Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 59



Mạc Mạc nhìn về phía Giản Chiến Nam, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại quay ngườilại, không hiểu hắn, cho nên tốt nhất là không nên tùy tiện nói gì đó,chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn và đợi hắn nói, không gian cực kỳtĩnh lặng.

Lúc này Giản Chiến Nam có rất nhiều lời muốn nói, khi nhìn ánh mắt dè dặt của MạcMạc thì lời nói của hắn lại tắc nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra tiếng. Hắn đứng lên, lấy trong túi quần ra một thứ gì đó, nắm lấy Mạc Mạc rồitừ từ đặt vào tay cô.

Là một đồvật kim loại cùng nhiệt độ cơ thể của hắn, lúc vật đó nằm trong tay côthì trái tim lại ấm hơn một chút, Mạc Mạc cúi đầu nhìn chiếc chìa khóatrong tay, sau một giây hoảng hốt thì trong mắt liền trào lên một tầngnước.

Cô biết, đây là chìa khóa nhà của cô, là chìa khóa căn nhà ở cùng ba mẹ, móc chìakhóa vốn là ảnh chụp một nhà ba người, ba và mẹ ôm cô ở trong lòng,người một nhà cười rất vui vẻ.

Trước kia cô vẫn luôn đưa theo bên người, nhưng sau đó Giản Chiến Nam nói, đây mớilà nhà của cô, trừ nơi này ra thì nơi nào cô cũng không được đi. Cho nên chiếc chìa khóa kia không cần dùng đến, nên hắn đã vứt đi giúp cô.

Chiếc chìakhóa vẫn còn vì căn bản nó không hết bị vứt đi, hắn vẫn luôn lừa cô. Đột nhiên hôm nay hắn trả chìa khóa lại cho cô, có phải hắn đã đồng ý chocô đi rồi, có phải có thể nói rằng bọn họ có thể kết thúc rồi.

Lúc Mạc Mạcngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam thì chỉ thấy bóng lưng của hắn, tim của cô như trào lên một cái gì đó, giống như thấy được ánh mặt trời sau tầngmây đen, chờ cô đi hái.

Cơ thể Giản Chiến Nam hơi cứng lại, đưa lưng về phía cô, nói một cách khó khăn: “Trời đã sáng, bất cứ lúc nào em cũng có thể rời đi.”

Nghe đượclời Giản Chiến Nam khiến trong mắt Mạc Mạc chứa đầy nước mắt, nhưngtrên mặt là nụ cười vui sướng, bởi vì quá kích động nên cơ thể hơi run,cô không thể tin được đây là sự thật.

Trong lòngvui vẻ nhảy nhót, cô sắp tự do rồi, cô sắp là chính mình rồi, không cầnchờ đến tháng 7, không cần đau khổ chờ đợi nữa. Đột nhiên cô đứng lên,bởi vì quá kích động nên ngực đập phộp phồng, chỉ thấy trước tầm mắt cái gì cũng chuyển động, cô xiết chặt chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng là niềm vui vô hạn.

Cô không dám hỏi Giản Chiến Nam, là thật sao, thật sao, sau này hắn sẽ không canthiệp vào tự do của cô nữa, sẽ không dây dưa nữa, cô có thể có cuộc sống của chính mình, cô chỉ có thể hô hét trong lòng như thế, là vui vẻ, làphấn kích và chờ mong. Mạc Mạc sợ nếu mình nói ra một tiếng thì sẽ phávỡ sự tốt đẹp bây giờ, sẽ làm Giản Chiến Nam đổi ý.

Không cầnquay đầu lại Giản Chiến Nam cũng biết trên mặt của Mạc Mạc là một nụcười, giờ phút này đôi mắt buồn bã lại trở nên trong suốt như nước hồ,ánh mắt long lanh cùng vui vẻ, mang niềm vui rời đi khỏi hắn, từ lâu nay đây là lần hắn khiến Mạc Mạc vui vẻ, nhưng lại bằng cách thức này. Họcbuông tay thì ra là chuyện đau đớn như thế. Hắn nhấc chân lên, tiếngbước chân nặng nề, trong lòng lại đau đớn.

Một đêm nay là đêm không mộng mị, vì Mạc Mạc bận sắp xếp đồ đạc.

