Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 25: Trần bì



Trầnbì chính là vỏ quýt, dùng vỏ để càng lâu lại càng tốt, cay, đắng, ấm nồng, lưuthông khí huyết kiện tì, nhuận táo tiêu đờm.

Cuối cùng thạch cao trên cánh tay cũng được gỡ ra, tay trái giống như khôngphải của mình, Hà Tô Diệp cau mày nói với Khâu Thiên: “Tớ hai ngày nay dùng taytrái đều cảm thấy là lạ, đánh máy cũng không nhanh, đại khái là không còn quennữa.”

Khâu Thiên némcho anh cái ánh nhìn khinh bỉ: “Thoái hóa rồi hay là có bệnh ? Tớ nhớ rõ cậutrước kia tay trái còn có thể viết chữ, dùng đũa nhá!”

Hà Tô Diệp thởdài: “Có thể do thiếu một chút cảm giác.” Tay trái anh cầm lên một cây bút, thửviết xuống hai nét liền bỏ ra, lắc đầu: “Không phải là tớ già rồi chứ?”

Khâu Thiên cườiha ha, không cẩn thận khiến chồng bệnh án đổ: “Cậu già? Thôi đi, tớ còn lớn hơncậu một tuổi đấy! mới cả, hai người chúng ta là hai thằng nhỏ nhất trong lớp,làm sao đã già nhanh như vậy!”

Anh gật gật đầu,xoay người giúp kiểm tra lại bệnh án: “Ừ, bảy năm loáng một cái đã trôi qua,trong nháy mắt ai cũng đều đã có việc làm, lúc ấy tất cả đều nghĩ không ra bảnthân sẽ lựa chọn ngành gì, gặp được người như thế nào.”

Khâu Thiên bĩumôi: “Lại bắt đầu trữ tình rồi, trước kia không thấy cậu kích động nhiều nhưthế a, sau ngày Thẩm Tích Phàm đi rồi, toàn “giật gân” như thế, mà cũng khôngsao, cậu có thế cứ lưu lại mà thể hiện trước mặt cô ấy, đừng kích thích tớ, cáiloại người cô đơn này.”

Hà Tô Diệp cẩnthận suy nghĩ một lúc: “Gặp cô ấy, tớ nên nói cái gì cũng đều nói không ra nổi,thật sự kì quái.”

“Bình thường!bình thường thôi!” Khâu Thiên vội vàng tung ra kết luận: “Cậu nhanh đến Mỹ tìmcô ấy đi, tớ vì hai người các cậu mà ngột ngạt đến khó chịu rồi nha, người đâumà chậm dề dề.”

Anh mỉm cười:“Phàm là công việc thì luôn luôn phải tiến hành theo từng bước, nhanh quá ngượclại sẽ cảm thấy không chân thật, tục ngữ chẳng phải nói ‘ làm việc tốt thườnggian nan’ đấy thôi.”

———

Về nhà mở máytính ra, trên QQ lóe sáng tin nhắn của Thẩm Tích Phàm : “Chương trình họcManagement for Services của hai tuần cuối cùng cũng đã xong, ba cái credit tớitay rồi, tế bào não của em cũng bị mài đứt đến hơn nửa, thường thường trong mơvẫn còn thấy mấy cái khái niệm đang bay nhảy.”

Anh nhìn thờigian, không khỏi có chút lo lắng, lạch cạch gõ xuống hàng chữ: “Muộn như thếnày vẫn còn thức khuya, đối với sức khỏe không tốt, hay là ngủ sớm một chútđi.”

Cuối cùng, bênkia hiện lên cái emotion mặt khóc tu tu: “Bây giờ đang học OperationManagement, bài giảng yêu cầu chúng em use computer extensively,(tận dụng khảnăng sử dụng máy vi tính), cho nên em hiện tại, em cùng máy tính không thể rờinhau.”

Hà Tô Diệp dởkhóc dở cười: “ Không có việc gì em cũng vẫn liều mạng như vậy, liệu liệu nghỉngơi cho tốt đi, Ithaca mới có 5 giờ sáng, thế nào mà em đã bắt đầu làm việcrồi, không phải là thức suốt một đêm rồi chứ?”

