Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Chương 8



Bạch Thư Duy vỗ về đại não, tức giận cầm đống quà sinh nhật tinh mỹ, cực kỳ muốn giết người.

Kha Dụ Phân bật cười, cười đến toàn thân run rẩy, hai vai lắc lư.

Anh kéo cô, "Không được cười nữa." Không khí đều bị phá hủy... Bất quá, bị nện một phen như vậy, bằng không, anh thật sự sẽ không khống chế được muốn cô, vậy thì thật sự quá xúc động rồi.

Vuốt vuốt tóc, cô dừng lại ý cười, "Nhiều quà sinh nhật như vậy sao cứ tùy tiện chất thành đống như vậy?" Còn có thể xếp thành một toà núi nhỏ, tính anh lợi hại.

"Chờ cậu giúp tớ sắp xếp." Anh vô lại nói.

Liếc mắt anh một cái: "Kỳ quái, vì sao tớ phải giúp cậu sắp xếp?"

"Để cho cậu biết tớ rất trong sạch, không có gì không thể để cho cậu biết, bằng khống sẽ có người muốn ăn dấm chua, tớ đây không thể chịu nổi." Anh trêu chọc điểm điểm cái mũi của cô.

"Tốt nhất là một mình tớ thích ăn dấm chua, chờ tớ học đại học, tớ cũng muốn nơi nơi nhận quà tặng của nam sinh." Cô nâng lên hàm dưới, hung hăng biểu thị công khai.

"Không được, có nghe rõ không?" Thu hòigiọng điệu vui đùa, ánh mắt anh chuyên chú cảnh cáo.

"Bá đạo." Miệng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào. Cô bỉu môi, ngoan ngoãn giúp anh sắp xếp những thứ quà sinh nhật chiếm không gian này.

Hai người ngồi trên chiếu, vừa đọc thiệp chúc mừng sinh nhật buồn nôn như vậy, vừa ăn mà các học muội tặng anh, thủ công rất khéo léo, quà tặng quá sang quý đặt sang một bên một bên chuẩn trả về, đột nhiên, Kha Dụ Phân phát hiện quà tặng trong giấy gói quà hoa lệ, lại dùng túi giấy tùy tiện chứa quà tặng cao ngất - -

Bất đồng bởi quà tặng anh đều là nặc danh, trên túi giấy viết "Trần Quang Tông chúc mừng".

"Trần Quang Tông cũng đưa cậu lễ vật...!" Cô đưa tay nghĩ muốn dỡ bỏ giấy gói quà.

Vừa nghe đến là Trần Quang Tông, theo trực giác Bạch Thư Duy muốn đưa tay ngăn cản, ai ngờ, động tác Kha Dụ Phân nhanh nhẹn đã một tay lấy đồ vật bên trong ra - -

Bạch Thư Duy xấu hổ vỗ trán, phát ra một tiếng thở dài ảo não.

Kha Dụ Phân nheo lại đôi mắt đẹp, lạnh lùng xem xét bắt đầu làm trung gì đó. 'Lỏa nữ' (cô gái khỏa thân)? 'Lỏa nữ' xinh đẹp? Lỏa nữ nóng bỏng lại xinh đẹp?!"Thật không hổ là anh em tốt các cậu." Cô gập tay đỡ lấy đồ vật rơi ra phía sau.

"Khoan đã!" Bạch Thư Duy cực kỳ 'trúng chiêu': "Tiểu thư, cậu đây là mưu sát."

Quà tặng không chỉ có một, còn có một đĩa CD thần bí. Kha Dụ Phân không nói hai lời xông lên phía trước mở đầu CD, nhưng Bạch Thư Duy lại ở phía sau liều mình muốn muốn cướp về, cô đành phải cho anh mấy đá.

"Kha Dụ Phân, đừng mở." Anh kêu hô.

Hừ hừ, tự nhiên muốn cô đừng mở, khẳng định bên trong có vấn đề."Được, tớ không đi, trực tiếp truyền ra là được." Dùng lực đè xuống điều khiển từ xa, đối với việc thành công phá bỏ trở ngại vẫn cực kì đắc ý.

Cầm điều khiển từ xa, Kha Dụ Phân xoay người tiếp tục gỡ bỏ quà tặng, chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy một nam một nữ oa lý oa a nói xong Nhật ngữ, cô cũng không nghĩ nhiều, sau khi sắp xếp giấy gói quà thỏa đáng, chuẩn bị tốt thưởng thức nhật kịch thần bí.

