Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 39: Bộ váy bó



Dương Khánh Đình ngồi tuốt những cành hoa hướng dương, cắm chúng vào một chiếc bình sứ được trang trí tinh xảo, tận hưởng những ngày đầu thu mát mẻ.

“Sao nào? Có chuyện gì thì cứ nói hết ra đi. Đừng dùng ánh mắt bi thương đó để nhìn tôi chứ?”

Cô vuốt nhẹ lên một cánh hoa vàng đượm, mềm và mịn, đôi môi khẽ cười với Nhiên Nhiên, nhưng khi thấy cô trưởng hầu đang phờ phạc bứt từng bông hoa hướng dương bên cạnh, nụ cười đó rơi xuống với tốc độ mà người thường có thể thấy được.

“Ê?! Sao lại giật cánh hoa ra?!”

Dương Khánh Đình giật mình, nhìn năm bông hoa hướng dương chỉ còn xơ xác đúng cành và lá nằm bên cạnh Nhiên Nhiên, vội vã ôm bó hoa giành lại.

“Phu nhân ơi…” Nhiên Nhiên như người mất hồn, rơm rớm nước mắt ngả vào người của Dương Khánh Đình như mong cầu tìm được một nơi để an ủi: “Tôi chia tay rồi…”

“Thế sao chia tay?”

“Hắn chê tôi yêu cây chổi lau nhà còn hơn cả hắn…”

“…” Hoá ra đây là kết thúc cho cuộc tình “sâu đậm” hai tháng đó hả?

Dương Khánh Đình nhìn Nhiên Nhiên thì chỉ biết thở dài, chẳng biết khuyên gì cho tốt nên đành dành ra một bông hoa đưa cho cô trưởng hầu giật cho đỡ ngứa tay.

Bỗng Nhiên Nhiên đang nằm trên đùi của Dương Khánh Đình giật mình vụt dậy.

“A! Tôi quên mất! Ân thiếu gia có dặn là khoảng năm giờ ngài ấy sẽ về!”

Dương Khánh Đình còn chưa kịp ngạc nhiên hỏi tại sao anh lại về sớm như vậy, từ khoảng sân ngoài dinh thự đã nghe thấy có tiếng kít xe.

Tiếp đó là Ân Diên Tuyền bước vào bên trong, hươ tay ra hiệu những người hầu trong nhà không cần phải chào rồi liếc mắt về phía của Dương Khánh Đình, ra hiệu cô đi theo anh.

Lúc lên phòng, anh chẳng nói chẳng rằng gì mà đưa cho cô một bộ váy, ý để cô tự hiểu.

“Em phải mặc cái này sao? Trông nó có vẻ hơi…”

Cô nhìn bộ váy trên tay mình, là một bộ đầm bó vào cơ thể, màu trắng, đính rất nhiều bông hoa bằng vải trên cổ vào vai, có nhuỵ là những hạt ngọc trai lộng lẫy.

Ngoài ra, bộ váy còn lộ một khoảng lưng khá lớn.

Phải nói là nó hơi cầu kì, và… hơi quá táo bạo?

Dương Khánh Đình chần chừ không dám mặc, cô không biết tại sao anh lại muốn cô mặc vào người một bộ đầm quá mức “người lớn” như thế này.

“Đêm nay Tô tổng mở buổi tiệc mừng thọ cho Tô đại lão gia, có mời cả tôi và cô cùng đi.”

Ân Diên Tuyền nằm ngả người trên giường, thở dài một hơi rồi lia mắt về phía của Dương Khánh Đình.

“Không có thời gian đâu. Đi thay luôn đi.”

Cô biết mình không thể phản kháng lại được anh nên đành ngậm ngùi bước vào trong phòng tắm.

Nhìn bộ đầm trên tay, Dương Khánh Đình lưỡng lự, nhưng biết anh đang ngồi ở ngoài kia chờ và sẽ không để cho cô lề mề lâu la, Dương Khánh Đình đành phải mím môi mà thay nó vào rồi đi ra bên ngoài.

Ân Diên Tuyền đang mệt mỏi nhắm mắt, nghỉ ngơi một lúc trên giường, nghe thấy có tiếng cửa phòng mở ra, đôi mắt của anh cũng theo đó mà mở hờ khẽ liếc nhìn.

Chợt cả người anh sững lại.

Đây là bộ váy bó ôm sát vào cả người cô, khoảng ngực căng tròn đẫy đà và vùng eo thon mảnh đều được hiện lên sắc nét.

Tấm lưng ong sáng mịn và uốn cong như đường sóng.

Ân Diên Tuyền không kìm được đưa mắt nhìn cô, đôi mày kiếm khẽ chau lại, cả thân người của anh bỗng tản ra một loại khí lạnh sắc bén khiến cho ai cũng có cảm giác như có một con dao đang đặt ngay kề cổ mình.

Cô mặc đồ nhưng nhìn như lộ ra hết.

Đây là bộ đồ anh bảo người trợ lí chuẩn bị, chỉ không biết cô ta lại chọn ra bộ này, anh nghĩ thế nào cũng không ra rằng tại sao lúc đó mình không kiểm tra trước khi về nhà.

Nghĩ đến sẽ có những kẻ khác nhìn vào cô, trong tâm trí anh không thể ngăn được cơn tức giận.

Nhưng anh đang tức giận vì cô sao? Đừng có đùa!

Dương Khánh Đình bỗng thấy sắc mặt anh trở nên đáng sợ, tưởng mình đã làm gì sai để cho anh không hài lòng, sợ hãi cúi mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên, tay siết chặt lấy vạt váy phủ ở trên đầu gối.

Khi đã ngồi vào trong xe riêng, Ân Diên Tuyền nhìn sang cô, thấy cô cứ ngọ nguậy thân người, không thể ngồi yên được tại một chỗ, anh gằn giọng.

“Cô đang làm gì vậy? Ngồi yên một chỗ không được sao?”

Dương Khánh Đình giật mình, ngượng nghịu cười với anh.

“Em chỉ là thấy hơi căng thẳng mà thôi.”

Ân Diên Tuyền nhướng mày nhìn cô, đôi môi lạnh nhếch lên đùa cợt.

“Chỉ là một buổi tiệc mừng thọ, không phải là lễ trao giải gì mà thấy căng thẳng. Bây giờ tôi mới biết cô là một người yếu tim như vậy đấy.”

Nghe anh nói vậy, Dương Khánh đình cũng chỉ cười cười chứ không có nói lại.

Thực ra đúng là cô có chút căng thẳng bởi vì đây là lần đầu tiên cô đi cùng anh tới một bữa tiệc lớn của một gia tộc, nhưng phần nhiều lí do là nằm ở bộ váy này.
Nó bó sát vào người cô quá, Dương Khánh Đình cảm thấy khó thở.

Giống như kiểu cả ruột gan cô bị bóp lại vậy.

Nhưng vì đây là bộ váy anh đưa cho cô, cô không dám kêu ca hay phàn nàn gì.