Yêu Nghiệt Có Độc

Chương 19: Thỉnh Cầu Phương Thuốc



Lê Diệp cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc, sắc mặt nặng nề.

Bạch Cẩm Tâm lại không có chút cảm giác, hỏi: \”Định vương, sao người còn chưa đi?\”

Nói đến mức này, nếu Lê Diệp còn mặt dày ở lại, thật đúng là không biết xấu hổ rồi.

\”Ngươi không cẩn đuổi, đợi 1 nén nhang nửa, người đón ta còn chưa tới.\” Định vương đột nhiên lạnh lùng nói, mặt khó coi, thay đổi thất thường, âm tình bất định.

Bạch Cẩm Tâm chịu đựng đến sắp không nhịn được, sắp nổ tung, ….cùng người này ở chung thêm cả nén nhang nữa thôi, nếu còn không chịu đi, chính nàng sẽ ném hắn đi, phải tự mình thử nghiệm độc phấn vừa làm ra có phát huy tác dụng không, vừa lúc lấy hắn ra thử...

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gió, không đợi Bạch Cẩm Tâm kịp phản ứng, trước mặt đã xuất hiện năm người.

\”Tới rồi à.\”

\”Tham kiến chủ tử. Chúng thần tới chậm rồi, mong lần sau người không bị lạc nữa, dù sao trên người chủ tử còn …. chủ tử, khí sắc của người\”

Bạch Cẩm Tâm ngây ngốc nhìn năm người mặt trang phục đen, sát khí đùng đùng, người đứng đầu kia càng có khí thế, dẫn đầu cả đám quỳ xuống hướng về phía Lê Diệp, vốn là lo lắng, nhìn đến khí sắc Định vương lại thành ra kinh ngạc.

\”Ngươi không cần lo lắng chuyện độc, cô nương này giúp ta rồi.\” Lê Diệp liếc mắt đánh sang Bạch Cẩm Tâm, nàng giật mình lùi về phía sau. Cảm giác không có ý tốt gì cả.

\”Ông nội của ta, người đừng dễ tin người khác, ta đến bắt mạch cho người đây, ta có mang theo giải dược rồi nè.\”

Lúc này không biết từ đâu lại bước ra một kẻ ngọc diện thư sinh, hắn mặc đồ trắng, bộ dạng hiền lành, không giống như sát thủ, vội vã nhào tới trước mặt Lê Diệp, bắt mạch.

\”Mạch tượng bình ổn, hàn khí tan hết, trong cơ thể vẫn còn một cổ khí, nhưng thân thể đã ổn, người thật sự đã dùng giải dược.\”

Thương Huyền trợn to hai mắt hỏi, Lê Diệp im lặng không nói, dùng ngón tay chỉ về hướng Bạch Cẩm Tâm.

Đột nhiên, Bạch Cẩm Tâm bị hai người áo đen kiềm chế, nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

\”Uy, Lê Diệp! Ta đã cứu ngươi, người này cũng đã bắt mạch nói người thật sự đã uống giải dược, các người không nên hiểu lầm ta chứ, ta nhìn kiểu gì cũng là một nữ tử yếu đuối nha.\”

Thương Huyền nhìn cảnh Bạch Cẩm Tâm hoảng sợ, đột nhiên bật cười một tiếng.

"

\”A Đại, A Nhị, hai người thân thể cường tráng như vậy, sao lại đối với một tiểu cô nương kia mạnh tay vậy chứ, thật không có đạo đức của người học võ nha.\”

Hai người áo đen nghe như vậy, có chút xấu hổ buông tay ra. Nhưng vừa rồi lỡ dùng lực mạnh quá, cả hai cánh tay Bạch Cẩm Tâm đều đau nhức.

\”Ai lại đặt tên đơn giản vậy chứ, A Đại, A Nhị, A Tam, ngươi tên gì, A Linh hả\”



Bạch Cẩm Tâm lẩm bẩm, xoa xoa cánh tay của mình mà nói.

\”Tại hạ, Thương HUyền, mấy tên thủ hạ không hiểu chuyện. Xin hỏi tiểu thư y thuật cao siêu như vầy tên gọi là gì để tại hại tiện xưng hô\”

Thương Huyền đột nhiên đứng lên chắp tay cúi đầu trước mặt, Bạch Cẩm Tâm có chút ngây dại.

\”Nàng ta là cục bột trắng…\”

Lê Diệp cố ý trêu đùa

\”Phụt--\”

Bạch Cẩm Tâm không nhịn nổi, văng nước bọt vào mặt Thương Huyền.

\”Thật xin lỗi, là do chủ tử của ngươi nói lời lung tung. Thật xin lỗi….\”

Bạch Cẩm Tâm chỉ thấy trên đầu mình bay qua một đàn quạ đen, cái cục diện này cũng quá lúng túng đi.

\”Không sao, không sao…\”

Thương Huyền ngược lại thấy cô nương này có chút khả ái, y thuật lại giỏi giang, nên liền có ý tiếp cận.

\”Ta làm gì có danh tiếng tên tuổi gì, ngươi cứ xem như ta chỉ là kẻ tu hành thôi a!\” Bạch Cẩm Tâm khoanh tay, bình tĩnh nói. Làm ra vẻ cao cao tại thượng.

