Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 24: Lá trúc



Látrúc- thanh nhiệt trừ phiền, sinh tân chỉ khát, khiến con người ta thành kínhtrầm lặng, an thần tĩnh tâm.

Thẩm TíchPhàm về nhà, Thẩm bố đang ở trong thư phòng viết báo cáo học tập, cô do dự mộtchút, cuối cùng đẩy cửa đi vào: “Bố, con nghĩ muốn cùng bố đại nhân nói mộtchuyện.”

Thẩm bố dừng bútlại, tháo kính mắt xuống, cười ha ha: “Nói đi, bố nghe đây!”

Cô hơi hơi nheolại ánh mắt, giương lên khóe miệng tiết lộ hạnh phúc nhỏ bé của mình: “Bố, conthích một người, người kia không tồi, anh ấy đối với con cũng rất tốt.” Trongđầu không khỏi hiện lên thân ảnh của Hà Tô Diệp, ý cười càng đậm.

Thẩm bố vui vẻtự nhiên: “Được nha, được nha, bố ủng hộ con gái, nào, cùng bố tám chuyện mộtchút về bạn trai của con đi.”

Thẩm Tích Phàmphì cười, có chút ngượng ngùng: “Ai da, Bố à, bố gặp qua rồi mà, chính là bácsĩ đông y rất tuấn tú kia ấy.”

“À?” Thẩm bố mộtchút cũng không bất ngờ, lại cười ha ha: “Là thằng nhóc kia! Bố lúc ấy cảm thấyhai đứa nhìn qua rất xứng, không ngờ rằng…..ha ha….khá lắm, khá lắm, thằng nhóckia bố thấy được đấy!”

“Nhưng….” Ý cườicủa cô chợt tắt, còn thật thà nói: “nhưng, con còn vài ngày nữa phải đi rồi, màđi mất tận một năm, hơn nữa việc học cũng thật nặng nề, nói thật , con thật sựkhông phải rất tin tưởng.”

“Đứa ngốc này.”Thẩm bố mỉm cười: “Con đối với ai không tin tưởng, là con, hay là nó, là vìchuyện trước kia sao, trôi qua rồi thì để chúng trôi qua đi, còn suy nghĩ nữalàm gì. Thời gian một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.”

Thẩm Tích Phàmcắn môi, không nói một lời, Thẩm bố vỗ vỗ vai của cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.Nếu quyết định rồi thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, con cố gắngnhiều năm như vậy, nếu dễ dàng từ bỏ, bố nghĩ con cũng sẽ hối hận; Mà nếu vìviệc này mà mất đi một đoạn tình cảm, bố cho rằng thằng nhóc ấy cũng không xứngđể con gái bố thích nó. Đây là thời gian khảo nghiệm của con, cũng là thời gianthử thách của nó.”

Biểu tình của cônghiêm túc, hơi có chút đăm chiêu: “Con cũng nghĩ như vậy.”

Thẩm bố thấmthía nói cho cô: “Cứ thản nhiên đối mặt với đời, để cho cái gì đến thì đến,đừng quá cứng nhắc, cũng đừng trốn tránh, cuộc sống như vậy cũng sẽ không làmkhó dễ con.”

Nói xong chuyện,cô một người trở lại phòng, lẳng lặng nằm ở trên giường, áp tay lên ngực, nhẹnhàng thở dài.

Thật ra, khôngphải mình đối với anh không tin tưởng, mà là bản thân đối với chính mình khôngtin tưởng.

Thời gian mộtnăm, chân trời cách xa nhau, đến cuối cũng sẽ có bao nhiêu chuyện xấu. Nhớnhung ngập tràn như vậy làm sao mà chịu nổi, mỗi đêm tỉnh giấc, lại tâm tâmniệm niệm không biết người kia đang ở nơi nào. Cô đã không còn là cô gái vì tìnhyêu phấn đấu quên mình kia nữa rồi, bây giờ bản thân đã là một người trưởngthành có trách nhiệm, cần lo lắng mọi việc rất nhiều. Cô đã đứng ở đoạn cuốicủa thời thanh xuân rồi, mà ước chừng thời gian thanh xuân ấy có thể đếm trênđầu ngón tay.