Tới sáng hôm sau, Mạc Mạc đã thu dọn đầy đủ, dọn tới dọn lui cũng chỉ có một ba lônhỏ. Buổi tối lúc dọn đồ cô mới phát hiện, ở đây dường như không có cáigì thuộc về cô hết, cô chỉ mang đi mấy bộ đồ để tắm rửa là được rồi.

Dù một đêm Mạc Mạc không ngủ nhưng tinh thần rất hưng phấn. Khi dì Tố đưa bữa sáng tới, ánh mắt như không muốn “Cô à, sau này ở một mình phải biết tự chăm sóc bản thân, còn nữa, sau này có dự tính gì không?”

Mạc Mạc ôm dì Tố, cười nói: “Tôi biết mà dì Tố, dì cũng phải chú ý sức khỏe đó, dự định của tôi rấtnhiều, chẳng qua tôi muốn thực hiện từng cái một, cảm ơn dì bấy lâu nayđã chăm sóc tôi.”

“Đâu có, đều là phận sự mà tôi nên làm mà.” Dì Tố nói xong thì thấy Giản Chiến Nam đi vào “Cậu à, tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Dì Tố nóixong, thì Mạc Mạc quay người lại thấy Giản Chiến Nam, quần áo hắn đangmặc là quần áo ngày hôn qua, sắc mặt hơi tiều tụy, chỉ trong một đêm màtóc đã hơi rối, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ bừa bộn như thế củahắn.

Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam mà hơi căng thẳng, sợ hắn đổi ý chuyện đã đồng ý ngàyhôm qua với cô. Nhìn thấy dáng vẻ không an tâm như thế của Mạc Mạc khiến Giản Chiến Nam không biết nên khóc hay nên cười. Hắn bước tới, đứngtrước mắt Mạc Mạc, đặt một cái hộp trong tay cô, Mạc Mạc nghi ngờ mở ra, bên trong là giấy chứng minh nhân dân và quyển hộ khẩu của cô, còn cómột tấm card, cô cầm hỏi “Cái này…?”

“Bởi vì anh mà em chưa học xong đai học, đây chỉ là việc bồi thường hợp lý thôi.” Nhìn thấy sự kháng cự trong đáy mắt của Mạc Mạc, không đợi Mạc Mạc mở lời, Giản Chiến Nam liền nói tiếp “Mật mã là 211314, nếu như em muốn rời đi thì hãy nhận nó, nếu không…”

(211314: là “yêu em một đời một kiếp”)

Mạc Mạc vội cầm cái hộp, nhận, tại sao lại không nhận “Em… có thể đi không?” giọng điệu của Mạc Mạc nghe rất bình thản, nhưng sự nóng lòng muốn rời đi đã bị ánh mắt sắc bén của Giản Chiến Nam nhìn rõ.

Giản Chiến Nam tránh người ra để cho cô rời đi.

Trên tay Mạc Mạc cầm theo một cái túi nhỏ, bỏ hộp đựng giấy tờ trong túi, khóa lạixong liền đi ra ngoài, cô vội vàng rời đi như thế, không một chút do dự. Nhìn bóng lưng của Mạc Mạc khiến tim hắn hoảng sợ, không biết thân xuiquỷ khiến mà Giản Chiến Nam ôm lấy eo Mạc Mạc , giữ chặt cô ở tronglòng.

Trái tim của Mạc Mạc đập kịch liệt, không dám thở, nghĩ rằng Giản Chiến Nam đã đổi ý, lại nghe được hắn nói: “Mạc Mạc, anh sẽ quen không có em, anh sẽ quen….”

Mạc Mạc định nói gì đó, nhưng môi Giản Chiến Nam đã hôn đến, hôn rất mạnh khiến cômất đi hô hấp, chỉ nghe được hắn gằn từng chữ rất khó khắn “Đi đi, đi tới cuộc sống của em đi.”

Mạc Mạc luivề phía sau, quay người, vứt lại hình ảnh đau khổ của Giản Chiến Nam lại phía sau, cô không khó chịu, không luyến tiếc, không một chút nàohết…..