Phía bên kia rấtlâu không trả lời lại, Hà Tô Diệp trong lòng hiểu cũng rõ ràng đến tám phần, cônhóc kia sợ là thật sự đã thức cả một đêm rồi, hiện tại giả vờ lảng tránh,không có mặt mũi đối diện với anh, Hà Tô Diệp đành phải gõ tiếp: “Anh khôngtrách em, chỉ là lo lắng sức khỏe của em mà thôi, đừng có trốn, anh không mắngem mà.”

Lập tức liềnhiện lên một hàng chữ: “Ừ, em biết sai rồi, về sau em tuyệt đối không thức đêmnữa”. Đúng vậy, tuyệt đối không ở trước mặt anh nói chính cô suốt đêm khôngngủ.

Hà Tô Diệp thởdài, thuận tay cầm lấy một tách trà, nhìn thoáng qua rồi lại buông—cái tên tiểuquỷ Hà Thủ Tranh kia uống trà, còn thừa hơn một nửa.

———–

Hà Thủ Tranh ăncơm xong, mặt nhăn nhó nhìn nửa chén trà, dường như là muốn khóc: “Cháu khôngmuốn uống thứ trà này, vừa đắng vừa chua!”

Hà Tô Diệp khôngthỏa hiệp: “Tiểu quỷ, cháu siêu mập, mỗi ngày ăn toàn thực phẩm rác rưởi nhưthế, một chút dinh dưỡng cũng không có, béo phì chẳng có cái lợi gì với thânthể cả, nhóc lại còn không thích vận động, ngoại trừ bắt cháu uống tẹo trà thìkhông còn biện pháp khác!”

Hà Thủ Tranh nứcnở: “ Có loại trà không đắng không chua không? Hay là cho thêm chút đườngvào nhé!”

Anh đành phảilôi ra một quyển sách, tỉ mỉ chỉ cho nhóc xem: “Tiêu chuẩn cân nặng =(chiềucao- 100) x 0.9, nếu trọng lượng cơ thể vượt quá mức độ cho phép 20%, sẽ làmgiảm sự phát triển của cơ bắp hoặc là nhân tố khiến nước bị ứ thành dịch, cóthể chuẩn đoán là bệnh béo phì.”

Hà Thủ Tranhtrầm mặc không ra tiếng, sờ sờ mặt mình, Hà Tô Diệp lại rút ra quyển sách Đôngy, đặt ở trước mặt nhóc: “Cho cháu uống là loại trà đặc chế, có Chỉ thực, vỏquýt, sơn tra, thục linh, lá sen, trạch tả.”

Tiểu quỷ khôngbằng lòng nói thầm: “Tại sao còn có vỏ quýt, trực tiếp ăn luôn quả quýt có phảilà xong không.”

“Vỏ quýt chínhlà Trần bì….” Anh đưa quyển sách, chuẩn xác lật đến một trang nào đó: “Vỏ quýtlấy vỏ để càng lâu lại càng tốt, cay, đắng, ấm, lưu thông khí huyết kiện tì,nhuận táo tiêu đờm.”Anh thuận tay xoa cái mặt nhỏ nhắn của Hà Thủ Tranh: “Cháumới chỉ tính là mập một chút, cho nên phải ăn bớt đi, hành khí hóa trệ, kiện tìlợi ẩm.”

Hà Thủ Tranh bấtđắc dĩ: “Thôi bỏ đi, uống thì uống, chú à, cháu cảm thấy sau khi chị Thẩm đinước ngoài, chú liền thay đổi biện pháp chỉnh cháu nha, chú nhanh nhanh mộtchút đuổi theo là xong, cháu cũng bớt một phần thanh tịnh.”

Một ngón tay cốcxuống cái đầu nhỏ đang khí thế bức người, anh thở dài: “ Biết rồi, chú chính làthích ở đây chỉnh cháu đấy, nói xem tiểu quỷ cháu bài xích chú như vậy, có phảicó chút quá đáng rồi không!”