Ngẩng đầu nháy mắt, cô ngốc trệ - -

Từ từ, hiện tại là tình huống gì? Trên màn hình, hai người sao nói không câu đối thoại nào, mà bắt đầu động thủ động cước, hai ba nữ chính đã quần áo không chỉnh tề, sau đó, sau đó...

Trời ạ, đây không phải là kích tình trong truyền thuyết chứ?!

Oanh! Mặt nàng thoáng chốc nóng rực lên, cô như là bị điểm huyệt, hoàn toàn không dám nhúc nhích, khóe mắt vụng trộm nhìn Bạch Thư Duy bên cạnh.

"Tớ sớm đã nói qua với cậu, đừng mở." Giọng nói chế nhạo, việc không liên quan đến mình vang lên.

Kha Dụ Phân không phục, quay đầu đi chỗ khác, phi thường dũng cảm nói với anh: "Cậu có thể xem, tơ đương nhiên cũng có thể xem." Nói xong, cô quay đầu lại, hai mi mắt như đinh trên sàn, kiên cường cố định trên màn ảnh.

Trong phim nhân vật chính động tác càng ngày càng vượt lên trước, bối cảnh thanh âm càng ngày càng cao tăng, kích thích động tác, khoa trương rên rỉ, đều khiến Kha Dụ Phân cảm thấy quẫn đến chết, hận không thể chui vào động.

Cô mặt đỏ tai hồng, hô hấp cấp tốc, tim đập nhanh hơn, tràng vị xoắn xuýt, đứng ngồi khó khăn, toàn thân đổ mồ hôi.

Rốt cục, cô chịu không nổi, đỏ mặt, đánh phá lỗ tai muốn Bạch Thư Duy nhanh tắt màn ảnh đi.

Tay dài cầm điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn một cái, kết thúc toàn bộ.

Anh không biết nên khóc hay cười nhìn cô trốn trong ngược mình, "Ai cậy mạnh. Kết quả... Cũng không phải đang nhìn kích tình không che, cư nhiên cũng có thể dọa thành như vậy."

Nâng lên khuôn mặt cơ hồ muốn nhỏ máu, cô thở phì phì: "Nam sinh thối tha, Tổ Nhi nói không sai, các cậu đều là nam sinh thối tha!"

"Đây là Trần Quang Tông cố ý trêu tớ, tớ vô tội."

Vô tội?! Khóe miệng anh rõ ràng cười trộm. Xem cô ra hiệu liền vui vẻ như vậy?"Tớ phải về nhà rồi!" Nếu không đi, bọn cô sẽ xấu hổ mà chết mất. Cô kích động đẩy cánh tay anh ra, mắc cỡ đỏ mặt chạy xuống cầu thang- -

Bỗng nhiên, làm như nhớ tới cái gì, cô dừng bước, quay lại, liếc nhìn tờ tạp chí phun máu mũi, rời khỏi đĩa CD trẻ con không nên xem.

"Không cho phép cậu xem." Kha Dụ Phân hóa thân thành người lớn dăn dạy trẻ nhỏ, lấy đi quà tặng bất lương của Trần Quang Tồng, "Bang bang ầm" rời khỏi nhà họ Bạch.

Nhìn bóng dáng cô đi xa, Bạch Thư Duy nằm ở trên mặt đất nở nụ cười, ý cười tác động tất cả trong ngực, mơ hồ rung động.

Lật người, hắn chống cằm, nhớ lại bộ dáng khi cô rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị.

"Cô gái nhỏ đáng yêu!" Ngón tay gõ xuống bàn, một giây sau, một cỗ khó chịu từ đáy lòng mạnh mẽ trỗi dậy, nhìn qua dống quà tặng kia, "Thùng thùng thùng" anh đưa chân đá mạnh vào chúng.

Kỳ thật... Anh muốn cô, rất muốn rất muốn...

Trung học năm thứ ba, lễ tốt nghiệp đã đến, rốt cuộc đoạn thời gian thanh xuân này đã chấm dứt, vốn là thi đại học trong ba ngày, sau đó sẽ thông báo điểm và chọn nguyện vọng.