Thật sự có thểlại buông tay để yêu một lần nữa sao, cô hỏi chính mình, người con trai kia, làngười bình tĩnh chín chắn, lại giống như ngọn núi vững chãi, bình thản, luônkhiến cho cô cảm thấy an tâm kỳ lạ. Ánh mắt của anh tinh thuần am tường, lòngbàn tay tràn ngập sự ấm áp, trên người có hương thuốc Đông y thoang thoảng, khicười hiện ra cái má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, làm cho người ta mê say.

Lúc nhìn thấyanh, tâm tình luôn kích động như vậy, là thật sự thích anh….nếu đã vậy thì lạithử lần nữa đi yêu một người đi.

Ngoài cửa sổ,bóng đêm nặng nề phủ xuống, cô cũng không thấy hoảng hốt tĩnh mịch, cho dù cómất ngủ chịu đựng qua đêm dài, cô vẫn cố chấp tin tưởng, sau màn đêm đen chínhlà ánh mặt trời rực rỡ.

Đây là niềm tincủa cô.

—————–

Vài ngày sau,Thẩm Tích Phàm ở nhà sắp xếp hành lý, Thẩm mẹ lại lần nữa dặn dò con gái: “Cáigì có thể mang thêm thì mang thêm một chút, mấy thứ như thế này ở bên Mỹ rấtquý. Đều phải dùng nhân dân tệ đổi ra đô la, mười đồng mình mới bằng một đồngcủa người ta.”

Thẩm Tích Phàmvội vã nhận lời, cẩn thận đem những đơn thuốc kia kẹp trong một quyển sách quantrọng nhất, nhớ tới Hà Tô Diệp hẹn cô buổi chiều đi chùa Hóa Thai xin bùabình an, nhịn không được lại lấy đơn thuốc ra tỉ mỉ xem.

Chữ của anh nhấtđịnh là đã luyện qua, chữ kí từng nét một thật sự rất đẹp, mạnh mẽ phiêu dậtlại không mất đi sự vững vàng, nét chữ cũng giống như con người.

Cô ngồi xuốngsàn, gối đầu lên cái va li du lịch, ngây ngốc cười với ba chữ kia: “Thật sựkhông muốn đi nữa rồi, em phải làm thế nào đây!”

Nhưng giấc mộngnày, không phải là thứ nói đơn giản buông tha là có thể.

Trong lòng côđều rõ ràng hơn ai khác, cô biết Hà Tô Diệp cũng hiểu, cho nên anh mới tìnhnguyện nhìn cô ra đi.

Chờ tới lúc ThẩmTích Phàm đi tới chùa Hóa Thai, ở cửa đã đứng một thân ảnh quen thuộc, tuy cánhtay trái bó thạch cao, dáng vẻ thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng bộ dáng thảnnhiên của Hà Tô Diệp, dường như một chút cũng không để ý.

Cô bỗng nhiênnhớ tới, thời gian với địa điểm mà mỗi lần cùng Hà Tô Diệp hẹn gặp, anh luônluôn đến sớm hơn cô, chưa lần nào có ngoại lệ.

Tình huống thếnày…. Vậy, anh từ khi nào đã bắt đầu thói quen chờ đợi lại đợi chờ.

Đón nhận ánh mắtnhư cười của anh, cô cũng không khỏi nở một nụ cười, tình cảm ấm áp dịudàng cứ mãi tuôn chảy đến tận đáy lòng, cô chủ động vươn tay: “đơi lâu chưa,chúng ta vào thôi!”

Buổi chiều,trong chùa người thắp hương bái Phật rất nhiều. Bọn họ đi vào đại điện, đã cótiểu hòa thượng chắp tay: “Sư phụ chờ hai vị thí chủ ở phía sau viện, xin mờitheo tôi.”

Thẩm Tích Phàmhiển nhiên có chút mờ mịt, yên lặng kéo kéo tay Hà Tô Diệp : “Làm cái gì thếnày, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cùng cao tăng nào đàm đạo đâu, em đối vớiPhật pháp cái gì cũng không biết nha.”

Hà Tô Diệp cườicười: “Không phải để em đi “đàm thoại” với sư phụ, bùa bình an phải khai quang,nhà anh quen biết vị chủ trì ở đây.”

