Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 14: Nhân sinh như diễn



Edit: Hyukie Lee

Người đến là Lâm Nhạc Dương, từng là trợ lý sinh hoạt của Quý Miện, nhận chức được hai tháng liền làm bạn trai chính thức, hiện tại đang theo học đại học ngành phương tiện truyền thông đại chúng, tính cách rộng rãi lạc quan. Nhưng bây giờ lại như một con rồng phun lửa, vô cùng tàn bạo trừng mắt Quý Miện. Đánh chết cậu cũng không nghĩ tới, mình chỉ ra ngoài mấy ngày mà bạn trai lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải Tiểu Lưu lỡ lời, chắc đến bây giờ cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Từ nhỏ, Lâm Nhạc Dương có cuộc sống không tốt lắm, vì lẽ đó rất hiểu đạo lý “Trời có khi nắng khi mưa, người có khi họa khi phúc”, nếu Quý Miện thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà chính mình lại không biết gì, có lẽ sau này cậu cũng phát điên lên mất. Trên đường đi Lâm Nhạc Dương đã tưởng tượng đủ loại tình huống có thể xảy ra, kết quả là càng nghĩ càng sợ, càng lúc càng bất an, hận không thể mọc cánh bay về nhà, nhìn xem người này có còn hay không. Nhưng khi thấy được người thật, lửa gận trong lòng liền bạo phát, thật muốn mạnh mẽ mắng hắn một trận, cho sau này hắn không dám lên đường lúc đêm khuya nữa.

Lâm Nhạc Dương ném hành lý xuống, đang chuẩn bị mở miệng nhưng Quý Miện lại đi tới một bước, dùng sức ôm người, đôi môi mềm mại ngăn cản tất cả, nụ hôn Quý Miện rất ôn nhu, rất triền miên, chậm rãi lướt qua lợi và hàm trên, chạm lấy đầu lưỡi đối phương, mang theo hương vị trong trẻo. Lửa giận bốc lên liền bị dập tắt, không kìm được đáp lại đối phương, tràn ngập hoảng sợ lẫn lo lắng đều tan biến trong nụ hôn nồng nàn.

“Anh gặp chuyện sao không nói cho em?” Nụ hôn kết thúc, ngữ khí Lâm Nhạc Dương đã trở nên vô cùng mềm mại.

“Sợ em lo lắng.” Quý Miện nhẹ nhàng lau đi vệt nước nơi khóe miệng, tự kiểm điểm: “Nhưng hiện tại anh đã nhận ra, không nói em càng lo hơn. Anh sai rồi, sau này anh sẽ sửa. Em biết chuyện này mới kết thúc chuyến đi?”

Lâm Nhạc Dương đã không thể phát hỏa, lầm bầm nói: “Đúng đấy, em về sớm, muốn nhanh thấy anh. Biết sai là tốt, sau này bất luận xảy ra chuyện gì đều phải nói cho em, đừng biến em thành người cuối cùng trên thế giới biết chuyện, rất bi thảm. Còn nữa, sau này không được đi khuya, đặc biệt là lúc đóng phim ở nơi hẻo lánh.”

“Được, nhất định anh sẽ nhớ.” Quý Miện kéo bạn trai nhỏ vào lồng ngực, khẽ cười nói: “Đi tắm nhanh đi, lát nữa anh dẫn em đi ăn.”

Lâm Nhạc Dương làm dáng đắc ý, nhưng trong lòng lại có chút không muốn. Quý Miện lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, quen ăn cơm Tây, lại thêm thân phận đặc thù, đi đều là nơi xa hoa người bình thường không thể vào, nhất định phải ăn mặc chính trang, lúc ăn uống nhất định phải tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, bên cạnh còn có phục vụ không chớp mắt nhìn chằm chằm, cảm giác đó đúng là một lời khó nói.