Nhìn bóngdáng Mạc Mạc rời đi, Giản Chiến Nam đi tới trước cửa sổ, cánh tay hắnchống lên trên cửa kính thủy tinh, đứng nơi đó, nhìn Mạc Mạc lên xe, từtừ rời đi khỏi tâm mắt của hắn. Giây phút đó, nước mắt của Giản ChiếnNam không kìm chế được nữa mà rơi xuống, đau đớn như đâm vào tim, từtrong lòng làn ra khắp tứ chi, tay đấm từng đấm lên cửa sổ, phát tiếtphần đau đơn trống vắng trong đáy lòng, khóc không một tiếng động.

Hóa ra, mấy năm nay, Mạc Mạc bị nhốt là con người cô, còn hắn bị nhốt lại là trái tim.

Mạc Mạc vềđến nhà, cảm giác như xa cách gặp lại, cô quét dọn phòng sách sẽ từngoài vào trong, rồi lại quét từ trong ra ngoài, lau chùi di ảnh của bamẹ thật sạch, nhìn đồ đạc trong nhà thì cảm thấy rất thân thiết. Sờ sờnơi này không chịu buông tay, rồi lại nhìn nơi kia một chút, như một đứa trẻ yêu thích đồ chơi của mình.

Đến lúc quámệt, Mạc Mạc nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình, cườingây ngốc, cũng mơ ước tới tương lại, cô muốn thực hiện ước vọng củacuộc sống. Đang cười thì lại nghĩ tới gì đó, đột nhiên cô nhảy xuốnggiường, nhoài về phía cửa sổ, nhìn bên ngoài một lát, không có ai đitheo cô, không có, cô thật sự được tự do rồi.

Mạc Mạc lấydi động ra thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cầm Tử, cô nhịnkhông được mà cười phá lên, nhất định Cầm Tử đang nổi bão đây mà, côđang do dự lúc này có nên gọi điện cho Cầm Tử hay không thì chuông điệnthoại vang lên, vẫn là số của Cầm Tử, Mạc Mạc nhận điện thoại thì liềntruyền đến tiếng rống thẹn quá hóa giận của Cầm Tử: “ Mạc Tiêu Hữu, cậu là cái đồ dưa chuột, cái kia cũng gọi là không đau, vậy mà cũng gọi là giống như dì cả đến?”

Mạc Mạc nói vô tội; “ Đúng mà, là giống như khi dì cả đến mà, mỗi lần dì cả của mình đến thì đều đau sắp chết đó,”

“Mạc Tiêu Hữu, cậu quá tà ác, thật không phải là người nữa…”

Tâm tình của Mạc Mạc tốt, nói tiếp: “Có việc mình muốn nói với cậu, cậu có muốn nghe không, không nghe thì cậu tứ tiếp tục mắng đi.”

“Chuyện gì?” tính tình bát quái của Cầm Tử liền bị kích động.

Mạc Mạc cười, nói chậm như rùa: “Cầm Tử, mình và Giản Chiến Nam kết thúc rồi, mình tự do rồi, mình đã về nhà, mình và hắn đã bye rồi.”

“Thật sao? Cậu cậu cậu nói bây giờ đang ở nhà của mình hả?” Cầm Tử kinh ngạc hô lên “Mạc Mạc… Cậu và anh ta kết thúc rồi? anh ta chịu kích thích gì rồi, không phải là chơi trò lừa bịp chứ?”

Mạc Mạc nghĩ một chút lại nói: “Mình nghĩ là không đâu, có lẽ hắn nghĩ thông suốt rồi, hai người bọnmình ở cùng nhau, chỉ là hành hạ nhau thêm mà thôi, buông tay đối với ai mà nói cũng tốt hơn, có lẽ, hắn có người phụ nữ hắn yêu, tóm lại dù lànguyên nhân gì, không quan trọng, quan trọng là kết quả, mình tin hắn sẽ không nuốt lời.”

Bên kia Cầm Tử cười hì hì: “À, tan tầm mình đi tìm cậu, cần phải chúc mừng một chút đúng không? Nhântiện chúc mừng quý cô Mạc Mạc trở thành người quý tộc độc thân….”

Mạc Mạc nói mập mờ: “Đừng, không phải cậu bị thương sao, cậu về nhà dưỡng thương cho tốt đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà, đến lúc đó lại hẹn, chúng ta cần kiềm chế,hiểu không?”

“K, Kiềm chế, Kiềm chế.” Việc bị thương chỉ là lý do, đương nhiên cầm Tử hiểu rõ, liền nói: “Cũng được, mình cần dưỡng thương, ngày mai mình lại tìm cậu”. Nói xong tắt điện thoại liền gọi cho Tô Thiệu Cẩn “Anh, Mạc Mạc và Giản Chiến Nam chia tay rồi’. nói liền một tràng liên hồi.