Cô thở dài mộthơi nhẹ nhõm: “Mỗi chỗ bái một thần, tới Mỹ em sẽ xin thượng đế phù hộ.”

“Đúng là nhóccon nhanh mồm nhanh miệng….” Hà Tô Diệp yêu chiều dặn dò: “Đã ngốc thì đừng cónói bừa cái gì đấy.”

Trong toàn bộquá trình, cô thật ra không để ý Hà Tô Diệp cùng chủ trì nói cái gì, cũng nhìnkhông rõ cái được gọi là khai quang kia là thứ thế nào. Chỉ có điều hai ngườibọn họ uống trà, thật đặc biệt, loại trà này với những loại trà trước kia côtừng uống qua không giống nhau, nước trà màu xanh, lại hiện lên ánh vàng, làmnền là cái chén sứ Thanh Hoa, mùi hương lá trúc thoang thoảng, nhẹ nhàng màkhoan khoái hợp lòng người.

Trà thế này,thật thích hợp với thời tiết hơi nóng bức sau buổi trưa mà chậm rãi bình phẩm.Tháp cổ tùng xanh, trúc ngọc chuông ngân, đem tới cho cái trà đạo vô vị mộtloại hương vị thần bí….thành kính yên tĩnh, an thần tĩnh tâm.

Cho đến lúc haingười bọn họ ra khỏi hậu viện, Thẩm Tích Phàm nhịn không được hỏi: “Trà vừa lúcnãy là trà gì vậy, tại sao lại có thể ngửi thấy hương trúc thoang thoảng?”

“Uống ngon à?”Hà Tô Diệp nhẹ nhàng cười, thuận tay giúp cô phủi đi chiếc lá cây rơi trên đầuvai: “Chúng ta đi rừng trúc một lát đi.”

Toàn bộ cánhrừng trúc tràn ngập một mùi hương thơm ngát phảng phất, nhuần nhuận, ngọtngào.Rải trên mặt đất là măng và lá trúc, tầng tầng phô bày như tấm thảm màuxanh lục, dễ chịu mà thoải mái, chân dẫm lên trên, còn phát ra tiếng loạt xoạt.

Thẩm Tích Phàmhít vào một hơi thật sâu: “Mùi này thật giống như mùi trà ban nãy, hương thơmphảng phất không dứt. Em rất thích!”

Hà Tô Diệp cườilên, đưa tay tới trước mặt cô, trong lòng bàn tay anh vương một cái lá trúc nhonhỏ: “Vừa nãy em uống chính là trà lá trúc. Lá trúc cũng là một loại thuốc đôngy, có điều Thuốc đông y dùng là sản phẩm đã sơ chế, trà thì anh cũng không rõ.”

Cô tò mò, nhậnlấy cái lá trúc mỏng manh kia xem: “Đây là thuốc đông y, trị cái gì vậy?”

“Thanh nhiệt trừphiền, tiết nước bọt giảm khát, búp trúc càng dài thì giúp thanh tâm hỏa, thôngkhiếu thanh hỏa. Có thể cùng ngân hoa, liên kiều, bạc hà dùng chung với nhau.”Hà Tô Diệp còn kiên nhẫn giải thích: “Thật ra trong thuốc đông y còn có đạmtrúc diệp, trúc lịch, trúc như, đều có thể chữa bệnh.”

“Trách khôngđược cái hương vị kia lại có mùi như vậy, thì ra còn có thể thanh hỏa.” Một cơngió nhẹ thổi qua, đám trúc xào xạc lay động, khiến phiến lá trúc trong tay ThẩmTích Phàm bị thổi bay, cô cười rộ lên: “Lá rụng về cội”

“Lá rụng vềcội….”Hà Tô Diệp tinh tế nhấm nuốt mấy chữ này, nhẹ nhàng dắt tay cô: “ câu nóichứa đầy hàm ý, anh có thể hiểu ý là như thế không?”

Thẩm Tích Phàmbướng bỉnh mỉm cười, từng chữ giải thích: “Đúng vậy, em nói chính là, chỉ em,là cái ý đấy.”

