tức bổ sung kịp thời: "... Ảnh của người khác cũng không được."

Lam Tiểu Khâm nhỏ nhen tâm cơ, sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để đấu tranh giành quyền lợi.

Chiếc vé Tống Chỉ Ngọc có được đương nhiên là chỗ tốt nhất trong khán đài, trước đây Tang Du ngại đắt, thậm chí chiếc vé giá rẻ nhất của khán đài cũng chưa từng mua được, giờ đây có thể coi là bay thẳng lên mây, cô ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, nhìn lại dòng người đông nghịt tấp nập.

"Nhớ nhé, Khâm Khâm, không ai đẹp trai bằng anh!" Tang Du nâng cao giọng lên giữa tiếng ồn ào, trấn an trước cho Lam Khâm: "Hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần là thưởng thức, đợi lát nữa nếu em hét lên, nhất định là bởi vì không khí quá tốt! Vị trí của bà đưa cho thật tuyệt! Em nhất định không bị mê hoặc!"

Lam Khâm sờ sờ đống đồ dày cộp Tang Du thu được, lẳng lặng quay đầu lại.

Anh còn lâu mới tin.

Tang Tiểu Ngư... Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.

Là ai vừa nãy đeo khẩu trang cho anh cấm không cho anh lộ mặt, quay đầu liền nói với anh rằng cô định la hét vì người khác.

Bảy giờ rưỡi, buổi hòa nhạc bắt đầu đúng giờ.

Sân vận động lớn tắt ánh sáng mái vòm trước tiên, chìm trong bóng tối, sau đó ánh sáng lóe lên, pháo bông nổ tứ tung, siêu sao trẻ nhảy trên bục giàn giáo theo một tiết tấu, khiến khán giả vỡ òa trong nháy mắt.

Hàng vạn người hâm mộ, không ai có thể ngồi yên, kiễng chân lên và la hét một cách điên cuồng.

Bàn tay của Lam Khâm ướt đẫm mồ hôi vì bị Tang Du nắm chặt, anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang kích động nhảy cẫng lên bên cạnh, miêu tả khuôn mặt đang bị nhuộm bởi ánh đèn màu rực rỡ của cô, ngoài nỗi ghen tuông mỏng manh đang chạy tán loạn trong lòng, nhiều hơn là tình yêu.

Cô vui vẻ là được, dù cô có làm gì đi chăng nữa, chỉ cần anh ở bên cạnh là đủ.

Chỉ cần Tiểu Ngư thích, anh muốn tặng tất cả cho cô.

Đang sôi nổi giữa buổi hòa nhạc, đại minh tinh vừa hát một bài hát chậm rãi vừa cầm micro đứng, vén mái tóc đẫm mồ hôi trên trán và mỉm cười với khán giả ở hàng ghế đầu.

Hướng cười rất gần vị trí Lam Khâm và Tang Du đang ở.

Tang Du dán vào tai Lam Khâm giải thích: "Chị dâu nhỏ của chúng ta ngồi đó đó, hôm nay là một trong mười mấy ngày kỷ niệm của cặp vợ chồng son đó, có thể sẽ có phúc lợi cho người hâm mộ!"

Vừa dứt lời, đại minh tinh lên tiếng, giọng nói mát lạnh vì hát nhiều bài nên hơi khàn, đầy từ tính: "Hôm nay là ——"

Fans đồng thanh: "Ngày kỷ niệm!"

Đại minh tinh gật đầu hài lòng: "Rất tốt, mọi người đều nhớ rõ, vậy chọn người hâm mộ ở hiện trường ——"

"Chọn em chọn em!"

Sân vận động bùng nổ xôn xao, Tang Du bị nhiễm bầu không khí, nhảy lên giơ tay, hét lên "Chọn em chọn em!"

"Không phải chọn một người," Đại minh tinh bước lên sân khấu đưa nước cho vợ, mỉm cười nhấn mạnh vào micro: "Đó là một cặp."

Tang Du càng vui mừng hơn khi nghe điều đó, ôm lấy Lam Khâm, tiếng hoan hô ồn ào náo nhiệt: "Chúng em là một cặp! Hơn nữa kẹp tóc và quần áo đều là đồ tình nhân!"

Kẹp tóc hôn hôn và Tiểu Ngư nhấp nháy vô cùng bắt mắt như để hưởng ứng chủ nhân nó.

Lam Khâm đưa tay ôm chặt lấy cô, nhìn cảm xúc của cô lên cao, anh không khỏi cong môi.