Mỗi lần dùng cơm với Quý Miện, Lâm Nhạc Dương đều không được ăn no, mỗi cử động đều bị người khác nhìn ngó thì dạ dày càng ầm ĩ. Nếu có thể, cậu rất muốn nói lớn cho đối phương: Ăn cơm Tây cái gì chứ! Chúng ta đi tìm đại một nhà hàng Trung Quốc ăn còn thoải mái hơn Michelin!

Nhưng lúc ban đầu khi hai người thành lập quan hệ, cậu không chỉ không phản cảm với cơm Tây mà còn giả vờ yêu thích để được Quý Miện tán đồng, chờ khi tình cảm hai người dần sâu, cậu lại sợ nói ra sẽ làm Quý Miện đau khổ, cứ vậy nhẫn nại nhẫn nại.

Lâm Nhạc Dương cười hì hì hôn Quý Miện một cái, đi vào phòng tắm khuôn mặt lập tức sụp đổ. Cậu nhớ lại một quyển tiểu thuyết của tác giả người Nga Anton Pavlovich Chekhov tên là《 Người trong bao》. Mỗi khi dùng hết lễ nghi đẹp đẽ để ăn cơm Tây, cậu luôn cảm thấy mình chính là người trong bao đó, mỗi một tế bào đều đang kêu gào nghẹt thở.

Quý Miện đứng ngoài phòng tắm, nhìn chằm chằm cánh cửa mịt mờ hơi nước, ý cười đáy mắt chậm rãi tan đi, biến thành trầm tư. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên hắn lắc đầu thở dài, trên mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa vui vẻ.

Một tiếng sau, Lâm Nhạc Dương tẩy rửa bụi bặm xong cùng Quý Miện cải trang ngồi trong quán lẩu, trước mặt bày nhiều chén dĩa, có lòng bò, có ruột vịt, bún, khoai tây,… Cũng có mắm gừng, tương ớt, sốt nấm,… Nước dùng đỏ au ùng ục ùng ục, tỏa ra mùi hương quyến rũ.

Lâm Nhạc Dương dùng sức hít một cái, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Anh Quý, sao bỗng nhiên anh lại ăn lẩu? Anh ăn cay được không?”

“Anh thích cay, không vấn đề gì.” Quý Miện vò loạn tóc bạn trai nhỏ, cười nói: “Sau này em muốn ăn gì nhất định phải nói, đừng nhường anh. Hai người sống cùng nhau, không phải nhường nhịn lẫn nhau mà là câu thông lẫn nhau, hiểu rõ lân nhau, còn phải bao dung lẫn nhau.”

Gò má Lâm Nhạc Dương chậm rãi đỏ lên, ngập ngừng nói: “Anh Quý, anh biết em không thích ăn cơm Tây rồi?” Cậu cực kì ngượng, nhưng cũng cực kì cảm động. Quả nhiên anh Quý rất ôn nhu, giống như lúc mới vừa hẹn hò. Xưa nay hắn chưa từng thay đổi, chỉ là mình không đủ dũng cảm.

Quý Miện lắc đầu bất đắc dĩ: “Em diễn rất tốt, cả anh cũng bị em giấu. Sau này thích gì, không thích cái gì, nhất định phải nói ra, đừng giấu trong lòng. Đương nhiên, anh cũng sẽ thẳng thắn với em.”

Lâm Nhạc Dương gật đầu liên tục: “Vâng, sau này em sẽ không giấu anh nữa. Anh Quý anh thật tốt, nhất định đời trước em cứu cả vũ trụ, đời này mới được làm bạn trai của anh.” Quả thực còn may hơn trúng số độc đắc!

“Nói ngốc nghếch gì chứ, em cũng rất tốt.” Quý Miện vò tóc cậu lần nữa, cười nói: “Ăn nhanh đi, anh nghe bụng em kêu ục ục rồi kìa.”

Lâm Nhạc Dương che mặt, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn, muốn ăn gì thì bỏ cái đó, không đủ gọi thêm, ăn đến mức cặp môi cay nóng đỏ au. Quý Miện ăn không nhiều, phần lớn đều chăm sóc cho bạn trai nhỏ, một lúc lấy khăn tay giúp cậu, một lúc lấy dĩa rau giúp cậu, trong mắt một mảnh ôn nhu.

Ăn được lửng bụng, Lâm Nhạc Dương thoải mái thở dài, cảm giác buổi hẹn hò hôm nay là vui nhất từ trước tới giờ. Cậu lau dầu trên miệng, không nhịn được hôn Quý Miện một cái, đổi lấy tiếng cười sang sảng của đối phương.

“Mấy tháng nữa em tốt nghiệp rồi, định làm ở đâu? Anh có bạn ở đài Kinh thị, có thể giúp em làm quen một chút.” Quý Miện rót cho bạn trai nhỏ một chén trà.

“Đến lúc đó rồi tính, em muốn hoàn thành luận văn tốt nghiệp trước.” Lâm Nhạc Dương cúi đầu theo thói quen, che đi vẻ mặt của mình. Thật ra cậu cũng không muốn làm MC lắm, ngược lại Lâm Nhạc Dương thích đóng phim hơn, rồi lại sợ Quý Miện hiểu lầm mình mượn hắn leo lên, vì lẽ đó vẫn không dám nhắc tới.

Động tác uống trà của Quý Miện hơi dừng một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Hắn đặt chén trà xuống, như đang châm chước, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Lâm Nhạc Dương sợ hắn giúp mình tìm chỗ làm người dẫn chương trình, cũng không muốn nói tiếp. Hai người yên lặng dùng bữa, yên lặng về nhà.

“Nhạc Dương, nhớ kĩ lời anh nói, muốn cái gì thì nói với anh, đừng để trong lòng. Chuyện công tác em cứ suy nghĩ kĩ, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp.” Quý Miện ra khỏi phòng tắm sau khi đã tẩy hết mùi dầu mõ, vòng eo tinh tráng chỉ quấn một cái khăn mỏng, nhìn qua cực kì hấp dẫn.

Lâm Nhạc Dương nhận ra tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, gò má ửng hồng trong nháy mắt, sau đó vòng qua Quý Miện chạy vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Hai người tự nhiêm ôm lấy nhau, Quý Miện vừa âu yếm bạn trai nhỏ, vừa mò tủ đầu giường lấy áo mưa mặc vào. Lâm Nhạc Dương bị kĩ thuật hôn cao siêu của hắn làm cho chóng mặt, nhưng phía sau bị đụng vào thì thần kinh lập tức căng thẳng. Trong cuộc sống, Quý Miện có mặt ôn nhu nhưng cũng có một mặt bá đạo, quả thực trên giường Quý Miện hoàn toàn biến thành một con dã thú, hắn vừa dịu dàng bùa bỡn con mồi, vừa hung ác giơ nanh múa vuốt, kĩ xão cao siêu khiến người muốn ngừng cũng ngừng không được.

Lâm Nhạc Dương có chút sợ Quý Miện. Hắn quá to lớn, dù vừa đau vừa thoải mái nhưng thường thường lúc nào cũng đau trước mới thoải mái sau, mấy ngày sau đó luôn phải húp cháo, đôi khi còn không xuống giường được. Lâm Nhạc Dương không phải người có nhu cầu lớn, vì lẽ đó nên rất khó chịu được nhiệt tình của Quý Miện.

Hai tay Lâm Nhạc Dương chống trước ngực Quý Miện, nhìn như âu yếm kì thật lại đang nhẹ nhàng khước từ, động tác này hoàn toàn xuất phát từ bản năng, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện. Nhưng Quý Miện dừng lại rất nhanh, đầu tiên là nằm đè lên người cậu thở mạnh, cuối cùng khó khăn bò xuống, dùng chăn che lại nơi cứng rắn nọ, âm giọng khàn khàn: “Ngày mai em đến trường nộp luận văn?”

Lâm Nhạc Dương liền thuận theo: “Đúng vậy, bảy giờ ngày mai em phải dậy, giáo sư Hàn hẹn gặp em lúc tám giờ.”

“Vậy tối nay chúng ta không làm. Em nghỉ ngơi đi, cố gắng để luận văn được suôn sẻ.” Quý Miện đứng lên với cơ thể trần trụi, nhẫn nại nói: “Em ngủ trước đi, anh đi phòng tắm.”

Lâm Nhạc Dương cũng không hỏi tại sao hắn tắm hai lần, vừa gật đầu vừa chui vào trong chăn, tràn lòng như trút được gánh nặng.

Quý Miện đứng dưới vòi hoa sen, cố gắng dùng nước lạnh dập tắt lửa dục, vẻ mặt khó lường.

Nửa giờ sau, Lâm Nhạc Dương đã ngủ, cơ thể cuộn tròn, như một đứa trẻ, một tư thế ngủ vô cùng thiếu khuyết cảm giác an toàn. Quý Miện lạnh lẽo cả người đứng bên giường nhìn cậu hồi lâu, lúc này mới tăng điều hòa lên, lại đắp cho người nọ thêm một cái chăn mỏng, sau mới đi thư phòng cách vách gọi điện thoại.

“Chú Tu, tôi muốn để cừ một người vào đoàn phim《 Sử đồ 》… Cậu ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kĩ thuật rất tốt, ngài có thể cho cậu ấy một cơ hội diễn thử không? Vâng, vâng, tôi sẽ dẫn cậu ấy đến đúng giờ, cảm ơn chú. Muộn rồi chú cũng ngủ sớm một chút đi, uống rượu ít thôi, chú ý cơ thể.” Sau khi cúp điện thoại, Quý Miện nhìn chằm chằm kịch bản bày trên bàn, thở dì một tiếng.

Hôm sau, Phương Khôn nghe Quý Miện nói muốn đề cử Lâm Nhạc Dương vào đoàn phim quả thực muốn điên lên: “Quý đại ảnh đế của em, không phải anh đang nói đùa chứ? Quan hệ giữa anh và Lâm Nhạc Dương là gì anh còn chưa rõ ư? Người khác muốn giấu lên giấu xuống, còn anh thì dẫn người vào giới giải trí, còn muốn dẫn người đóng phim chung, anh tưởng mấy con chó kia không đủ thần thông đúng không?”

“Chờ sau khi hoàn toàn rút khỏi giới giải trí, tôi sẽ công khai, nhưng cũng không che dấu xu hướng tình dục.” Quý Miện nghiêm túc nói: “Nửa đời trước sống quá mệt mỏi, tôi muốn nửa đời sau thong thả một tí.”

“Được, anh muốn giải nghệ, anh không quan tâm, nhưng Lâm Nhạc Dương được bao nhiêu tuổi rồi? Nếu cậu ta nổi lên, anh không suy nghĩ cho cậu ta một chút? Đồng tính luyến ái trong vòng vốn rất khó sinh tồn, không phải anh không biết.” Phương Khôn tận tình khuyên nhủ: “Lại nói, hiện tại Lâm Nhạc Dương toàn tâm toàn ý yêu anh, chờ khi cậu ta thấy được showbiz muôn màu muôn vẻ, anh có chắc chắn cậu ta chỉ treo cổ trên một cái cây này không? Yêu thì kêu cậu ta rời xa giới giải trí, nơi này là địa ngục!”

“Cũng có một câu nói – yêu thì dẫn đối phương vào giới giải trí, nơi này là thiên đường.” Quý Miện nói từng chữ từng chữ: “Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, đều là do tôi lựa chọn. Tôi tin Nhạc Dương, đồng ý cho em ấy một cơ hội, thắng thì chúc mừng, thua thì thong dong chấp nhận, đây chính là quan điểm của tôi.”

Phương Khôn tức giận đến run cả người, thật lâu sau mới nói: “Được, để xem hai người dằn vặt được bao lâu!”