————

Lúc bọn họ rakhỏi chùa, phát hiện bức tường phía sau chùa bày ra vài cái sạp, một đám ngườivây quanh nơi đó, Thẩm Tích Phàm tò mò, thế nào cũng phải lôi kéo Hà Tô Diệpxuyên qua đám người nhìn xem.

Thì ra là thầytướng số giang hồ đang bày hàng xem bói, cô chú ý tới phía góc tường, các côgái đều vây quanh một người líu ríu, một người phụ nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ cầmcây xăm*, chắc là chủ quán, thấy bọn họ thét lên: “Cây xăm Nguyệt lão, bản thântôi mỗi ngày chỉ xem 3 quẻ, hôm nay một quẻ cuối cùng miễn phí cho bọn họlà hết rồi.” Tiếng thở dài nổi lên bốn phía xung quanh, cũng từ từ tách ranhường đường cho bọn họ.

(*cây xăm: cácđình chùa dùng để cho người xóc mà xem xấu tốt)

Thẩm Tích Phàmcó chút do dự nhìn Hà Tô Diệp, nửa là trêu chọc nửa hỏi thành thật: “Bác sĩ cóphải đều là người theo thuyết vô thần hay không? Hà Tô Diệp, em nếu mà rút phảikết quả không tốt thì làm thế nào?”

Người phụ nữ kiamỉm cười: “ Nghe nhiều người thì sáng, tin một phía thì tối, lại nói chuyệntrên đời đều có hai mặt, không cần quá căng thẳng”.

Thẩm Tích Phàmdo dự rút ra một cây xăm, cầm lên đã thấy, mặt trên có khắc bốn chữ: “Đắc kì sởchiến”, vẻ mặt mờ mịt đưa cho người phụ nữ kia, không ngờ thầy bói lại mở tocon mắt, tán thưởng: “Trên, trên cả đại cát!”

Các cô gái xungquanh cũng đều nhìn hai người bọn họ với ánh mắt hâm mộ, người phụ nữ xem bóicười nói: “Đắc kì sở chiến”. Đắc kỉ sở có nghĩa là chúc mừng cho hôn nhân củaquý cô. Đắc kì sở cũng có nghĩa là tương phùng lúc này là cực kì tốt đẹp. Quýcô là người mảy may không do dự. Quyết định lựa chọn việc gì cũng rõ ràng. Chầnchừ sẽ mất cái này. Mà lại không thể thu được cái khác.”

Lời nói nàykhiến Thẩm Tích Phàm mơ màng hồ đồ, ngược lại Hà Tô Diệp lại quay mặt qua chỗkhác vụng trộm cười, sau đó người phụ nữ kia cầm cây xăm ném vào trong ba lô,cười vẫy vẫy tay: “ Mỗi ngày ba quẻ, đúng 4 giờ bắt đầu, hoan nghênh mọi ngườitới.”

Thẩm Tích Phàmhãy còn nói thầm: “Chuẩn cái gì ,thế này…..xem ra cũng chẳng phải đồ chuyênnghiệp!”

Bên cạnh liền cóngười tiếp lời: “Tại sao không chuẩn? nổi tiếng như thế cơ mà, mỗi ngày có 3quẻ, cô ấy là bạn bè giới thiệu cho tôi, tôi đã đến đây ba ngày rồi, còn chưađược xem đâu.”

Cô mang theo ánhmắt cầu cứu nhìn Hà Tô Diệp, mắt anh sáng ngời, mỉm cười gật đầu: “Anh cảm thấycô ta xem cũng rất chuẩn”.

Được thôi, vậythì cho là chuẩn đi, cô vụng trộm cười trong lòng.

Trở lại nhà HàTô Diệp, Thẩm Tích Phàm vội vã nấu cơm chiều, Hà Tô Diệp ở trong phòng sáchkiểm tra bài tập cho Hà Thủ Tranh.

Thừa lúc rảnhrỗi, Hà Thủ Tranh lén lút hỏi: “Chú à, chú cùng chị Thẩm hôm nay tay cầm taynhư thế nào? A, làm khó chú rồi, vẫn còn một bên tay nắm không được, thật buồnnha!”

Hà Tô Diệp mắtcũng không thèm nâng: “ Glass số nhiều thêm es, còn có visit chia cũng sai rồi,tiểu quỷ, cháu gần đây hay mất tập trung nhỉ.”