Ngày thông báo điểm và chọn nguyện vọng đó, Kha Dụ Phân đặc biệt dậy sớm, đêm hôm trước mẹ kiểm tra qua thẻ nguyện vọng của cô, sau khi xác nhận không có sai, thật cẩn thận để vào trong túi xách, cùng thời gian thông báo điểm không sai biệt lắm, miệng cô mới thần bí mà đắc ý tươi cười, một mình đến chỗ thông báo điểm.

"Nhất định có thể biến mộng đẹp trở thành sự thật, nhất định có thể." Trong đội ngũ Kha Dụ Phân không ngừng lầm bầm tự nói.

Cuối cùng không uổng công cô mấy ngày nay hi sinh giấc ngủ thức đêm đọc sách, thành tích tốt như vậy, cô và Bạch Thư Duy nhất định có thể học chung Trường Đại Học.

Nghĩ tới tương lai, bọn họ có thể tiếp tục tay trong tay yêu đương bốn năm, những quầng mắt thâm đen như gấu mèo này có đáng gì. "Chị Dụ Phân, chị Dụ Phân!"

Kha Dụ Phân đang muốn rời khỏi nơi nhốn nháo này, đột nhiên cảm giác có người lôi kéo làn váy của cô, cô cúi đầu vừa thấy."Tổ Nhi, em theo anh trai đến xem điểm à!" Cô cười tít mắt nhìn Trần Diệu Tổ.

"Đúng vậy, anh Thư Duy cũng đến đây, đang nói chuyện với Trần Quang Tông. Đi, chúng ta đi tìm bọn họ." Tiểu quỷ Trần Diệu Tổ chưa bao giờ kêu anh Trần Quang Tông. Cô bé lôi kéo Kha Dụ Phân, vui vẻ nhảy nhót đi tới chỗ hai người đang nói chuyện dưới gốc cậy kia.

"Dụ Phân, thực khéo, thì ra cậu cũng đến xem điểm." Bạch Thư Duy cực kỳ vui vẻ nhìn cô.

Có vài ngày không thấy, trứoc khi thi, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng khẩn trương, nhưng tiến triển tốt là bọn họ vẫn càng ngày càng ... thân mật hơn, cũng có thể tự nhiên gọi tên đối phương rồi.

"Uhm, phải." Cô cười tít mắt nhìn anh, nghĩ đến điểm thi của mình, tâm tình liền rất tốt.

Mấy ngày trước, Bạch Thư Duy từng hỏi qua cô muốn thi cào trường học, lúc ấy cô cố ý tỏ vẻ thương cảm, nói tất cả đều phải do mẹ quyết định, kỳ thật, trong lòng cô sớm đã có kế hoạch hoàn mỹ.

Vài ngày, chờ thêm vài ngày, anh sẽ nhận tin vui của cô.(nghe như tin vui ấy ấy nhỉ)

"Chị Dụ Phân, đợi chúng ta cùng đi chơi có được hay không?"

"Tổ Nhi muốn đi đâu chơi?"

"Bao Tử thật đói, em muốn ăn khoai môn hình cầu, ăn sủi cảo chiên, chúng ta đi dạo đi!" Cô đáng yêu mời Kha Dụ Phân, quay đầu hạ lệnh cho anh trai: "Trần Quang Tông, anh không được đi hẹn hò, phải đi theo trả tiền cho em, không thì em sẽ mách mẹ."

"Được được được, tiểu tổ tông của tôi!" Trần Quang Tông tức giận chọc tiểu nha đầu.

"Dụ Phân, cậu có thể đi chứ?" Bạch Thư Duy lo lắng cô không thể đi,vì mẹ Kha đúng là cực kỳ nghiêm khắc.

"Uhm, vừa vặn mẹ tớ có việc đi ra ngoài, không cần phải gấp gáp về nhà." Dù sao mẹ cũng đã kiểm tra qua giấy nguyện vọng, không có vấn đề gì, cho nên cực kỳ yên tâm "Buông thả" cô, cô tự do!

"Thật tốt quá, đi một chút đi, bao tử em thật đói." Trần Diệu Tổ đáng thương tội nghiệp lôi kéo Kha Dụ Phân đi phía trước.

Thấy thế, Bạch Thư Duy và Trần Quang Tông ngoan ngoãn theo đuôi.