Hà Thủ Tranh gậtgật đầu: “Mẹ cháu đi công tác, ba ba cũng sẽ đối với cháu làm như vậy, cho nêncháu nhìn rõ bản chất đàn ông rồi!”

(chết mất, cáithằng nhóc này ))) không hiểu lớn lên cònmồm mép thế nào nữa:))

Thừa dịp, lúc HàThủ Tranh đang say sưa tác nghiệp, anh ngồi trước máy tính kiểm tra hòm thư,bỗng thấy một địa chỉ xa lạ, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng kích mở ra, nội dunglại khiến cho anh cảm thấy thật ngoài ý muốn.

“ Từ thầy giáobên ấy, nghe được tin tức anh muốn ra nước ngoài, cảm thấy thật ngạc nhiên,bỗng ngẫm lại cũng thoải mái, người xuất sắc như anh , nếu cứ ở mãi trong nướcthì thật đáng tiếc. Thành tâm chúc mừng anh nha!

Vài hôm trước,Phương Khả Hâm nói cho em biết anh mới có cô bạn gái mới. Tin tức này càng làmcho em thấy bất ngờ. Hơn nữa lại còn biết là anh theo đuổi người ta trước, cònđuổi theo thật vất vả. Mấy ngày nay, em luôn luôn cố gắng hình dung ra dạng congái như thế nào mới có thể khiến cho người chậm chạp như anh “lung lay”, chắcnhất định phải là một cô gái hiền lành, ôn nhu. Nghĩ tới nghĩ lui, em cũngkhông tự chủ được mà phá lên cười. Thôi, lại chúc mừng anh một lần nữa vậy!

Bây giờ, em đanghọc ngành công nghệ sinh học tại đại học Pennsylvania, có việc gì có thể đếntìm em. À, đúng rồi. Em dự định tháng ba sang năm cùng bạn trai hiện nay kếthôn, nếu được vinh hạnh, em hy vọng anh cũng đến tham gia, đương nhiên, mangtheo bạn gái bé nhỏ của anh nữa, em càng hoan nghênh.”

Thì ra là TrươngNghi Lăng, anh mỉm cười tự nhiên, sau khi cẩn thận đắn đo lại gửi lại cho cômột cái email.

Lúc gửi đi rồi,anh cảm thấy, sự u ám của quãng thời gian dài còn đọng lại trước kia, bỗng chốctrở thành hư không, cả người thoải mái nói không nên lời.

Chia tay rồi vẫncó thể làm bạn, mặc kệ lúc trước là ai có lỗi với ai.Khi nỗi đau trong tim đượchạnh phúc chữa lành, chúng ta có thể đối đãi khoan dung với quá khứ, tất cảnhững gì không vui cuối cùng đều sẽ tiêu tan.

Lúc chúng ta gặplại nhau, sẽ mỉm cười chào, rồi hỏi lại một câu: “ Em khỏe chứ!” như thế là đủrồi.

—————

Hai tháng saukhi đến Mỹ, đến đón anh là một người họ hàng xa, vừa hay đang học luật tại đạihọc Pennsylvania, hai người xấp xỉ tuổi nhau, ở cùng một chỗ, nói cũng khôngnhiều, nhưng thật sự rất hòa thuận.

Hà Tô Diệp vốndĩ theo kế hoạch đến Mỹ, sau đó tiếp tục thu xếp tới Ithaca, ai ngờ lúc đi vàosở nghiên cứu đưa tin lại nhận được một cái đề tài, các đồng nghiệp Hoa kiềuTrung Quốc cùng ngành hết sức ngưỡng mộ, anh đành phải bắt đầu làm việc cẩnthận.

Thầy giáo làngười Đức. Ông nghiêm khắc, cẩn thận, là người nổi tiếng toàn trường. Thầy vôcùng yêu thích học trò Châu Á chăm chỉ với thức tri thức căn bản chắc chắn, vìvậy trong đám học sinh được phòng thí nghiệm tuyển chọn của ông, trừ có 3 ngườiđến từ Đức ra, còn lại ba người đều là học sinh Châu Á. Khi Hà Tô Diệp lần đầutới phòng thí nghiệm đã bị dọa, trên cái cửa treo một tấm bảng bắt mắt: “Nhânviên của phòng nghiên cứu mỗi tuần làm việc bảy ngày, buổi sáng từ 10h đến buổitối 12h, lúc làm việc phải nhiệt tình, hết sức mình.”