Hà Thủ Tranhkhông cam tâm, cầm lấy cái bút máy, trên cánh tay trái bó thạch cao của Hà TôDiệp vẽ bậy: “Chú à, chú không cần đánh trống lảng. Tay cầm tay, thầy giáo bọncháu nói việc ấy gọi là yêu đương, gọi là cái gì mà trước lên xe sau mua vé*a?”

(* là một cáchnói của kiểu “ăn cơm trước kẻng” giống như nước mình ấy, bọn trẻ đã bị đầu đọcngay từ lớp mầm rồi

Cuối cùng dừngbút lại, Hà Tô Diệp thật sự nhìn tới nhóc: “Tiểu quỷ, cháu đi xe buýt khôngphải là trước lên xe đút tiền sao, mua vé chính là cách nói trong trường hợpkhông có người bán vé.” Anh ở trong đầu thầm nghĩ, trong trường tiểu học toànlà cái loại thầy giáo không đâu, cái gì cũng có thể nói lung tung.

Hà Thủ Tranh chỗmờ chỗ tỏ, mãi cho tới khi Thẩm Tích Phàm gọi bọn họ ăn cơm, vẫn còn chưa hoànlại cái dáng vẻ đã thông suốt, lầm bẩm: “Mặc dù có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy làlạ.”

———

Ăn cơm tối xong,Hà Thủ Tranh ra phòng khách xem tivi, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người.

Phòng bếp tiếngnước mở rất lớn, Thẩm Tích Phàm đang rửa bát đũa, thỉnh thoảng khuyên Hà TôDiệp: “Anh cùng xem tivi với nhóc quỷ kia được rồi, nhà bếp có em không thànhvấn đề, tay anh bây giờ vẫn chưa được chạm vào nước, một lúc nữa nước dính vàomiệng vết thương sẽ không tốt.”

Hà Tô Diệp bấtđắc dĩ cười cười: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, anh bị bệnh mọi người đã khôngcoi anh là bác sĩ rồi hả?”

Thẩm Tích Phàmbĩu môi: “Bác sĩ Hà, mời lấy thái độ tôn trọng khoa học đối đãi với tai nạnnày.” Sau khi nói xong còn quay đầu hứng trí nháy mắt với Hà Tô Diệp một cái.

Kết quả khôngchú ý, nước mạnh phun qua, trên cái bồn rửa nước chảy tung tóe ướt đẫm một thâncô, ngay cả cái mái trên trán cũng dính đầy bọt nước, Thẩm Tích Phàm chật vậtkhông chịu nổi, nhưng cũng nhịn không được mà cười rộ lên: “Có biến! có biến !Bão qua biên giới rồi!”

Hà Tô Diệp cũngbật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, lấy khăn tay, Thẩm Tích Phàm lâng lâng cũng khôngngăn lại, nhu thuận mặc anh lau. Ánh mắt cô trong trẻo, tràn ngập ý cười, cóchút trêu đùa, có chút ngượng ngùng. Tay Hà Tô Diệp không cẩn thận chạm vàocánh môi của cô, trên mặt anh liền phiếm lên một mảng hồng hồng, giống như ánhbình minh tháng năm, hàm súc mà nhiệt liệt.

Trên tay còn lưulại xúc cảm rất nhỏ mềm mại, giống như kẹo đường, mềm mềm, đôi môi kia…. cóphải mùi vị cũng ngọt ngào như hương vị kẹo đường hay không.Trái tim anh độtnhiên rạo rực, vừa định khống chế thân mình hơi hơi nghiêng người về phía trướcthì cửa phòng bếp đã bị đạp ra, Hà Thủ Tranh hô to: “Chị ơi, em muốn ănCornetto!”

Không khí áimuội lập tức bị đạp vỡ, Hà Tô Diệp quay đầu trừng mắt nhìn Hà Thủ Tranh, cậu békhông biết phải làm thế nào, cẩn thận hỏi: “A a a…Chú, cháu có thể ăn Cornettođược không, cháu cam đoan ăn xong rồi bụng sẽ không kêu nữa.”

Thẩm Tích Phàmdường như vẫn chưa nhận ra được sự khác thường, vội vàng trả lời: “Cầm lấy, cầmlấy này, nhưng chỉ được ăn một que thôi đấy!”