Kha Dụ Phân là lần đầu tiên, cô chưa bao giờ biết, chợ đêm lại là địa phương có nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhưng không cần chờ đến khi trời tối, trời còn sáng, bán hàng rong cũng đã bắt đầu việc buôn bán rồi.

Có thể là vì giá rẻ, phố ở trên đều là học sinh, đám đông chen chúc.

Trần Diệu Tổ quen thuộc lôi kéo cô đi mua khoai môn hình cầu tâm tâm niệm niệm, lại vẫn khẳng khái chọn cho cô một viên. Một miếng cắn xuống, hương khoai môn nồng đậm khiến cho Kha Dụ Phân chưa bao giờ ăn đồ ăn bên ngoài cực kỳ vui.

"Chị, ăn có được hay không?"

Thấy cô giơ ngón tay cái lên, Trần Diệu Tổ đắc ý, vênh khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày hớn hở, đến nỗi Trần Quang Tông cũng không được đãi ngộ tốt như vậy.

"Trần Quang Tông, anh nhanh đi xếp hàng mua sủi cảo chiên đi!" Tiểu nha đầu thúc giục.

"Là anh, không phải Trần Quang Tông, còn có, phải nói là nhờ, hiểu hay không, tiểu la bặc đầu?"

"Anh dám cãi lại, em liền nói với mẹ." Trần Diệu Tổ hiểu rõ nhược điểm của anh, liền đe dọa.

Quả nhiên, Trần Quang Tông đã bại trận, hậm hực hờn dỗi xếp hàng đi mua sủi cảo, vì thế, một bên Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy đồng tình cười yếu ớt.

"Này, mắt đi mày lại." Trần Diệu Tổ nói.

"Tổ Nhi, người nào mắt đi mày lại hả?" Bạch Thư Duy mỉm cười hỏi.

"Anh và chị Dụ Phân, Trần Quang Tông nói hai người đang yêu nhau, cũng không cần anh ấy nói em cũng biết, anh Thư Duy yêu chị Dụ Phân, em nhìn ra được."

Bị tiểu nha đầu năm tuổi trần trụi nói ra như vậy, Kha Dụ Phân da mặt mỏng, thẹn đỏ mặt, mồ hôi rơi.

Bạch Thư Duy trấn định hơn, không quên ung dung dặn dò Trần Diệu Tổ: "Vậy em phải giúp anh trông trừng chị Dụ Phân cho tốt, không thể để cho chị ấy đi lạc!"

"Hừm, xấu hổ, mặt xấu hổ, nam sinh yêu nữ sinh, anh Thư Duy tự mình trông trừng đi." Tiểu nha đầu bướng bỉnh nhét tay Kha Dụ Phân vào trong lòng Bạch Thư Duy, thấy anh thuận thế cầm, Trần Diệu Tổ mừng rỡ vỗ tay, chợt chạy nhanh như làn khói.

"Ài, Tổ Nhi - - "

"Không cần để ý con bé, sẽ không đi lạc đâu, nơi này con bé rất thông thuộc. Trái lại, cậu nên ngoan ngoãn." Anh nắm thật chặt tay cô, chen lách vào trong đám đông.

Được Bạch Thư Duy và Trần Diệu Tổ thay phiên dẫn dắt, trong khoảng thời gian ngắn, Kha Dụ Phân đã liên tiếp được ăn những món ăn vặt mà trước giờ cô chưa được biết, liên tục vui vẻ, mà khi thấy bên đường bày đầy những món đồ đáng yêu, cô sẽ tò mò tiến lên đông nhìn xem tây nhìn xem, này sờ sờ kia sờ sờ, so với Trần Diệu Tổ còn chơi vui vẻ hơn, tươi cười trên mặt lại chưa từng biến mất.

Kìm lòng không đậu Bạch Thư Duy nhịn không được hôn trộm lên má cô một cái, Kha Dụ Phân thẹn thùng đánh anh một phen, không nghĩ tới hành động hai người đều bị Trần Diệu Tổ thấy.

Tiểu nha đầu khoa trương thì thầm la hét, "Em đau mắt hột, cứu mạng, em đau mắt hột!"

"Đều tại cậu!" Kha Dụ Phân đỏ bừng cả khuôn mặt nhịn không được, nén giận đẩy Bạch Thư Duy một cái.

Anh cười nhạt không nói.