Thật là lắm lời mà.

Hai tay Giản Chiến Nam bỏ trong túi quần, bóng dáng cô đơn đi tới những nơi Mạc Mạcthích. Phòng sách, chiếc giường nhỏ dường như còn lưu lại mùi hương củacô, ánh sáng chiều chiếu vào, dường như nhìn thấy bóng dáng lười biếngcủa Mạc mạc cuộn tròn trên giường đọc sách như con mèo nhỏ, rồi sau đókhông biết ngủ từ lúc nào.

Trong phòngbơi, những con cá đang bơi lội vui vẻ, nô đùa truy đuổi nhau, không biết gì là phiền não, tiếng bước chân của Giản Chiến Nam càng trở nên trốngtrải hơn trong phòng khách, như chỗ này không hề có hơi người.

Trong vườnhoa, rau quả của Mạc Mạc vẫn đang phát triển, mà trái tim hắn lại nhưmọc đầy một lớp cỏ dại, muốn dọn thật sạch, hắn chán nản nên ngồi xuống, không muốn bước thêm bước nào nữa. Mùi đất khiến trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dính toàn bùn của Mạc Mạc.

Trong rạphát, chỉ có hai ngọn đèn, một chiếu lên hình bóng người nào đó trên sânkhấu, một chiếu lên vị trí người khách duy nhất dưới khan đài. Ngườiđứng trên sân khấu là Mạc Mạc, còn người ngồi dưới là hắn. hắn ngồi rấtyên lặng, khủy tay chống trên tay vịn sofa, ngón tay thon dài xoa trán,hắn muốn sờ vào đầu của Mạc Mạc.

Hắn nghĩ bây giờ cô đang làm gì, có phải đang nằm ngẩn người trên giường không, cóphải đang vui vẻ hân hoan chào đón cuộc sống mới, cuộc sống không cóhắn. Hắn nói hắn sẽ quen cuộc sống không có cô, nhưng mà, mới ngày đầutiên, tại sao cuộc sống của hắn đã khó khăn như thế, tim trống rỗng rấtkhó chịu. Tâm tình của hắn như lại lần nữa rơi xuống vực sâu, hắn sắpphát điên rồi.

Một ý địnhnhỏ đang rục rịch trong đầu hắn, hắn muốn đi tìm Mạc Mạc, muốn đi thămcô, nhưng mà không thể, hắn đã hứa sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô, cơ thể nhào về phía trước, hắn vùi mặt vào trong hai lòng bàn tay. Ngọn đèn chiếu lên trên lưng hắn, không thể nhìn rõ mắt hắn nhưng vẫn chiếurõ hình bóng buồn bã đau thương của hắn…

Không cóbằng cấp, không có kinh nghiệm công việc, nên Mạc Mạc muốn tìm một côngviệc cũng không dễ dàng, đều gửi hồ sơ đi khắp nơi nhưng vẫn không cókết quả. Ngay lúc cô thất vọng nhất thì một công ty hoạt hình hẹn cô tới phỏng vấn.

Mạc Mạc cónền tảng hội họa, không phải là do đào tạo chính quy chỉ vì cô thích nên Giản Chiến Nam đã mời thầy đến dạy cho cô. Người phỏng vấn cô là giámchế của công ty, là một người trung niên với cơ thể đã hơi phát tướng.

Ông ta nhìnlý lịch của Mạc Mạc, dùng ánh mắt nghi hoặc để đánh giá cô, cô không cóbằng cấp, không học qua học viện mỹ thuật, chưa từng có kinh nghiệm công việc, chỉ có thể nói là con số không. Giám chế hỏi cô ‘Cái gì cô cũngkhông biết, vì sao lại nhận lời mời phỏng vấn.”

Mạc Mạc trả lời “Bởi vì tôi thích nghề này, bây giờ không biết không có nghĩa là tương laikhông biết, hơn nữa, tôi tin rằng tôi sẽ khiến các vị nhìn tôi với ánhmắt khác.

Giám chế nhìn thoáng qua cô, trên khuôn mặt tràn đầy sự kích động của tuổitrẻ, thiết tha, ông bỏ lý lịch trong tay ra, gọi lớn với người ngoài cửa “Tiểu Tiết, cậu cho cô ấy một bức tranh thử xem”.

Một ngườiđàn ông có vóc dáng cao to đi vào, đưa cho cô một bức tranh có nhân vậthoạt hình, để cô tự nghĩ một chút, bức tranh không đồng góc độ, hơn nữa, còn nhìn rõ tờ giấy luyện tập khi thi.

Mạc Mạc cầmbút vẽ, vẽ ra các góc độ của nhân vật rất lưu loát. Đường vẽ hơi thấtbại, Mạc Mạc nhìn thấy đường vẽ trên bàn của những họa sĩ khác, tinh tếhoàn mỹ, mà của cô thì không ăn khớp vì dù sao cô cũng không có luyệnqua, cô cảm thấy chắc là không có hi vọng rồi.

Nhưng GiámChế cầm bức tranh của cô lên rồi nói, nhân bật trong tranh rất tốt,đường nét thì có thể luyện tập, đối với lính mới như cô mà nói thì đường nét bức tranh như thế đã không tệ rồi.

“Ý ngài nói là tôi được tuyển dụng sao?”

Giám chế cười cười: “Đúng thế, nhưng cô cần phải đi làm việc cùng họa sĩ, nếu bắt đầu làm họa sĩ thì bây giờ chưa thích hợp với cô”.

“Tôi sẽ cố gắng.” bây giờ Mạc Mạc rất vui, đây là công việc đầu tiên trong cuộc đời củacô, cũng là một lần thể nghiệm mới trong cuộc sống, cảm thấy rất tốt,đặc biệt tốt.

Sau khi nhận lời, Mạc Mạc đi xuống lầu, người đầu tiên mà cô gọi điện là Cầm Tử, cô còn kích động hơn so với Mạc Mạc “Thế nào, Mạc Mạc, trúng tuyển rồi sao?”

“Họ nói, mình không thích hợp bắt đầu làm họa sĩ”. Mạc Mạc nói với vẻ hơi buồn, Cầm Tử đang chuẩn bị an ủi Mạc Mạc thì Mạc Mạc lại cười hì hì nói: “Nhưng mà, họ nói, trước tiên mình có thể trợ giúp họa sĩ, Cầm Tử, mình được tuyển dụng rồi.”

“Chúc mừng, chúc mừng, Mạc Mạc mình biết cậu có thể làm được mà.”

“Cảm ơn sự cổ vũ của cậu, Cầm Tử.”

Cô mỉm cười từ tận đáy lòng….

Phòng làmviệc rộng rãi sáng trưng, Giản Chiến Nam chay màu, khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ lạnh lùng, ánh mắt hơi xúc động, dấu vết nổi bão bất cứ lúc nào,mấy ngày nay Giản Chiến Nam như đang ở giai đoạn mãn kinh, tức giận bấtcứ lúc nào, từ trên xuống dưới ở công ty dường như không ai có thể thoát khỏi cơn mắng chưởi của Giản Chiến Nam.

Một giám đốc chi nhánh vừa rồi lại bị Giản Chiến Nam chỉnh một trận, đầu giám đốcchi nhánh đầy mồ hôi, đi ra ngoài với vẻ hãi hùng khiếp vía, Khâu Chíđến, nhìn dáng vẻ còn chưa tan giận của Giản Chiến Nam, anh lại lắc đầu.

Giản Chiến Nam bực bội nói: “Đi ra ngoài.”

Nhưng Khâu Chí lại ngồi trên sofa, vắt chân lên, nói với vẻ lười biếng “Anh Giản, Mạc Mạc tìm được công việc rồi.”

Ánh mắt lo lắng lúc đầu của Giản Chiến Nam bỗng sáng lên, mắt nhìn chằm chằm vào Khâu Chí, vội hỏi: “Công ty gì?”

Khâu Chí rít một hơi thuốc, thong dong nói “Một công ty hoạt hình nhỏ, mới đăng ký kinh doanh không lâu.”

“Cô ấy không có tiền tiêu sao?sao lại cần tìm viêc.” Trước kia Mạc Mạc có tiền tiết kiệm riêng của mình, còn nhờ Cầm Tử điđầu tư, hơn nữa hắn còn đưa thẻ cho cô, cho dù cô tiêu xài xa hoa cả đời cũng không hết, tại sao cô còn muốn cực khổ đi làm. Giản Chiến Nam ngồi xuống, thở thấp thỏng, cô không có kinh nghiệm trong xã hội, lại xinhđẹp có thể bị ức hiếp không, có thể bị người khác lừa không, tan làm vềnhà vào buổi tối rất nguy hiểm, nhưng hắn lại không thể làm gì khác hơn.

Khâu Chí khuyên nhủ: “Anh Giản, đây là cuộc sống mà cô ấy muốn, là sở thích của cô ấy, anh nênvui vẻ cho cô ấy, hoặc là hẹn cô ấy đi ăn cơm để chúc mừng cho cô ấy.”

Cơ thể Giản Chiến Nam tựa vào sofa, mày chíu lại càng chặt hơn, hơi bực bội nói “Nhưng mà, tôi đã nói sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy nữa.”

“Anh Giản, không làm tình nhân thì có thể làm bạn bè mà, lấy thân phận bạnbè để mới cô ấy ăn cơm, em nghĩ Mạc Mạc sẽ không từ chối đâu.”Hắn muốn gặp cô đến mức sắp nổi điên lên rồi, còn ở đây mà kìm nén, trên dưới công ty ai cũng không dám thở. chỉ số IQ cao, tình trường trướckia cũng không kém, nhưng sao đến lúc đối diện với vấn đề của Mạc Mạcthì chỉ số IQ và kinh nghiệm tình trường đều biến thành số âm “Anh Giản, dù là chuyện gì đi nữa, quá trình, nói chung là cần phải đi bước đầu tiên, bị từ chối cũng không có tổn thất gì mà.”

Mời Mạc Mạc ăn cơm, muốn không? Hắn nhớ cô, nhớ cô, muốn gặp cô.

Sau một hồido dự, Giản Chiến Nam cũng hạ quyết tâm, 5 giờ Mạc Mạc tan ca, nhưng mới 4 giờ Giản Chiến Nam đã tới. Mạc Mạc có tiền nhiều đến mức đủ để mua cả tòa nhà này, nhưng cô vẫn lựa chọn công việc như thế, hắn nghĩ, chỉ làcô muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi.

Giản ChiếnNam không lái xe đến, ngược lại là lần đầu tiên đạp xe đạp tới đứng chờdưới lầu, bộ quần áo tối màu thoải mái, nhưng vẫn nổi rõ sức hấp dẫn của hắn, đều thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua.

Rốt cuộccũng tới 5 giờ, dòng người bắt đầu đông, Giản Chiến Nam hơi khẩn trươngvà lo lắng. Hẵn đã 30 rồi, nhưng lại cảm thấy như cậu bé với mối tìnhđầu, chờ người trong lòng xuất hiện.

Cuối cùngcũng nhìn thấy Mạc Mạc, cô đi ra với một người đàn ông cao to, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Dáng vẻ vui vẻ thoải mái, xem ra quan hệ giữa cô và đồng nghiệp không tệ.

Giản ChiếnNam đi tới, cơ thể cao to dễ dàng chặn đường đi của Mạc Mạc, sự xúc động trong lòng chỉ muốn ôm cô vào lòng, nhưng tay vẫn để trong túi, cố gắng buộc bản thân mình không được hành động thiếu suy nghĩ.

Mạc Mạc bịép nên dừng lại, ngẩng đầu lên, con mắt đối diện với mặt Giản Chiến Nam, trái tim đột nhiên xiết lại, trong mắt hiện lên vẻ bối rối , hắn…. sẽlại không bắt cô về nữa chứ…

“Anh là?” đồng nghiệp của Mạc Mạc hơi nghi ngờ, Mạc Mạc đang muốn nói gì đó thì Giản Chiến Nam nói lạnh lùng “Tôi là…. Bạn của Mạc Mạc.”

“Ồ, tôi đi trước đây.” Đồng nghiệp cũng không hỏi nhiều, chỉ vội bước đi.

“À, tạm biệt.” sau khi Mạc Mạc chia tay với đồng nghiệp, thì ánh mắt lại rơi trênngười Giản Chiến Nam, cô không biết rõ Giản Chiến Nam tới làm gì, đã một tháng không gặp hắn, bây giờ đột nhiên xuất hiện khiến cô hơi lo lắng “Có việc à, tôi phải về nhà rồi.”

Nói xong thì đi vòng qua người Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam quýnh lên, kéo tay Mạc Mạc lại theo thói quen “Mạc Mạc”

Mạc Mạc đề phòng nhìn hắn, chau mày nói: “Anh đã nói là để tôi được tự do rồi.”

Giản Chiến Nam nhìn dáng vẻ đề phòng của Mạc Mạc, từ đáy lòng hơi chán nản, buông tay Mạc Mạc ra “Đừng khẩn trương như thế, anh chỉ muốn mời em đi ăn cơm thôi”.

Hắn lại đùagiỡ gì với cô nữa đây? Mạc Mạc không kiềm chế được mà đoán tâm tư GiảnChiến Nam, nhưng hắn làm việc luôn khó hiểu, nghĩ một chút, chỉ cảm thấy có phải hắn đổi ý hay không, nhưng nhìn hắn như vậy thì hình như khôngkhông giống.

Giản Chiến Nam vụng về bổ sung một câu “Người quen biết… chỉ vì muốn chúc mừng em tìm được công việc thôi”.

Mạc Mạc định từ chối, nhưng cô vẫn hơi sợ Giản Chiến Nam, dù hắn đồng ý thả cho côđược tự do, nhưng bây giờ hắn nho nhã lịch sự, tình tính ôn hòa, nhưngMạc Mạc lại không quen, dù Giản Chiến Nam với dáng vẻ gì đi nữa, dù làgiết người trong tay thì trên mặt không chừng cũng sẽ mỉm cười.

Chỉ sợ mộttiếng của mình cũng khiến hắn bực mình, tim hắn rất khó đoán, lại khôngbiết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô nói rất khéo léo “Tôi hơi mệt, cho nên chỉ muốn về nhà nghỉ sớm, cảm ơn ý tốt của anh.”

“Vậy hôm nào đó đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Giản Chiến Nam chau mày, cơ thể hơi cúi xuống, theo tiềm thức Mạc Mạclùi về su, nhưng Giản Chiến Nam lại cười, khuôn mặt điển trai dưới ánhnắng chiều mê người đến khác thường, chẳng khác gì một thiên thần.

Đây là người đàn ông báo đạo kia sao, phải không, Mạc Mạc ngây ngốc ra vì không thểthích ứng kịp, rồi lại đoán dụng ý của hắn, nhưng cũng vội bước đi đếnven đường bắt xe bus để về nhà.

Từng ngàytrôi qua, công việc của Mạc Mạc cũng rất thuận lợi, năng lực của cô quảthực khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác, một người rẽ ngang giữađường dĩ nhiên so với người đào tạo chính quy cần làm tốt hơn một chút.

Sau lần xuất hiện đó, Giản Chiến Nam không quấy rầy cô nữa, xem ra chỉ là cô đã đềphòng quá rồi. Trong thời gian đó, Tô Thiệu Cẩn cũng đến thăm cô mộtlần, cùng ăn cơm với nhau, nhưng anh lại vội vã rời đi, trước khi đi còn nói đến sinh nhật cô sẽ tặng cho cô một phần quà lớn.

Chớp mắtthời gian đã tới tháng 7, là sinh nhật của cô, vừa trùng vào chủ nhật,buổi sáng hôm đó, Mạc Mạc nấu cho mình một chén mì, có thêm hai quảtrứng gà, ngồi trên sàn nhà, nhìn ảnh chụp của ba mẹ, Mạc Mạc không kìmđược mà thủ thỉ: “Ba mẹ, con gái lại lớn thêm một tuổi rồi, chúc con sinh nhật vui vẻ đi.”

Ăn song bữasáng lại gọi điện thoại cho Cầm Tử, nói chuyện phiếm một lúc sau đó MạcMạc mới thu dọn, đi siêu thị mua đồ, cô muốn nấu một bữa cơm trưa thịnhsoạn một chút. Mạc Mạc mua rất nhiều đồ, cô muốn chuẩn bị thức ăn chomột tuần cho nên lúc đi ra khỏi siêu thị cô xách một đống thức ăn rấttốn sức.

Ngày chủnhật nên siêu thị rất nhiều người, cho nên một đống người chen lẫn trênxe bus, Mạc Mạc chen vào đám người, lại bị đẩy xuống, túi trong tay cũng bị rơi xuống, có gì đó ở bên trong rơi ra, nên cô ngồi xuống nhặt đồrất thảm hại.

Xe bus đã đi nhưng Mạc Mạc và đống đồ của cô vẫn còn ở lại, cô buồn bã nhặt túi đồlên, cái miệng chu lên theo thói quen, cau màu, khi tay cô nhặt tới mộtquả táo, thì một bàn tay to đưa ra, giúp cô nhặt quả táo lên, rồi đểtrong túi đồ không bị thủng.

Mạc Mạc sững sờ, nói cảm ơn, sau đó nhấc túi xách lên, mắt cô nhìn thấy gương mặtquen thuộc nhưng đã lâu rồi không gặp, lúc đó tim cô như ngừng đập, đôimắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Khuôn mặtnày như đánh mạnh vào tim cô, những thứ cầm trong tay lại rơi xuống đất, cô mở to hai mắt, không hề nháy mắt mà nhìn người đàn ông trước mắt.

Trên mặtngười đàn ông nở một nụ cười dịu dàng như ngọc, sau đó giang hai tay ra, chờ cô nhào vào lòng anh như trước, đã bao lâu rồi anh chưa ôm cô,không nhìn thấy cô, không nghe được giọng nói của cô.

Hai tay Mạc Mạc xoa mắt, nhìn thật kỹ gương mặt anh, không dám tin mà hỏi “Là con đang nằm mơ sao?”

Người đàn ông nắm được cánh tay cô đặt trên môi, nói nhỏ “Lại đây con sẽ biết.”

Đầu Mạc Mạcdán chặt và trong lòng người đàn ông, ôm chặt lấy anh, đáy lòng lạnh giá tối tắm giờ đây đã bị hòa tan bởi ánh sáng sáng lạn. Không phải mơ,không phải mơ, thật sự người đó đang tồn tại, khi cô đang ôm ấp trướcngực, là sự thật, cô có thể chân thật cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, tiếng trái tim đập, Mạc Mạc ôm chặt người anh, chỉ sợ buông tay thì anh sẽ biến mất trước mặt cô.

Cánh tayngười đàn ông ôm chặt Mạc Mạc trong lòng, hốc mắt đỏ lên, rốt cuộc anhlại có thể ôm cô thêm lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Mạc Mạc, cậu đã quay về, cậu đã quay về rồi…’

Cuối cùng Mạc Mạc không nhịn được mà khóc: “Cậu Nhỏ, cậu còn sống….. cậu còn sống, cậu thật sự còn sống…”

“Cậu còn sống, Mạc Mạc, cậu còn sống…” tâm tình Lăng Việt Nhiên cũng khó kiềm chế được, ôm Mạc Mạc, hốc mắtđã ướt, những giọt nước mắt đã rơi xuống. Mạc Mạc cũng khóc không thểkiềm chế được, từng giọt nước mắt rơi vào trên lòng ngực của anh.

Lúc này đâytâm tình của Mạc Mạc rất vui, cũng rất ngoài ý nuốn, đợi nhiều năm nhưthế, cô tưởng rằng không còn hi vọng nữa rồi. Nhưng kỳ tích đã xuấthiện, cậu nhỏ còn sống và đã trở về, Tô Thiệu Cẩn không lừa cô.

Cậu nhỏ cònsống nên cô sẽ mãi đợi, nếu như không phải có hi vọng này chống đỡ chocô thì cô đã bị Giản Chiến Nam đẩy vào con đường chết rồi, cô kiên trìchỉ vì muốn thấy cậu nhỏ, rốt cuộc cô đợi được rồi. trong lòng Mạc Mạcthầm nói, ba mẹ, hai người thấy không, cậu nhỏ còn sống, cậu đã quay vềbên cạnh Mạc Mạc.

Mạc Mạc khóc rồi cười, giống như bị điên, cũng không quan tâm đến ánh mắt của ngườiqua đường, chỉ cảm ơn trời cao, đã để cho cậu nhỏ còn sống, đây là mónquà sinh nhật đẹp nhất của cô.

“Sinh nhật vui vẻ, Mạc Mạc.”

Edit: làmchương này thật đau lòng, thường thì ngược nam 9 hoặc nữ 9 thôi, đằngnày ngược cả hai, không chỉ khiến tim của hai người đau mà người đọccũng đau không kém.