Như vậy cũngtốt, cứ thế anh sẽ cùng Thẩm Tích Phàm cùng nhau cố gắng.

Không biết là doanh che dấu quá tốt hay Thẩm Tích Phàm căn bản không rảnh để ý, cho dù là anhcùng với cô nghỉ ngơi giống nhau, cô một chút cũng không cảm nhận ra QQ đốidiện – người con trai ấy – đang ở thành phố cách cô không đến hai tiếng xebuýt.

Thẩm Tích Phàmvẫn hàng ngày vào thời gian cố định nhắn tin lại cho Hà Tô Diệp , tuy có hứngthú kể lại chuyện ở trường học, nhưng cô vẫn đặc biệt thích nói tới chuyênngành quản lý khách sạn cho anh , mỗi lần nói là lại kích động: “Hà Tô Diệp,anh biết không, em hôm nay theo chân bọn họ đi vào khách sạn thực hành, họcđược cách làm bánh Cookies, sau này em về nhất định phải bộc lộ tài năng choanh xem.”

“Connell thật sựlà một khu đại học không thể tin được, vì ngành quản lý khách sạn mà thành lậpcả một khu nhà khách sạn, hơn nữa còn thông với cả tầng nhà của trườnghọc, bọn em thường xuyên có cơ hội đi thực tập.Có điều em hơi tiếc một chút, vìsao bốn năm đại học của em không phải trải qua ở nơi này! Mà hiện tạiOperations Management em học, MHH, đề cập chủ yếu là tri thức lý luận…..”

“Trong trường có7 cái nhà ăn, mỗi lần bữa tối là lại có ít nhất 28 món ăn chính, thật sự rấtphong phú, thời gian dài như thế em cũng chưa cần tự mình ra tay nấu nướng gì,đối với loại người sành ăn như em mà nói, quả thật chính là trời cao ban ânnha. Nếu anh đến đây, em nhất định sẽ cho anh nếm thử mùi vị món ăn ngon nhất củahiệp hội Ivy này.”

Hà Tô Diệp mỉmcười không một tiếng động, đại học Pennsylvania cũng thuộc hiệp hội Ivy, đồ ăncũng không tồi. Nhưng nghe cô nói như vậy, anh cũng bắt đầu có chút nóng lòngmuốn thử. Lên bàn tính nhỏ trong lòng, ánh mắt anh không tự chủ được mà bay tớingày tháng trên lịch.

Xem ra chỉ có lễNoel thầy giáo mới thả người. Thôi bỏ đi, anh đã đợi thời gian dài như vậy,không bận tâm lại đợi thêm chút thời gian cỏn con nữa.

———–

Ngày hôm sau,anh tới phòng thí nghiệm sớm, sau khi vừa mới đến cửa tòa nhà, bỗng nghe thấycó người phía trước dùng tiếng Trung gọi tên anh, giọng nữ trầm thấp, trong đầuanh, trực giác phản ứng lại, đó chính là…Trương Nghi Lăng.

Nhiều năm nhưvậy, vẫn là cái khí thế bức người kia, một chút cũng chưa biến mất, anh khôngkhỏi nở nụ cười: “Chào buổi sáng!”

Đôi mi thanh túcủa Trương Nghi Lăng khẽ chớp, hướng về phía anh nói đùa: “Hà Tô Diệp, anh thậtđúng là nổi tiếng, đến đây vài tháng rồi mà cũng không thấy anh tìm em, aizzz,nhiều năm như vậy vẫn là cái tính tình chậm chạp, thật sự khiến người ta pháthỏa nha.”

Anh xua tay cườicười: “Nghiên cứu bận quá, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.”

Trương Nghi Lăngtò mò: “Thầy giáo anh là ai? Có điều, anh là cái dạng người bắt đầu côngviệc thì chẳng thèm có người bên cạnh cầm roi thúc, anh chạy nhanh lắm!”