Đứa ngốc, anh đã cực kỳ khắc chế rồi đó, nếu không sợ rằng cô sẽ thẹn thùng té xỉu, anh còn muốn bưng mặt cô, hung hăng hôn cô!

"Đi, tớ dẫn cậu đi ăn khoai lang."

Gật gật đầu, cô kéo tay anh, tiếp tục đi phía trước.

Ngay tại thời điểm hai người ở trong đám đông ra sức tiến lên, đối diện cô là một đôi nam nữ trung niên cười nói tíu tít, khiến Kha Dụ Phân kinh hãi dừng bước lại.

"Dụ phân?" Bạch Thư Duy quay đầu nhìn cô.

Biểu tình Kha Dụ Phân nghiêm trang, sắc mặt tái nhợt, hai cái mi mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Anh theo tầm mắt của cô nhìn lại, ngoài ý muốn thấy người xưa luôn được tôn trọng, ba Kha, càng khiên anh ngoài ý muốn khi nhìn thấy đi ở bên người ba Kha, người phụ nữ cùng ông tay dắt tay, cư nhiên không phải mẹ Kha!

Có thể cảm giác được cô ở bên cạnh đang phát run, trong lòng anh dâng lên bất an: "Dụ phân, đi theo tớ."

Anh muốn mang cô đi, cô cũng không còn muốn chạy, ngược lại tránh thoát tay anh bước lên phía trước, đi thẳng đến chỗ ba cô và người phụ nữ xa lạ kia.

"Kha Dụ Phân, đừng đi qua, Kha Dụ Phân - -" Anh muốn ngăn cô, nhưng không còn kịp rồi, chỉ có thể đi theo cô.

"Ba." Đứng ở trước người ba cô, Kha Dụ Phân ôn nhu kêu một tiếng.

Ngoài ý muốn thấy con gái xuất hiện ở chỗ này, Kha Chấn Đông ý cười trên mặt ngưng trệ, sắc mặt đột biến, "Dụ, Dụ Phân?!"

Không khí trong chợ đêm vẫn như cũ, nhưng không khí quanh bốn người lại quỷ dị ngưng tụ.

Ba Kha là thầy thuốc được mọi người tôn kính, ngoài ý muốn bị con gái bắt gặp ông cùng người phụ nữ khác đến chợ đêm, hai chữ xấu hổ có thể hình dung được sao.

Bạch Thư Duy cực kỳ lo lắng, sợ Kha Dụ Phân sẽ không khống chế được, không nghĩ tới cô lại mỉm cười: "Ba, chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

Ba Kha trầm mặc gật đầu, sau khi đã nói mấy câu với người phụ nữ bên cạnh, đi tới bên cạnh con gái, ba Kha chỉ vào một quán cà phê bên ngoài chợ đêm cách đó không xa, xoay người dẫn đầu đi đến.

Kha Dụ Phân quay đầu nhìn Bạch Thư Duy. Tuy cô cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt của cô anh nhìn ra được, cô cầu xin anh nhận mình là bạn.

Anh không nói hai lời cầm tay lạnh lẽo của cô, dẫn cô đi theo ba Kha đến quán cà phê.

"Cậu là bạn học?" Ba Kha hỏi Bạch Thư Duy bên cạnh Kha Dụ Phân.

"Uhm."

"Mẹ con biết không?"

"Mẹ biết không?" Kha dụ phân không có trả lời, mà là dùng chính vấn đề đó hỏi lại ba cô.

Hai cha con nhìn nhau cười khổ. Kha Dụ Phân cực kỳ thản nhiên, trái lại Kha Chấn Đông cực kỳ xấu hổ.

"Khi nào thì bắt đầu?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Gặp nhau nháy mắt tuy kinh ngạc, nhưng có thể là vì đã sớm biết, Kha Dụ Phân cũng không có tức giận như tưởng tượng, ngược lại cực kỳ bình hòa muốn nói chuyện với ba, chân chính nói chuyện.

Đời này Kha Chấn Đông luôn luôn hành y tế thế, ba mím môi, không ngừng vuốt phẳng hai tay, tựa hồ rất bất an.

Bạch Thư Duy có phần đồng tình với ông. Nếu con gái cãi lộn, anh có lẽ còn có thể lấy tư cách một người ba mà răn dạy, Kha Dụ Phân lại bình tĩnh ôn hòa như vậy.