Anh bị sức nóng của hiện trường kéo lên, cũng không kháng cự như vậy, nếu có thể để Tiểu Ngư hạnh phúc, anh làm gì cũng được.

Lam Khâm âm thầm chuẩn bị tâm lý, trò chơi giải đố gì đó sao? Anh có thể.

Tiểu Ngư mong muốn gì, anh đều hiểu.

Người dẫn chương trình xuất hiện đúng lúc, bắt đầu sắp xếp tương tác, vừa đưa mắt nhìn hai người trên hàng ghế đầu xinh đẹp và nổi bật, khác với tất cả người hâm mộ trên khán đài chắc hẳn đây là kẹp tóc đặc biệt, khó có thể bỏ qua, người dẫn chương trình từ từ đưa bầu không khí lên căng thẳng, quần chúng nhiệt liệt đón chờ thì anh ta đưa tay ra chỉ đúng vào Tang Du và Lam Khâm.

Tang Du không ngờ mình có thể trúng thật, giậm chân hưng phấn trong tiếng kêu chói tai của các cô gái, nắm chặt tay Lam Khâm giơ tay lên cao.

Sau đó quy tắc được công bố.

Cặp đôi được chọn lần lượt phải hát thật to bản tình ca bằng micro, chỉ cần lời hay, mặc kệ lạc nhịp đến đâu cũng dễ dàng nhận được phần thưởng phong phú.

Khán giả hò hét vì ghen tị, nói rằng điều kiện của thần tượng quá thấp, hát còn dễ hơn chơi game.

Nhưng đối với Lam Khâm, thế giới đột nhiên yên tĩnh.

Mọi tiếng động đều biến mất, tia sáng thay đổi màu sắc ở khắp nơi từ từ chuyển thành đen trắng, bên tai có tiếng ù ù, Tang Du phản ứng lại mới áy náy hỏi: "Xin lỗi, chúng tôi có chút bất tiện, có thể đổi được không?"

Ồn ào quá, người dẫn chương trình nghe không rõ, nửa đoán chừng nửa nhận ra: "Là muốn bỏ quyền đúng không? Thời gian có hạn, nên tôi sẽ chuyển sang fan khác ——"

Ngay khi nói ra, khán giả lại sôi trào, không đếm xuể bao nhiêu người chiến đấu kịch liệt.

Tang Du không nói gì nữa, cánh tay gầy guộc ôm lấy eo Lam Khâm, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Nhạc đệm ồn ào ngắn ngủi nhanh chóng bị lấn át, tương tác vẫn tiếp tục, cặp đôi tiếp theo được được chọn hoàn toàn không hát đúng nhịp, chỉ như đang đọc, nhưng vẫn thành công, cô gái được phần thưởng chữ ký, hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.

Các cô gái ở phía sau lớn tiếng tán gẫu.

"Trời ơi quá dễ ——"

"Siêu dễ, hát không hay cũng không sao!"

"Quả thật như cho không, người vừa rồi may mắn như vậy sao lại bỏ quyền chứ!"

"Nói cũng đúng, không muốn tham gia thì đừng giơ tay đòi ——"

Tang Du cau mày chặt hơn, cô muốn bịt tai Lam Khâm, sợ anh bị tổn thương.

Cô trách mình đã cân nhắc quá ít, nghĩ rằng đó là một trò chơi có thể hoàn thành bằng trí thông minh, kết quả lại khiến Khâm Khâm khó xử.

Tang Du thu năm ngón tay lại, vòng qua eo Lam Khâm, ngẩng đầu nhìn anh.

Hàng mi dài của Lam Khâm khẽ rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ dần, phân chia hai bên sáng tối, đôi môi hoàn mỹ và quai hàm được mạ vàng nhạt, nhưng lông mày lại xám xịt.

"Khâm Khâm?"

Tang Du gọi hai lần, Lam Khâm mới nghe thấy, quay đầu cười với cô, trong mắt tràn ra tia sáng dịu dàng, bàn tay đưa lên xoa đầu cô.

Mũi cô đột nhiên chua xót.

Đến lượt anh đang an ủi cô sao?

Tang Du hối hận đến mức không thể tự tát mình một bạt tai, đan xen năm ngón tay anh: "Khâm Khâm, không xem nữa, chúng ta đi trước, về làm bữa tối cho anh."

Lam Khâm lắc đầu, không muốn cô mất vui, dùng cả hai tay chỉnh đầu cô lại, hướng sự chú ý lên sân khấu.

Sự hối hả và nhộn nhịp biến mất, tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên lưu luyến dịu êm, giọng hát của người đàn ông trầm thấp như trêu chọc đôi tai.

Lam Khâm đứng dưới gậy ánh sáng lắc lư, tự đáy lòng lặp lại một câu —— "Khi em cười, anh thần hồn điên đảo."

Anh muốn xem...

Vừa rồi Tiểu Ngư cười như vậy, nhưng không phải lúc này, cô sợ anh sẽ bị tổn thương, tâm trạng tốt bị quét sạch, cúi đầu ủ rũ cau mày.

Cô nên được tận hưởng trọn vẹn.

Buổi biểu diễn kết thúc thì trời đã hoàn toàn tối, trên đường trở về nhà cũ nhà họ Lam, Tang Du vẫn không quên được chuyện buổi biểu diễn, cô móc đầu ngón tay Lam Khâm, không chịu nói thẳng chỉ khó chịu líu lo hàm ý: "Khâm Khâm tốt nhất."

Nhiệt độ giảm xuống, một lúc điều hòa mới nóng lên, Lam Khâm cúi người mặc thêm áo khoác cho cô, cong ngón tay vuốt sống mũi cô.

Nhìn thấy anh đến gần, Tang Du ôm mặt anh xoa xoa, nghiêm túc thấp giọng nói: "Nhớ chưa? Anh là tốt nhất, không ai có thể xem thường anh, chính anh cũng không được."

Lam Khâm dùng cơ thể mình chặn tầm nhìn của chú Trần, anh áp người qua hôn cô.

Tiểu Ngư... Anh có thể cho cho em những điều tốt hơn.

Xe tiến vào cổng nhà cũ, chuẩn bị rẽ vào con đường dẫn đến tòa nhà nhỏ, hai ngọn đèn pha sáng lóa đang lao tới, đó là xe của Tống Chỉ Ngọc.

Khi hai chiếc xe chuẩn bị đến gần, bên kia đột nhiên giảm tốc độ dừng lại, chú Trần chỉ đành phối hợp, hỏi ý Lam Khâm.

Trong lúc nói, Tống Chỉ Ngọc đã đẩy cửa xe ra, mái tóc xoăn màu trắng bạc lộ ra, bà nắm chặt chiếc áo choàng lớn trên người, bước ra khỏi xe.

Bà nội chủ động đến mức này, Tang Du không thể ngồi yên, cô vỗ vỗ Lam Khâm, chạy đến trước mặt Tống Chỉ Ngọc: "Bà nội, bà phải ra ngoài muộn như vậy sao? Tối nay bà còn không đi xem hòa nhạc."

Tống Chỉ Ngọc xoa tay cô: "Cái đống hỗn độn lớn của nhà họ Lam đang chờ bà thu dọn khắp nơi, còn không có thời gian theo đuổi idol, cháu chơi có vui không?"

Tang Du khẽ gật đầu: "Nhà con xảy ra chuyện không may, cảm ơn bà nội đã cho con kỳ nghỉ, còn giúp đỡ con rất nhiều."

Ánh mắt Tống Chỉ Ngọc rơi lên người Lam Khâm, nụ cười càng sâu: "Tất cả đều là Khâm Khâm làm tốt."

Tang Du có thể nhìn ra Tống Chỉ Ngọc có chuyện muốn nói với Lam Khâm, đúng lúc cô định tìm cớ tránh đi thì Khâm Khâm đã đi qua, anh ôm lấy vai cô để cô trở lại xe, sau đó bước vào xe Tống Chỉ Ngọc.

"Bà đi vội, không có nhiều thời gian nói chuyện với con." Tống Chỉ Ngọc mất hết sức sốc khi đối mặt với Tang Du, mệt mỏi ngồi ở hàng ghế sau, nhìn vào mắt Lam Khâm, trầm giọng hỏi: "Khâm Khâm, chúng ta đã nói chuyện tốt rồi, con không định đổi ý chứ?"

Đương nhiên Lam Khâm nhớ rõ hai điều kiện bà nội đặt ra trước khi giúp mẹ Tiểu Ngư chuyển viện.

Nghe thỉnh cầu của chú hai, giúp một việc cho tập đoàn.

Và... tiến hành phẫu thuật dây thanh quản trong vòng ba tháng.

Lam Khâm lẳng lặng đánh chữ.

"Nghe chú hai nói thỉnh cầu cũng được. Nhưng đồng ý hay không thì tùy con."

"Được rồi, bà sẽ sắp xếp cho hai chú cháu nói chuyện, chú ấy đang rất nóng lòng," Tống Chỉ Ngọc nhấn mạnh, nhếch môi tiết lộ: "Buổi triển lãm trang sức quan trọng nhất ở Paris chỉ còn nửa năm nữa sẽ diễn ra, vị trí của Lam gia trong thương hiệu cao cấp đã giảm liên tục trong mấy năm, nếu lần này không thể thiết kế một tác phẩm có thể khiến tập đoàn trở mình, chắc chắn sẽ phải đối mặt với việc bị gạch tên vào năm sau, chú hai con đã luôn cố gắng bảo vệ con với tư cách là nhà thiết kế chính, hơn nữa những tác phẩm mới con vừa hoàn thành cũng rất xuất sắc, những lão già xấu xa kia mới chịu đồng ý trong đại hội cổ đông ——"

Lam Khâm cắt lời: "Việc của tập đoàn không liên quan gì đến con."

"Đúng, không liên quan gì đến con, không một người nào trong nhà họ Lam có quyền đòi hỏi con," Tống Chỉ Ngọc nghẹn ngào thở hổn hển, ấn huyệt thái dương, "Lam Khâm, nhưng bà nội ngồi ở vị trí này cũng bất đắc dĩ, không thể buông tay mặc kệ, coi như con giúp bà, nghe bọn họ nói lần cuối."

Lam Khâm nhắm mắt lại, mu bàn tay phồng lên, một lúc sau mới mở ra: "Còn gì nữa không?"

Tống Chỉ Ngọc thở dài: "Phẫu thuật dây thanh quản..."

Bà dừng một chút, Lam Khâm xen thẳng vào: "Về chuyện này con chỉ muốn hỏi, hiện tại đánh giá rủi ro có còn giống như trước không?"

Tống Chỉ Ngọc nhấn mạnh: "Cho dù là hồi trước hay bây giờ thì bà cũng nói rồi, rủi ro hoàn toàn không đáng kể, bà sẽ không bao giờ để con bị nguy hiểm đến tính mạng."

Lam Khâm gần như bị ép: "Nhưng dù thấp đến đâu, nó vẫn tồn tại phải không."

Đôi mắt Tống Chỉ Ngọc run lên: ".... Đúng."

"Con hiểu rồi," Lam Khâm gật đầu: "Bà, đừng để mệt mỏi, trở về sớm nghỉ ngơi."

Nói xong lời này, anh mở cửa bước xuống xe, Tống Chỉ Ngọc gọi anh lại, đưa hộp từ dưới ghế xe ra: "... Con ở lâu như vậy, Tiểu Ngư không tránh khỏi thấy lo lắng, đưa cái này cho con bé dỗ nó."

Lam Khâm nhìn, là đàn điện tử?

Tống Chỉ Ngọc nói: "Mới xem xong buổi hòa nhạc, chắc hẳn con bé sẽ thích nó, để con bé tùy tiện chơi, miễn cho nó lại hỏi."

Tang Du thực sự bị thu hút bởi cây đàn piano điện tử, cô rút ra khỏi hộp nhấn loạn lên, âm thanh kỳ diệu tràn vào tai cô, khi cô đến cửa tòa nhà nhỏ, cây đàn điện tử dần dần trở nên yên tĩnh, Tang Du bật cười: "Nhanh như vậy đã hết điện, Khâm Khâm sạc pin giúp em nhé."

Trở về tòa nhà nhỏ sau mười ngày xa cách, Tang Du cảm thấy có chút thân thuộc quyến luyến, cô ngâm nga một bài hát định làm bữa khuya cho Lam Khâm, Lam Khâm đã chặn cô lại trong vòng tay anh.

"Anh không đói, ngày mai đi làm rồi, tối nay em ngủ sớm đi."

Tang Du nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh: "Thật sự không đói?"

Lam Khâm nghiêm túc gật đầu.

Tang Du cười trộm, kiễng chân lên, sờ sờ đôi môi ửng hồng của mình: "Vậy còn cái này... Có muốn ăn không?"

Hô hấp Lam Khâm nặng nề, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, lập tức mê man, Tang Du thực hiện được việc xấu, linh hoạt thoát ra khỏi sự giam cầm của anh: "Không cho ăn ——"

"Em đi tắm," Cô chớp mắt mấy cái: "Tắm rửa thơm tho rồi —— cho anh thêm."

Lam Khâm đưa mắt chờ mong nhìn cô chạy lộp cộp lên lầu hai, bước vào phòng tắm tiếng nước bị cửa chặn lại, anh mím môi, cười híp mắt cắm điện vào đàn điện tử, đặt nó trên ghế sofa.

Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại vang lên một tiếng liền cắt đứt, có tin nhắn đến.

"Xin lỗi tiên sinh, tôi quen gọi điện, mong ngài thứ lỗi," Người gửi là luật sư phụ trách vụ tranh chấp tài sản thừa kế của nhà Tang Du: "Giờ bên tôi có một số diễn biến quan trọng, tôi sẽ báo cáo với ngài."

Tốc độ tay luật sư rất nhanh chóng, cách nói logic, ba tin nhắn tiếp theo ngắn gọn rõ ràng, giải thích rõ ràng tình hình.

Khi trần thuật xong, luật sư không khỏi cảm thán hai câu: "Nếu vợ chồng già lập di chúc trước thì sẽ đỡ được nhiều tranh chấp, hai mẹ con họ không bị ức hiếp nhiều như vậy."

Anh ta gửi cái này xong mới nhận ra mình nói nhiều, liên tục xin lỗi Lam Khâm, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.

Lam Khâm nhúc nhích ngón tay: "Chờ một chút, tôi vốn định tìm anh."

Luật sư kinh ngạc hỏi: "Ngài có yêu cầu gì? Cứ việc nói."

Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng tràn vào nhẹ nhàng khẽ phủ trên người Lam Khâm.

Anh rũ mi xuống, ấn vào màn hình một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.

Nửa phút sau luật sư mới đáp lại, vô cùng kinh ngạc: "... Năm nay ngài mới vừa hai mươi bốn tuổi! Chuyện này... có sớm quá không?!"

Lam Khâm chỉ nói hai chữ: "Không sớm."

Anh đóng di động, không muốn giải thích vô nghĩa gì, đặt đầu ngón tay lên phím, ấn nhẹ vào bàn phím điện tử có ánh sáng đỏ mờ của sạc pin bên cạnh.

Âm thanh của đàn piano có rung động cơ học, nhưng nó không ảnh hưởng đến ngữ điệu.

Lam Khâm di chuyển ngón tay, trúc trắc đánh ra một giai điệu hoàn chỉnh.

Đã lâu rồi... anh không đụng đến những thứ gây ồn ào này.

Khi còn là một thiếu niên, anh sống ở đây một mình, bà đã từng kín đáo tặng cho anh một cây đàn điện tử để giải tỏa buồn chán, ít nhiều anh cũng có chút thiên phú, ngồi trên sân thượng, dùng khoảng thời gian cô độc đó nghiên cứu phổ âm và ca hát.

Lúc đó...

Anh còn có thể hát.

Nếu có giọng hát, thật tuyệt nếu được hát cho Tiểu Ngư nghe.

Anh không cần bấm điện thoại khi có trường hợp khẩn cấp, nghe điện thoại cũng không trả lời được, không phải để Tiểu Ngư một mình nói cười ngày đêm mà không bao giờ nhận được hồi âm, huống chi là những việc đơn giản tầm thường mà người bình thường có thể làm được, để cô thất vọng mất hứng trước mặt nhiều người như vậy.

Lam Khâm nhấc đàn lên, đặt lên đùi anh, dùng hai tay nhấn phím, dựa vào trí nhớ đánh lên những khúc nhạc ngắt quãng trong buổi hòa nhạc, ngân nga lời bài hát trong lòng.

Anh không biết đã qua bao lâu, hương thơm ẩm ướt bay tới sau lưng anh, ôm lấy vai anh, đôi má ấm áp của cô áp sát vào anh, cô mỉm cười nói: "Thật là dễ nghe —— Em nghe thấy hết rồi."

Ngón tay Lam Khâm dừng lại.

Tang Du hôn liên tục lên tai anh, mãn nguyện thì thầm: "Khâm Khâm, em đã nghe bài hát mà anh hát cho em nghe."

Tim Lam Khâm đập mạnh, đau xót xen lẫn ngọt ngào.

Cô không cần ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy.

Lam Khâm ném đàn xuống, kéo cánh tay mảnh khảnh của cô, xoay người nửa quỳ trên sô pha, trực tiếp ép cô lên tựa ghế, ôm lấy cô dựa vào cái gối mềm mại trong góc, ấp gọn người trong ngực từ đầu đến chân, đẩy đầu lưỡi của cô xông thẳng vào, lấn chiếm mọi giác quan.

Trên bàn cà phê có một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, ghi một hàng chữ ngắn: "Tiểu Ngư, anh sẽ làm phẫu thuật."

Sau này cô sẽ nhìn thấy.

Nhưng lúc này, anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn liều lĩnh thỏa thích nhấm nháp cục cưng của anh.