“Là thầyLeonard…”

Mặt của cô lậptức biến thành khoa trương: “Cái gì… lão quái nhân kia, trời ạ, anh làm sao màchịu đựng được, ông ta thật sự là harsh*!”

(*harsh là thôlỗ, cộc cằn, nghiêm khắc)

Hà Tô Diệp mỉmcười: “Em có lạnh không, hay là vào trong nhà ăn lấy chút đồ uống nóng, rồingồi xuống nói chuyện?” .

Anh gọi một cốchồng trà, đưa cho cô một tách Cappuccino, Trương Nghi Lăng nhìn thấy liền chemiệng cười trộm: “Hà Tô Diệp, có phải bạn gái của anh thích uống hồng trà không,anh bị lây bệnh rồi?”

Vì sao đám ngườixung quanh anh, ai cũng đều khôn khéo như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ramanh mối. Hà Tô Diệp đành phải thành thật trả lời: “Đúng thế.”

Trương Nghi Lănggiải thích: “Em trước đây cũng thích hồng trà, nhưng ngày xưa trong lúc vô ýanh nói một câu ‘trà xanh vẫn tốt hơn’, em vội đổi sang uống trà xanh, cho đếntận mãi sau khi đến nước Mỹ”. Cô thở dài thật dài, cười mà như không: “Đây làsự khác biệt giữa cách anh đối với em và đối với cô ấy, em có thể vì anh thay đổi,mà anh chỉ biết vì cô ấy mà thay đổi, cho nên dù em rời khỏi anh, em cũng khôngcảm thấy mất mát, anh cũng không cảm thấy tổn thất gì.”

Anh bỗng nhiênkhông biết nói tiếp như thế nào, cầm lấy cái cốc, hồng trà nóng hổi, lượn lờhương khí mờ ảo.

Thật sự bị lâybệnh rồi. Trước đây cho tới tận bây giờ, anh chỉ uống trà xanh. Nhưng, nhữnglúc đi ra ngoài với Thẩm Tích Phàm cô luôn thích một cốc hồng trà, ủ ở trongtay, dáng vẻ ấm áp hạnh phúc. Thời điểm anh lần đầu tiên nếm hồng trà còn cảmthấy có chút không quen, sau này vì phối hợp với Thẩm Tích Phàm mới uống, đếncuối cùng lại phát hiện mình đã không thể tách khỏi hồng trà kia rồi.

Luôn luôn cóthói quen lúc làm việc đêm khuya sẽ pha một cốc hồng trà, sau đó cầm quai cốccùng cô nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng, khuôn mặt cô chợt lóe, có đôi khi hìnhảnh là nụ cười, có đôi khi là nhăn nhó, dù cho có là hình dạng thế nào, anh đềucảm thấy thật hạnh phúc.

Cái gọi là ‘yêuai yêu cả đường đi’ hẳn chính là như vậy. Trước tiên yêu thương cô, sau đó muốncó được cả thói quen nữa, động tác nhỏ, yêu thích, cuối cùng bất tri bất giácmà không thể tự kiềm chế, ngay cả hô hấp cũng đều là loại tư vị nhớ nhung.

Nhìn thấy dángvẻ thất thần của Hà Tô Diệp, Trương Nghi Lăng phì cười: “Hà Tô Diệp, bây giờmới cảm thấy có lỗi với em à! Không sao cả, cho anh một cơ hội bồithường, lúc em kết hôn cho em thêm hồng bao nhiều nhiều một chút.”

Anh sảng khoáigật đầu: “Được thôi, nếu anh đem bạn gái tới, tự nhiên sẽ thêm một phần nữa…..”

Trương Nghi Lăngmở to con mắt: “Khoan đã, nói vào trọng điểm, lẽ nào bạn gái của anh hiện tạiđang ở Mỹ, Phương Khả Hâm chưa nói cho em biết. Hà Tô Diệp, anh đừng có nói làanh vì cô ấy mà ra nước ngoài nhé!”

Anh hơi hơingượng ngùng: “Đúng là như thế, chỉ có điều anh cùng cô ấy không ở cùng một trường.”

