Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 173: Cảm động, anh ta là người tốt nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiện thể dẫn hai cô đi ăn luôn” Lữ

Hoàng Trung rất biết cách ăn nói,

Domoto Sakura biết rất rõ điều đó, nên

cũng không so đo với anh ta.

“Được thôi, đợi chút tôi gọi họ đi

ăn” Rất nhiêu chuyện chỉ cân cô chủ

động thì sẽ có ý nghĩa, lúc đầu cô cũng

nghĩ như thế, nhưng lúc này khi nhìn Lữ

Hoàng Trung thì lại thấy anh anh đang

nhìn hướng khác.

Diệp Thiến Nhi và Diệp Tĩnh Gia từ

trong phòng đi ra.

“Thế nào, có đẹp không?” Diệp

Tĩnh Gia vui vẻ cười, có vẻ như rất thích

cái váy.

Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia

một cách đăm chiêu, mọi thứ đều hiện

lên trong mắt rồi. “Thật ra tôi cảm thấy

có rất nhiêu chuyện không cần nói rõ

đâu.” Bây giờ anh biết rõ việc gì nên

làm và việc gì không nên làm, tự nhiên

cũng không so đo những chuyện

không có căn cứ như vậy nữa.

“Đẹp lắm, cô có mắt nhìn đấy” Anh

ta không định giải thích cái gì với Diệp

Tĩnh Gia cả, nhưng nói ra cũng không

có tác dụng gì.

“Chuyện gì tôi cũng biết hết đấy.

Anh không cần nói ra, chỉ cần là chị tôi

chọn, chị tôi cho rằng nó đẹp, anh cũng

cảm thấy nó đẹp, đúng không” Cô ta

cười nói một cách thoải mái, cái này thì

Lữ Hoàng Trung lại quá rõ rồi.

Domoto Sakura đứng một bên

nhưng anh ta vốn không để ý đến. “Tốt

xấu gì anh cũng nhìn cô Domoto một

cái chứ, anh làm thế người ta sẽ nghĩ

thế nào”

Đàn ông không rõ vê suy nghĩ lắm,

làm việc gì cũng xem xét có một nửa.

“Cô đừng nói linh tinh” Cô ấy mau

chóng ngắt lời Diệp Thiến Nhi, cô ấy khi

không lại mở lời. “Em xem xem bộ này

đẹp không, ai bảo em nói mấy lời đó

chứ”

Thấy Diệp Tĩnh Gia bao che, cô

cũng không nói nữa. “Chị, chị thấy em

mặc cái này đẹp không?” Cô ta nói thì

thầm với Diệp Tĩnh Gia, không muốn

làm cô buồn.

“Đẹp lắm, em mặc cái gì cũng đẹp

hết.” Diệp Tĩnh Gia giúp cô ta phủi bằng

một số nếp nhăn trên váy, cô thấy bây

giờ có vẻ Diệp Tĩnh Gia không vui vẻ

lắm. “Sao thế, vui lên đi”

“Chị, ngày mai gặp bố rồi, ông có

mắng em không” Bây giờ cô ta sợ nhất

là bố, cô ta không muốn mọi người thất

vọng, nhưng không tìm được lí do gì để

khiến ông có thể vui cả.

“Chị nói công việc của em rất bận,

khó khăn lắm mới về thăm bố được”

Chuyện này có thể giấu được bao lâu,

cô cũng không biết nữa, thậm chí cô

còn nghi ngờ mình giấu diếm như vậy

rốt cuộc là đúng hay không, nếu đổi lại

là Hà Thúy Mai, thì người biết tin này

cuối cùng sẽ lo lắng mà chất.

“Được rồi, chị không biết em nghĩ

thế nào, nhưng bố em tin rằng chùa

Tam Trúc nhất định sẽ lo lắng cho em”

Cô biết bây giờ có nói gì đi chăng nữa

Diệp Thiến Nhi cũng sẽ không nghe, có

một số chuyện muốn nói mà không thể

nói ra, không biết phải nói thế nào mới

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



chapter content

chapter content

chapter content

chapter content