Hà Thủ Tranh vẫncòn do dự, mắt to long lanh cầu xin: “Chú ơi….”

Hà Tô Diệp phìcười: “Tiểu quỷ, hôm nay sao mà ngoan thế, mọi chuyện đều nghe chú, đấy, chỉcho ăn một que thôi!”

Vẫy vẫy bàn taynhỏ bé, ý bảo có chuyện muốn nói cùng Hà Tô Diệp, cậu bé kiễng chân để sátmiệng vào lỗ tai anh: “Chú à, vừa rồi không phải cháu đã phá hỏng chuyện tốtcủa chú đấy chứ, tại sao mà lúc chú nhìn cháu, sắc mặt xanh mét, giống y dángvẻ của bố cháu nha.”

Anh đành phảixoa xoa đầu nhóc, đưa cây kem Cornetto cho bé: “Nhóc con vẫn nên có điểm đơnthuần đáng yêu, nếu không sẽ không được mọi người yêu quí.”

Phòng bếp lạikhôi phục sự im lặng, nước lẳng lặng chảy xuống, bỗng nhiên, Thẩm Tích Phàm mởmiệng: “Vậy…vậy, ngày kia em đi máy bay, anh…có thể không đi tiễn em đượckhông?”

“Vì sao?” Hà TôDiệp nhận lấy nắm đũa bỏ vào máy tiêu độc, bình tĩnh nhìn vào sâu trong mắt cô.

“Bởi…. bởi vìnếu nhìn thấy anh rồi em sẽ không muốn đi nữa.”. Cô vội vàng giải thích: “Khôngphải không muốn anh tiễn, là bản thân em không có cách nào đối mặt loại tìnhcảnh ly biệt này.”

Hà Tô Diệp khôngnói, nhẹ nhàng thở dài, nhìn thấy thế, Thẩm Tích Phàm trong tim bỗng mộttrận chua xót: “ Em…. em thật sự không biết làm thế nào, nhất định là rất luyếntiếc, em sợ…sợ em đến lúc đó nhất định không nhịn nổi mà khóc ầm lên, ảnh hưởngtới hình tượng.”

Qua một lúc lâu,anh xoay người mở miệng: “Đồ ngốc, anh hiểu ý em. Vậy được rồi, anh sẽ khôngđi, em một mình phải chú ý an toàn, nhớ rõ đến nơi rồi phải gọi điện thoại lạicho anh.”

Anh đưa lưng vềphía cô, Thẩm Tích Phàm từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, âm thanh nho nhỏ: “Em xinlỗi !”

Thật sự xin lỗi,em không nên tùy hứng như thế, không đồng ý để anh lần cuối cùng gặp mặt, thếnhưng em cũng thật yếu đuối, không muốn cho anh thấy được sự bất lực cùng lưuluyến của em.

Trong đại sảnhkhởi hành của sân bay quốc tế, Thẩm mẹ, Thẩm bố cùng Thẩm Tích Phàm đang xếphàng ở chỗ kiểm tra an ninh.

Đôi mắt Thẩm mẹcó chút hồng hồng, một lần lại thêm một lần dặn dò con gái đủ các loại việc cầnlưu ý, Thẩm bố còn lại thì đứng trầm mặc ở một bên, chỉ hỏi con gái có đói bụngkhông, có muốn uống nước hay không.

Cảm xúc của ThẩmTích Phàm cũng có chút không tốt, cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ xa nhà, ngaycả lên đại học cũng ở trong thành phố, lần đầu tiên chia ly với bố mẹ, ít nhiềucũng có chút khổ sở. Cô vẫn mạnh mẽ, miệng nở nụ cười, ý muốn nói chút gì làmsinh động bầu không khí, cuối cùng bản thân lại nghẹn ngào, đành phải lẳng lặngxếp hàng chờ qua chỗ kiểm tra an ninh.

Bỗng nhiên, ThẩmTích Phàm cảm thấy có người cách đó không xa nhìn mình, trực giác xoay ngườiquanh bốn phía. Người kiểm tra an ninh gọi tên, người lần lượt đi tới, cô lậptức đã thấy người kia, anh rõ ràng đồng ý với cô rồi mà, không đến tiễn nữa,nhưng thế nào lại xuất hiện ở nơi này.