Trương Nghi Lănghoàn toàn là dáng vẻ bị đánh bại: “Hà Tô Diệp, em thật bi phẫn nha! Nếu anh lúctrước đối với em cũng như đối với cô ấy bây giờ, dù chỉ nửa phần thôi, thì cólẽ em đời này chết cũng không đáng tiếc.”

Hà Tô Diệp cảmthấy kì lạ: “Anh trước đây đối với em không tốt !”

Cô mỉm cười, nhẹnhàng nhấp một ngụm cà phê: “Không phải ý này, đối xử tốt với một người có rấtnhiều ý nghĩa. Đối với em, anh quả thật quá tốt rồi, nhưng anh là người cónguyên tắc, mọi chuyện sẽ không hề vì em mà thay đổi, hoặc là nói sẽ không chođi toàn tâm toàn ý như vậy.”

Con gái đối vớitình yêu định nghĩa thật phức tạp, anh ở trong lòng suy nghĩ, nhưng bản thâncũng hiểu được lời Trương Nghi Lăng nói là đúng.

Cho đi toàn tâmtoàn ý không hề có cố kỵ, anh trước đây chưa từng nghĩ tới, chính là trực giácthôi thúc, anh cũng sợ hãi bản thân mình cho đi mà không có đáp lại, nhưng tấtcả băn khoăn ấy, sau khi cô thừa nhận thích anh đều đã tan thành mây khói.

Được rồi, về mặttình cảm anh có chút chậm chạp, cũng có chút ngốc nghếch, nhưng biết đâu đâylại là một chuyện tốt.

———–

Sau khi TrươngNghi Lăng đi, anh mới đi tới phòng thí nghiệm, lúc đến nơi đã muộn, kỳ lạ làthái độ của thầy giáo thật khác thường, chỉ cười tủm tỉm chào hỏi với anh, cũngchưa nói thêm cái gì.

Người trong tổkể cho anh nghe, trong toàn bộ bài báo cáo của mọi người, chỉ có anh cùng vớimột người Đức nữa được thông qua, mọi người còn lại ngay cả ngày nghỉ lễ Noelcũng phải tăng ca. Hà Tô Diệp chỉ cười mà không nói gì, sau đó mở máy tính ratiếp tục làm việc.

Thật ra tâm tìnhanh lúc này vô cùng tốt, nhớ tới lễ Noel có thể nhìn thấy cô, lại không tự chủđược mà mỉm cười.

Anh trên đườngquay về kí túc xá nhìn thấy, mỗi một giây lại có chiếc lá của cây ngô đồng nướcPháp phiêu phiêu rơi xuống, rồi tiếp tục đáp xuống mặt đất. Có đỏ son, nâunhạt, cam đỏ, vàng đậm, mỗi một chiếc lá đều đang ở đoạn cuối vòng đời minh,thứ bậc rõ ràng, hứng thú đan xen, giống như bức họa thiên nhiên đảo lộn, lấymặt đất làm nền, lấy chiếc lá rơi trên đường hướng xuống là bầu trời xanh lam.

———–

Bạn tốt trướcđây đang học tại đại học Connell, không biết làm cách nào mà biết đượctin tức anh đi du học, gửi tin mời. Hà Tô Diệp đem kế hoạch đi chơi ngày lễNoel nói với bạn cùng phòng, không ngờ anh bạn cùng phòng này lại vô cùng cảmthấy hứng thú: “Mình có xe, không bằng chúng ta cùng đi.”

Kế hoạch lập tứcquyết định,anh lên mạng hỏi Thẩm Tích Phàm lễ Noel có dự định gì không, ai màbiết vừa mở QQ ra cái avata của Thẩm Tích Phàm cứ nhấp nháy mãi không ngừng,kích vào thì thấy, là một chuỗi câu hỏi: “Hà Tô Diệp, làm sao bây giờ đây, emchỗ này tuy ngủ không đủ giấc, nhưng thế nào mà lại béo lên!” , “Lẽ nào uốngnước cũng có thể lên cân, đều tại đồ ăn của nhà trường ngon quá, em béo lênrồi, béo lên rồi! Điên mất thôi! Hỏng hết cả!”, “Em muốn giảm béo! Em muốn giảmbéo!”

Anh cười trộm,nghĩ tới cô nhóc này béo lên chút mới tốt, ngày trước khi nắm tay nhau, lúc nàocũng cảm thấy cổ tay cô mảnh khảnh, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm quá mạnhcũng có thể gãy, mập lên thế này hẳn là việc tốt đi.

Thật ra, con gáinên thuận theo tự nhiên mới tuyệt nhất, chỉ cần giữ cân nặng duy trì trong tiêuchuẩn khỏe mạnh là được, không cần phải liều mạng giảm cân. Lúc anh thực tập ởbệnh viện đã thấy qua mấy cô gái bởi vì ăn uống thiếu điều độ bị thiếu máu phảiđưa tới cấp cứu, khi đó một đám nam sinh không hẹn mà cùng hạ quyết tâm, về sautìm bạn gái đầu tiên phải giáo dục các cô không cần mù quáng giảm cân, sau đósẽ tiến hành phương án giảm béo lành mạnh.

Mà nói cũng thậtkỳ quái, Thẩm Tích Phàm khẩu vị ở trong nước cũng khá, một chút cũng đều khôngcó dấu hiệu cố ý ăn uống điều độ, thế nào mà ra nước ngoài liền béo lên, chẳnglẽ thật sự là khí hậu mỗi nơi nuôi người một khác.

Nghĩ đến đây,anh gõ ra dòng chữ trấn an cảm xúc xao động của bạn gái: “Cô nhóc, thật ra béomột chút cũng tốt, em xem em gầy như vậy, có nhiều khi anh lo lắng em có thể bịgió thổi bay hay không nữa nha, em trăm ngàn đừng nóng vội giảm cân.”

Vẻ mặt cầu xinhình con thỏ hiện ra: “Không được đâu, không được, nếu mà em về nước thì chẳngcòn mặt mũi gặp anh nữa, trên mặt toàn thịt thôi. Anh nói xem thịt lợntrong nước bao nhiêu tiền một cân? Em như thế này không phải cũng coi nhưxuất khẩu thành ngoại hối rồi chứ!”

Hà Tô Diệp vừabực mình vừa buồn cười, vội vàng nhắn lại: “Anh là bác sĩ, em có muốn nghe thửý kiến của người chuyên môn không?”

Quả nhiên, bênkia liền bình tĩnh trở lại, hiện lên emotion mắt lóe sáng chờ mong. Hà Tô Diệpsuy nghĩ một lát: “Anh viết cho em một loại trà giảm béo nhé, em kiên trì uống,không cần phải bỏ cơm hoặc ăn ít đi, được không?”

Thẩm Tích Phàmđáp lại vội vàng, anh đành viết vài loại thuốc tiêu hóa để cô pha nước uống,anh suy nghĩ, như thế trong lòng cô nhóc sẽ bình tĩnh hơn, cho dù thuốc này khảkhông có hiệu quả thực chất gì.

Trước ngày Noel,nhiệt độ không khí ở Pennsylvania không ngờ lại cao, cũng không có tuyết rơi,thật khác thường. Bạn cùng phòng có kinh nghiệm nói cho anh biết qua ngày lễNoel nhiệt độ mới nhanh chóng hạ xuống, trước đây còn có tình trạng tháng tưrồi còn có bão tuyết.

———–

Đây là lần đầutiên anh rời khỏi khuôn viên của Pennsylvania, đặt mình trong một bầu không khíhoàn toàn khác biệt của một trường đại học khác.

Ithaca là mộtthành phố nhỏ yên tĩnh, người đi tới đi lui hầu như rất ít, bạn cùng phòng nóicho anh về thi nhân người Hy Lạp Constantin cùng vài lời trong bản Trường ca“Ithaca” của Cavafy, “Khi bạn bắt đầu cuộc hành trình đến Ithaca, cầu mong rằngcon đường ấy thật dài, ngập tràn phiêu lưu, ngập tràn tri thức.”