\”Tiểu thần y sư phụ, độc của Vương gia ra lại được người dễ dàng áp chế, thỉnh cầu ngươi, cho xin biết phương thuốc được không, tại hạ nhất định vô cùng cảm kích!\”

Đột nhiên, Thương Huyền dịu giọng nói, sau lưng A Đại, A Nhị tự nhiên cũng bất chợt quỳ xuống theo, cuồn cuộn trận thế, Bạch Cẩm Tâm chỉ cảm thấy sao vô lý quá.

\”Huyền hồ ly, người làm cái gì vậy\” Lê Diệp lúc này mới lên tiếng.

\ "Vì để cứu người! \ "

\”Được rồi, Bạch tam nhi, ngươi nhận đại lễ của bọn họ đi.\”

Nhìn Thương Huyền cùng bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, đầu óc Bạch Cẩm Tâm chỉ có cảm giác sắp nổ tung, lúc biết hắn ta gặp cái độc sắp chết này, nàng đã hiểu sẽ không có chuyện tốt lành gì rồi.

Muốn Thiêm Hồn Đan của nàng, không có cửa đâu!

Thấy Bạch Cẩm Tâm cố ý im lặng, Thương Huyền cũng là một lão cáo giá, liền đá mắt cho Lê Diệp.



\”Thôi thôi, Thương Huyền, ngươi cũng đừng làm khó dễ tiểu cô nương người ta, thực sự không ép được, cứ hồi kinh đã, sau đó dùng mấy trăm loại cực hình tra khảo, không lẽ không moi được cách sao.\” Lê Diệp híp ánh mắt lại mà nói.

\”Chủ tử, người yên tâm, ta vừa chế ra được một loại cực hình chuyên để dằn vặt nữ nhân nha.\”

\”Còn có ta! A Nhị có độc nhất vô nhị một…\”

\”Các người có nhầm không? ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, còn muốn dùng hình bức cung ta\” Bạch Cẩm Tâm nổi trận lôi đình!

\’Tiểu sư phụ, chúng ta thật sự không có ý muốn ép người nha, chỉ là phương thuốc này đối với vương gia chúng ta thật sự quan trọng, nếu người chịu giao ra, bao nhiêu ta cũng trả\” Thương Huyền nhanh chóng tiếp lời, buông câu dụ dỗ.

\”Cũng không phải ta không muốn cho các người biết, mà cho dù ta có cho, các người cũng không luyện được. Ta đã dùng sở học cả đời mới luyện được ba viên thôi… \”Bạch Cẩm Tâm khóc không ra nước mắt.

\”Cái này không phải lo, người chỉ cần cho chúng ta phương thuốc, chúng ta sẽ sai phái người nghiên cứu.\” Thương Huyền thuận thế đẩy thuyền lên.

\”Ta đưa toa thuốc các người liền thả ta đi, ta có tin được không đây!!!\” Bạch Cẩm Tâm lùi về sau một bước, liếc một cái nói.

\”Tiểu sư phụ nếu lo lắng, ta liền cho A Đại mấy người hộ tống người rời đi.\”

\”Không cần không cần, vẫn là các người tha cho ta đi!\”

Bạch Cẩm Tâm cuối cùng đành chịu, nếu nàng cùng Định vương mà còn vướng víu, sợ rằng các mạng nhỏ này cũng không được đảm bảo. Quên đi, hao tài tiêu tai là được, toa thuốc có thể cho, còn luyện được hay không cứ mặc kệ số phận hắn á

Trời cao có mắt, lần tiếp theo xuất môn, mình nhất định phải xem ngày, nào nào không có Lê Diệp, nơi đó mới chính là chỗ mình sống yên ổn.

Bạch cẩm tâm trong lòng âm thầm thề!

\”Mộc xanh, đông trùng hạ thảo, độc cóc... Tiến hành... Ngươi nhớ không, bổn cô nương chỉ nói một lần, dù sao đây cũng là sương phòng của ta, các người nhanh đi đi, một lát nha hoàn của ta, còn có chủ trì nơi này nếu thấy được sẽ không tốt, chúng ta giải quyết xong rồi, các người đừng nuốt lời.\”

Nói một hơi cả phương thuốc, Bạch Cẩm Tâm mới chợt nhớ người này chính là kẻ đang kiếm chuyện không chịu đi.

Hiện tại không phải nàng đi, mà là hắn mới phải đi.

Nàng vừa rồi cố tình nói phương thuốc rất nhanh, bọn họ có nhớ được không cũng không đòi được nữa.

Bạch cẩm tâm nói xong, trong mắt lóe ra một tia giảo hoạt.

\”Yên tâm! giờ chúng ta liền rời đi.\”

\”Cảm tạ, còn có, mặc kệ người có thể nói nhanh hơn người, ta đều có thể nhớ kỹ, bởi vì ta chính là kẻ có trí nhớ vượt trội hơn người thường.\”

Lê Diệp nghiền ngẫm cười, huýt sáo một cái, Thương Huyền cùng với A Đại hướng về phía Bạch Cẩm Tâm bái một cái, mấy bóng đen liền nhảy từ cửa sổ biến mất không vết tích.