Càng đừng nói, còn có anh một người ngoài không liên quan gì ở đây như vậy, lại là bạn học của con gái, chỉ sợ ba Kha cũng sẽ cảm thấy được mất mặt!

Nghĩ nghĩ, Bạch Thư Duy quyết định tạm thời rời khỏi đây, để cho bọn họ có thể không kiêng kị gì mà nói chuyện.

"Bác trai, Dụ Phân, hai người nói chuyện, tớ đi trước."

Nghe thấy anh đi, Kha Dụ Phân quay đầu, cau mày nhìn về phía anh.

Bạch Thư Duy ở dưới bàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, ôn nhu vỗ vỗ, thấp giọng nói: "Sẽ không đi xa, tớ ở bên ngoài chờ cậu. Ngoan, không có việc gì." Cho cô một nụ cười an tâm, anh đi ra cà phê, trả lại không gian này cho hai cha con họ.

"Hai người..."

"Chúng con rất tốt, con cực kỳ thích cậu ấy, cậu ấy cũng vậy."

"Đúng vậy, những năm qua, con cũng nên có người trong lòng rồi."

"Vậy còn ba? Ba thích vị kia... Phu nhân kia sao?" Nói người đàn bà kia quá khinh miệt, cô gọi là phu nhân.

"Ba... Có lẽ vậy, cùng với cô ấy, cảm giác rất thoải mái." Kha Chấn Đông nói: "Ba biết mẹ con không có lỗi với ba, chỉ là..."

Kha Dụ Phân rất rõ ràng "Chỉ là..." Vế sau là cái gì, bởi vì buổi tối một ngày trước khi bỏ đi, cô rõ ràng nghe được ba gào thét như vậy - -

Sở dĩ cô gả cho tôi, cũng không phải bởi vì cô yêu tôi, cô muốn gả chỉ là điều kiện môn đương hộ đối này, mà hối hận đời này của tôi là lúc trước không có thể cự tuyệt hôn sự này.

Trước kia, nói đến tình yêu, vẫn không thể lĩnh hội sâu sắc như vậy, hiện tại có người để ý, mới bắt đầu hiểu rõ, tình yêu, là không có thể miễn cưỡng.

Dù sao kéo dài dây dưa đến sau cùng, kết quả sẽ càng tệ hơn, sao hiện tại không chấm hết luôn đi.

Không đành lòng lại nghe ba ấp úng nói, Kha Dụ Phân nổi lên dũng khí, đón nhận ánh mắt của ba, "Ba, nếu ba đối với mẹ đã không còn tình cảm, con cầu xin ba ly hôn với mẹ đi!"

"Dụ Phân?!" Kha Chấn Đông há hốc mồm.

Ông cho rằng, con gái sẽ tận tình khuyên bảo khuyên ông quay đầu lại là bờ, ông cho rằng, con gái sẽ nghiêm khắc chỉ trích ông phản bội hôn nhân, ông cho rằng... Tóm lại, mặc kệ ông cho rằng cái gì, cũng không từng nghĩ tới con gái lại muốn hai vợ chồng ông ly hôn.

Ông bị đứa con gái không giống như văn nhược (nho nhã yếu đuối) trước mắt dọa sợ.

"Có lẽ đầu tiên mẹ sẽ chịu không nổi, nhưng sớm một chút, như vậy cuốc sống của cả hai người sẽ được làm lại sớm hơn một chút. Con không còn nhỏ, cũng sắp học đại học, về sau con sẽ tự lo liệu cho cuộc sống của chính mình. Với mẹ... Mẹ lại không giống, từ khi hai người kết hôn tới nay, bà đã không làm việc ở ngoài, ly hôn, con hi vọng ba cũng có thể duy trì chất lượng cuộc sống."

Thì ra, thực sự gặp chuyện, cô cũng có thể bình tĩnh như vậy, chọn trọng điểm nói chuyện. Kha Dụ Phân nở nụ cười đánh trống lảng. Có thể là quá chấn kinh, Kha Chấn Đông chậm chạp không có trả lời.

"Ba, làm hay không làm, chẳng lẽ ba muốn hối hận cả đời sao?" Cô nhẫn lại không được nói lời nói nặng.

Lại một lần nữa bị con gái cường thế làm cho kinh hãi, ông kinh ngạc mở miệng, "... Ba, ba nghĩ con gặp ba, nhất định sẽ chặt đứt mối quan hệ bên ngoài của ba, trở lại bên người mẹ con."

"Con muốn vậy, nhưng không có khả năng." Tự ba cô còn chưa hiểu rõ sao? Sau khi cười nói trước măt hai mẹ con cô, ông còn có thể tự tại như vậy sao? Cô không thể lừa mình dối người."Ba, mặc kệ là ba hay là mẹ, con đều đã hi vọng hai người vui vẻ."

Cô lôi kéo tay ba, nước mắt nhịn không được rớt xuống. Cô không phải không thích mẹ, tuy mẹ cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ bá đạo, nhưng cô biết đó đều là vì thương yêu, mà cô cũng là bởi vì yêu, mới hi vọng chuyện của ba mẹ được giải quyết sớm một chút, để bọn họ sớm đi tìm hạnh phúc thuộc loại chính mình, dù sao cuộc hôn nhân này mặc dù kéo dài hơn mười năm, sau cùng cũng sẽ không viên mãn, do dự một ngày là lãng phí một ngày.

Dừng một hồi, Kha Chấn Đông nhẹ nhàng thở dài, "Ba sẽ tìm thời gian nói chuyện với mẹ con."

"Uhm." Kha Dụ Phân xóa đi nước mắt, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, Bạch Thư Duy chờ ở cửa ngay lập tức tiến lên cầm tay cô thật chặt. Cô cười sáng lạn với anh, "Mẹ tớ nếu biết tớ muốn ba ly hôn với bà, nhất định sẽ tức giận đến muốn một quyền đánh chết tớ." Nói xong, tươi cười vô lực.

Anh gia tăng lực đạo nắm chặt tay cô, biểu đạt sự ủng hộ của anh.

"Nhưng tớ biết, nếu bọn họ không xa rời nhau, cuộc sống của bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể hạnh phúc, có lẽ, chuyện này nhất định rất đau khổ, nhưng, vì tương lai tốt đẹp, đây là tất phải trả giá."

Tựa như cô và Bạch Thư Duy, nếu lúc trước cô không có đào hôn, nếu không có trận kinh thiên động địa ngoài ý muốn kia, cô sẽ không trở lại mười năm trước, giờ phút này, cô cũng không có khả năng tay trong tay đứng chung một chỗ với Bạch Thư Duy.

"Đừng nghĩ nhiều, còn lại, để cho mẹ Kha và ba Kha tự quyết định." Cô kiên cường gật đầu, nhưng anh biết, kỳ thật trong lòng cô vẫn có chút lo lắng sợ hãi.

Cậu đừng đi có được hay không? Tớ, một mình tớ sẽ sợ.

Nháy mắt, giống như có dũng khí trở lại mùa hè mười tuổi năm ấy, trước mắt Kha Dụ Phân vẫn như cũ là một Kha Dụ Phân nhát gan bất lực, mà Bạch Thư Duy cũng vẫn là Bạch Thư Duy có nghĩa khí lại chân thành.

Anh không nói gì, chỉ là nắm thật chặt tay cô, vì cô đuổi đi sự lạnh lẽo ở đầu ngón tay.

Nhìn khoảnh khắc có anh, Kha Dụ Phân cảm thấy chính mình không sợ hãi, tương lai chỉ cần có anh làm bạn, cho dù là khó khăn gian khổ, cô cũng không sợ nữa. Mà cô đối tương lai hai người có tin tưởng, rất mạnh mẽ, tương lai bọn họ còn có bốn năm có thể bồi dưỡng tốt cảm tình.

Ngay lúc đó Kha Dụ Phân cực kỳ đơn thuần chờ mong vài ngày sau, đơn thuần chờ mong tương lai bọn họ dắt tay làm bạn, bởi vì, có anh, cô sẽ không sợ nữa.

Đêm ngày đó, Kha Chấn Đông rút kinh nghiệm xương máu, sau khi nói hết với vợ, trước nay nhà họ Kha chưa bao giờ lâm vào tình trạng gió bão như vậy, Kha Trần Lệ bị bệnh tâm thần, làm cho cả nhà không có lúc nào là không chướng khí mù mịt (Không khí ngột ngạt).

Kha Dụ Phân cực kỳ đau lòng, nhìn mẹ trời sinh kiêu ngạo như vậy, cô thật sự cực kỳ đau lòng, nhưng lại không thể nề hà, đây là khó khăn nhất thời tất phải có, tất phải chống đỡ qua, mới có thể nghênh đón cuộc sống mới, mặc kệ là mẹ, ba, thậm chí là cô.

Chỉ là mẹ hoàn toàn nghe không vô khuyên giải an ủi của cô, bà quá kiêu ngạo, quá ích kỉ, quá để ý ánh mắt của người khác, cho nên, sau cùng bà không nói, chỉ có thời điểm mẹ không khống chế được, ôm chặt lấy cô, để cho cô biết, cho dù ly hôn, bà cũng còn có cô con gái này.

Đối mặt những thứ kịch liệt tranh chấp này, cô sợ, cô đương nhiên sợ, an ủi duy nhất là chờ mong ngày nhập học đến, chờ mong cô và Bạch Thư Duy có thể tay trong tay cùng tiến vào đại học. Bởi vì Kha Dụ Phân tin tưởng, chỉ cần có anh, cái gì cô cũng không sợ, thật sự.

Nhưng mà đến ngày đó, Kha Dụ Phân chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai - -

Tại sao có thể như vậy? Kết quả làm sao có thể biến thành như vậy?

Cô tưởng rằng chính mình hoa mắt nhìn lầm, cả khuôn mặt cơ hồ vùi vào trong tờ báo, xác nhận lại xác nhận. Cô quả thật như nguyện thi được vào Đại Học Bắc Bộ mà Bạch Thư Duy đã chọn, đúng là trường học đó nhưng không có tên Bạch Thư Duy, cô khẩn trương đến tâm nhảy lên, tiếp theo cô lật chuyển tất cả bảng đơn, sau cùng rốt cuộc trên bảng đơn của trường Đại Học Nam Bộ mà trước đây cô đã chọn, tìm thấy tên Bạch Thư Duy.

Cô há hốc mồm, triệt để há hốc mồm.

Tại sao có thể như vậy, Bạch Thư Duy làm sao có thể thi vào trường Đại Học Nam Bộ?

Thiệt thòi cô trăm phương ngàn kế bày ra kế hoạch muốn cùng anh học cùng một Trường Đại Học, vội vàng hồi lâu, kết quả lại như mười năm trước, lại là một Nam một Bắc.

Lần trước tại Bắc Bộ là Bạch Thư Duy, bây giờ đổi thành là cô... Nghĩ không ra, cô vắt hết óc, vẫn lại nghĩ không ra tới cùng là sai sót ở chỗ nào? Chẳng lẽ, là vì cô trăm phương ngàn kế vọng tưởng thay đổi chuyện trước đây, cho nên ông trời cố ý trừng phạt cô tự cho là thông minh? Một Nam một Bắc...

Trời ạ, Kha Dụ Phân tưởng tượng, tâm liền bối rối, hồ đồ. Nghĩ đến đây, Kha Dụ Phân thất vọng sắp chết đi.

Cùng một thời gian, cách nhà họ Kha mấy ngã tư, cũng có người đang nhìn bảng đơn trong báo chí, cả người bị kinh ngạc, ngoài ý muốn, thất vọng... Nhiều loại tình tự công chiếm, đại não nhất thời không thể hoạt động bình thường được.

Không sai, người kia là Bạch Thư Duy.

Vứt tờ báo sang một bên, Bạch Thư Duy nằm ở trên giường trái lo phải nghĩ, như thế nào cũng nghĩ không ra, Kha Dụ Phân làm sao có thể thi vào Đại Học Bắc Bộ? Cùng lúc trước không giống nhau! Anh nhớ rõ ràng lúc trước cô học là Đại Học Nam Bộ, lần này anh mới có thể trăm phương ngàn kế động tay chân trên đơn nguyện vọng, nghĩ muốn tiếp tục học chung với cô, không nghĩ tới, kết quả lại là như thế này?

Bỗng nhiên đứng dậy, anh phiền não dùng ngón tay gãi mạnh trên đầu.

Tới cùng là sai ở đâu hả? Khi anh quay trở lại...

Trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt kia lộ rõ vẻ thâm trầm, đó không phải là ánh mắt của cậu con trai mười tám tuổi nên có, mà là thuộc về Bạch Thư Duy 28 tuổi.

Đúng vậy, giống như Kha Dụ Phân, Bạch Thư Duy cơ hồ bị ảo não cắn nuốt.