Hà Tô Diệp khôngkhỏi mỉm cười, anh đi tới Ithaca, nơi có người anh yêu mến, tràn đầy hy vọngcùng hạnh phúc.

Lễ Noel nămngoái, bọn họ và một đám người cùng nhau trải qua, cuối cùng lúc anh đưa cô về,cô còn cười nói: “Ở cùng một chỗ với anh đều đặc biệt vui vẻ, không có lý do.”,anh còn nhớ rõ tâm tình của bản thân mình ngay lúc đó, vừa vui mừng kinh ngạclại vô cùng sợ hãi.

Có lẽ là lúc ấy,anh đã thích cô một cách vô thức. Thành phố lấp lánh ánh đèn cầu vồng kia,người người đi lại, quần áo trắng của cô trong đêm đen đặc biệt linh động. Màcô bây giờ, sẽ xuất hiện trước mặt anh với cái dáng vẻ như thế nào.

Tại cái thànhphố yên tĩnh này, tại cái đất nước xa xôi này, nơi mà tất cả mọi thứ xung quanhđều trở nên xa lạ, đêm dài dường như cũng trở nên chậm chạp hơn, giống nhưkhông có điểm dừng, hai người cứ thế dựa vào sự ấm áp của nhau mới có thể vượtqua.

——-

Bạn cùng phòngđỗ xe ở trước cửa host family, sau đó chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa:“Kia chính là thư viện của đại học Connell, cứ dọc theo con đường này một đoạnsau đó rẽ trái là tới.”

Anh nhìn đồng hồđeo tay đã quá 5 giờ, vội vàng trả lời: “Cám ơn cậu, tối tôi sẽ đến tìm cáccậu.”

Bạn cùng phòngtrêu chọc: “Đến lúc đó nhớ mang bạn gái cậu tới cho chúng tôi xem mặt một cái,đều là lưu học sinh Trung Quốc mà, để cho mọi người biết nhau đi.”

Vẫy vẫy tay, anhcười nói: “Được, tôi đi trước đây!”.

Mỗi ngày đúng 5giờ, từ thư viện về ký túc xá. Đây là thời gian nghỉ ngơi cố định hàng ngày củaThẩm Tích Phàm.

Anh vốn dĩ nghĩở cửa thư viện chờ, kết quả vừa mới đi đến lối rẽ đã nhìn thấy một thân ảnhquen thuộc, trên tay đang ôm một chồng sách tham khảo thật dày, bước đi vộivàng.

Vẫn trang phụcđơn giản, mộc mạc như vậy, áo bông màu hồng của cô càng làm lộ ra làn da trắng,tóc đã dài ngang lưng, vốn là cái khí thế bức người mà công việc phải có lại bịdáng vẻ mọt sách kia che dấu, càng có nét điềm tĩnh trầm ổn.

Mà Thẩm TíchPhàm không lưu ý một chút nào việc anh đang đứng ở chỗ lối rẽ, cô vẫn một đườngđi thẳng. Hà Tô Diệp đành phải chạy đuổi theo, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, rồi lạinhẹ nhàng gọi tên cô: “Thẩm Tích Phàm!”

Nghe thấy vậy,vội xoay người, cô trợn mắt há hốc miệng nhìn anh, sau một lúc lâu cuối cùngmới bật ra một câu: “Anh…Hà Tô Diệp, anh tại sao lại có thể ở chỗ này!”

Anh mỉm cười,lại phát hiện trái tim mình bắt đầu đập có gia tốc: “Đến gặp em mà.”

Tiếp tục tiếnlên một bước, tay nhận lấy đống sách trên tay cô, Thẩm Tích Phàm bình tĩnh nhìnanh, cố gắng khống chế cảm xúc kích động: “Anh làm thế nào mà ở chỗ này được!”.Cô mở miệng còn muốn nói gì đó nữa, lại phát hiện cả tim lẫn người đều đang runrẩy. Vui sướng, hưng phấn, kinh ngạc, kích động, không nói được lên lời.

Vậy mà người contrai trước mặt này, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô, khẽ mỉm cười: “ Trở về anh sẽ nóicho em.”