Trong đầu trốngrỗng, cô chỉ biết không còn để ý gì nữa, mặc kệ tất cả cảm xúc ngổn ngang này,muốn chạy tới ôm lấy anh, ngay tại lúc sắp bước ra một bước, cái di động lỗithời bỗng vang lên, tin nhắn hiện tới: “Xin lỗi em, anh vẫn phải tới đây, emđừng quay đầu, hãy để anh nhìn em đi, nhớ rõ đừng quay đầu, phong cảnh phíatrước rất đẹp.”

Cô mỉm cười,trong mắt đã long lanh ngấn nước, cứ việc như vậy, cô còn cố gắng khiến bảnthân mình nhìn kiên cường lên một chút, vậy mà chút kiên cường bé nhỏ này, saukhi anh tới lại hoàn toàn dập nát.

Người con traiấy thật lòng muốn tốt cho cô, tốt tới mức không thể không hy sinh bảnthân anh mà thành toàn cho giấc mộng cô theo đuổi.

———-

Ở trong phòngchờ, nhìn đến một dãy hành khách sắp cất cánh, Thẩm Tích Phàm cuối cùng ý thứcchỉ còn lại một mình mình – một người, trong thời gian một năm sau này,không có bố mẹ làm bạn, không có anh kề bên, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Cô cần trưởngthành, một mình trưởng thành.

Xếp hàng ở cửakiểm vé, tay còn cầm di động, chợt màn hình lóe lên một lúc báo hiệu cô có tinnhắn mới, mở máy, thì ra là của Khâu Thiên: “Thẩm Tích Phàm, cô đi rồi cũngkhông nói cho chúng tôi biết, cô thật là cái đồ vô tâm. Thôi bỏ đi, coi như nểtình món cơm rang hải sản ngon tuyệt tôi lén lút nói cho cô biết, bỏ Tiêm TiêmGiác đi rồi trăm ngàn lần không cần thương tâm, trăm ngàn lần đừng có khóc, bởingười con gái thiện lương những lúc tuyệt vọng luôn luôn có kỳ tích xuất hiện,tin tưởng tôi.”

Đi trên conđường rất dài, xuyên qua lớp thủy tinh màu lục trong suốt, cô nhìn thấy phíabên ngoài là nhân viên làm việc và xe đưa đón tới tới lui lui, cách đó không xavài chiếc máy bay nước ngoài đã bắt đầu trượt đi trên đường băng dự định.

Mỗi người đều cócuộc hành trình của chính mình, mỗi người đều có những câu chuyện cần phải hoànthành, bởi vì cuộc đời ngắn ngủi, phải nén nhịn cơn đau, bỏ qua một vài thứ màcùng chạy thi với thời gian.

Máy bay từ từtrên đường băng lao đi, bỗng nhiên một lực đẩy cực kì lớn, khiến nó thoát khỏilực hấp dẫn của trái đất. Lưng của cô mạnh mẽ áp tựa vào trên ghế, hướng mắt raphía cửa sổ ngắm nhìn, máy bay đã tách khỏi đường băng, bay lên trời, chớp mắtmột cái, sân bay đã biến mất khỏi tầm mắt.

Thần kinh căngthẳng của cô cuối cùng cũng lơi lỏng, trong lòng chỉ có một ý niệm. Rời đi,thật sự rời đi rồi, phía trước sẽ chỉ xuất hiện những cảnh tưởng trong mơ, từnay, chúng đã thật sự trở thành sự thật.

Chuyện cũ nhưthước phim điện ảnh tái hiện, từ lúc cô đầu tiên gặp anh, anh vì cô viết đơn thuốcthứ nhất, lại đến lúc anh vì cô đi cầu bùa bình an, nguyện cho cô hạnhphúc, còn có cả việc anh đưa tiễn. Một màn lại một màn xuất hiện trước mắt,trốn tránh không nổi, cũng không thể kìm nén.

Có điều, côkhông khóc, cũng không muốn rơi lệ, chỉ là có một loại chất lỏng trong suốtkhông nghe lời cứ từ trong mắt mà lăn ra.

Hà Tô Diệp, emthật sự rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh.